• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình gia đình với chuyện Vu Cửu nằm viện thì Kỳ Dụ Văn đều biết được cả, thậm chí Vu Cửu có một người cha đau ốm liên miên cô ấy cũng biết.

Nhưng cô ấy đều chả có để ý tới, hiện tại cô ấy chỉ muốn thấy dáng vẻ Vu Cửu – cái người kiêu ngạo lại quật cường kia, cùng đường bí lối mà tới cầu xin cô ấy.

“Sếp Kỳ à, chủ tịch hội đồng quản trị bảo ngài đến văn phòng của bà ấy một chuyến.”

Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày, khép lại hồ sơ đằng trước mình, lại đứng dậy, thoáng sửa sang lại quần áo một chút, rồi liền tiến lên, đi đến văn phòng mẹ mình.

Cha của Kỳ Dụ Văn là đến ở rể nhà họ Kỳ, cho nên cô ấy là theo họ mẹ.

Mẹ cô ấy tên Kỳ Tử Đồng (*), người không như tên, là một người phụ nữ ‘sấm rền gió cuốn’ (mạnh mẽ vang dội), lúc này gọi cô ấy qua đến, lại không biết là có chuyện gì.

(*) Tử (子) có nghĩa con nhỏ, con trẻ, thường dùng để chỉ con trai; Đồng (童) có nghĩa là đứa trẻ, hoặc chỉ người ngây thơ, đầu óc đơn giản. Nếu đảo vị trí lại là thành đồng tử (童子), cũng có nghĩa là trẻ thơ (chỉ những đứa trẻ dưới 15 tuổi) – theo từ điển Hán nôm.

Vừa mới đẩy cửa vào, liền nhìn thấy bà ấy khoanh đôi tay, đứng ở trước cửa sổ sát sàn.

“Chủ tịch.”

Kỳ Tử Đồng xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua theo lên người cô ấy, cằm hơi hơi nâng lên: “Em gái của con dạo này xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.”

Kỳ Tử Đồng không kiên nhẫn mà nói: “Con có rảnh thì nói với cha con, suốt ngày cũng không làm gì, lại cũng không biết trông nom con gái một chút.”

“Được, còn việc nào khác không?”

“Hết rồi, con đi đi.”

“Vâng.”

Kỳ Dụ Văn xoay người rời đi văn phòng chủ tịch, nói với thư ký đi theo bên người: “Chuẩn bị xe, tôi về nhà một chuyến.”

“Vâng.”

Kỳ Dụ Văn về văn phòng thu xếp đồ đạc một chút, rồi liền chuẩn bị đi về nhà, có điều trước đó, cô ấy còn phải đến trường, xách Kỳ Dụ Tinh ra ngoài.

Lúc đến được cổng trường, tay Kỳ Dụ Văn mới vừa đụng tới tay nắm cửa xe một cái, thì đã liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Lại là Vu Cửu, còn dắt theo một cô bé mặc đồng phục học sinh, không biết đang nói chút gì đó.

Vẫn đúng là rất có duyên phận……

Năm nay cô ấy tới cái trường cấp ba này tổng cộng chỉ có hai lần, không ngờ rằng đều đã gặp phải Vu Cửu.

Kỳ Dụ Văn hơi hơi mỉm cười, đẩy cửa xe ra, đi đến phía hai người kia.

Vu Cửu nói chuyện xong với Lăng Thập bèn định về trường học rồi, vừa quay đầu thì liền thấy Kỳ Dụ Văn đứng ở ngay bên cạnh mình, nhìn chằm chằm mình với vẻ tựa cười mà như không cười.

“……”

Kỳ Dụ Văn nói: “Thật đúng là khéo.”

Lăng Thập túm túm quần áo của Vu Cửu, cô bé khó mà tưởng tượng được một người mặc đồ đắt đỏ như thế sẽ chủ động tiếp lời với hai chị em họ: “Chị ơi, chị quen biết chị ấy ạ?”

“Không quen, em về trường trước đi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho chị.”

Nói rồi, cô thoáng tạm dừng một chút, nói ẩn ý sâu xa: “Kẻ có tiền chả phải mấy thứ tốt đẹp gì, trường em học còn vừa khéo là nơi toàn kẻ có tiền. Nếu bị người ta ăn hiếp thì em cứ đánh trả lại, chị bao che cho em.”

Kỳ Dụ Văn: “……”

Lúc nói loại lời này thì không thể tránh mặt cô ấy sao?

Lăng Thập thoáng cười ngọt ngào: “Vâng, cảm ơn chị, có điều bình thường không có ai bắt nạt em.”

“Vậy thì tốt, về trường vào lớp học đi.”

“Tạm biệt chị.”

Chung quy thì Lăng Thập vẫn là một học sinh mới vào cấp ba, vẫy vẫy tay một cách tràn đầy năng lượng rồi liền chạy vào trong trường học.

Vu Cửu ngay lập tức kéo sụp xuống bộ mặt với vẻ tươi cười tràn đầy của mình, một cái nhìn khinh bỉ vứt về hướng Kỳ Dụ Văn: “Vì sao tôi có thể thường hay nhìn thấy cô?”

Kỳ Dụ Văn nhìn nhìn trường cấp ba trước mặt, đôi mắt đang nhìn Vu Cửu với vẻ phẳng lặng không chút gợn sóng: “Nhà của chúng tôi là thành viên hội đồng quản trị của ngôi trường này, tôi tới nơi này thì rất kỳ quái sao?”

Âm cuối nâng lên giống như một con mèo kiêu kỳ, tựa như thể đang nói lên sự ngu xuẩn của người trước mặt.

Vu Cửu nghẹn họng, thì là không kỳ quái, một đứa dân nghèo khổ như cô thường xuyên xuất hiện ở chỗ này mới là kỳ quái.

“Được rồi, lần này là điều tôi hỏi là không đúng, tạm biệt, à không……”

Vu Cửu giương lên một nụ cười thảo mai, vừa đi vừa nói: “Là hẹn không bao giờ gặp lại.”

“Cô đợi đã.”

Kỳ Dụ Văn xoay người qua, nhìn vào Vu Cửu: “Tôi nghĩ, gần đây cô là thu nhập không đủ chi tiêu nhỉ.”

“…… yên tâm đi ngài, nếu mà tôi hết tiền thì tôi có thể đi ăn xin, không phiền ngài bận tâm.”

“Ăn xin? Chuyện mất mặt như vậy cô sẽ đi làm sao? Tạm thời không đề cập tới cái này, nếu như tôi ở trên phố nhìn thấy một thanh niên thân thể khỏe mạnh đang ăn xin, thì phỏng chừng tôi sẽ một phát đá văng bát cơm của cô ta.”

“Tôi còn có thể đi bán thân mà, tôi cảm thấy tôi vào ngành với cái sắc đẹp này hẳn là dư xài.”

Giữa mày Kỳ Dụ Văn thoáng nhăn lại, ngay sau đó liền vươn tay ra, túm lấy cổ áo của cô, trong mắt lộ ra vẻ hung ác: “Cô thử nói lại loại lời này xem?”

Cô ấy ngược lại không phải ghen tuông hay là ham muốn chiếm hữu gây rối, chỉ đơn thuần là khó chịu với việc Vu Cửu dùng gương mặt cô ấy quen thuộc đây đi nói loại lời đáng khinh này, phảng phất như đã vấy bẩn cái khuôn mặt trong trắng không nhiễm bụi trần này.

Vu Cửu chả sợ hãi tí nào, nâng tay lên kéo lấy cổ tay của Kỳ Dụ Văn. Bởi vì mắc bệnh đã rất nhiều ngày, móng tay cũng chưa rảnh để cắt đã cấu vào trong cổ tay của Kỳ Dụ Văn, nói với giọng trầm: “Buông tay.”

Kỳ Dụ Văn chợt thoáng kinh ngạc. Trái lại cô ấy chẳng ngờ được Vu Cửu sẽ biểu lộ ra vẻ mặt như vậy, bèn không khỏi thoáng cười, rồi buông lỏng cổ áo của Vu Cửu, cúi đầu nhìn nhìn cổ tay bị cấu ra vết móng tay: “Vu Cửu, tôi quả nhiên chẳng có nhìn lầm cô, cô thật sự là rất thú vị.”

Vu Cửu đã sửa sang lại cổ áo mình một chút, thở ra một hơi thật dài từ trong mũi: “Kỳ Dụ Văn, tôi không biết cô là lớn lên nhờ ăn phân của con-gì-la (*), tóm lại, cô bớt lo chuyện của tôi. Nước sông không phạm nước giếng là ý nghĩa gì, cô hiểu được chứ? Từng đọc sách nhỉ?”

(*) Đây là một câu chửi xéo rất thâm, tra google cả cụm cũng không ra cụ thể là gì, nên câu trên được phân tích và dịch theo như editor hiểu (có thể sẽ có sai sót) như dưới đây.

[Cảnh báo trước: khá dài do mình muốn làm rõ ràng và cụ thể, các bạn có thể bỏ qua nếu muốn:

Con-gì-la, từ nguyên gốc là 什么动物拉, trong đó 动物 là động vật; 拉 là la, vốn là động từ, nhưng nếu ghép với từ 考 thì thành 考拉, tức koala (gấu túi). Gấu túi nổi tiếng là loài có bộ não rất nhỏ, tỉ lệ kích cỡ bộ não so với thân thể loài vật chỉ vào khoảng 2% – nhỏ nhất trong các loài động vật có vú. Không chỉ có tỉ lệ cực nhỏ, nó còn có trọng lượng vô cùng khiêm tốn: Chỉ nặng khoảng 19.2g và chỉ chiếm khoảng 60% hộp sọ. Trong thời kì đầu, sau khi mới sinh, koala con phải ăn phân của mẹ để sống. 6 tháng đầu đời của koala con sẽ hoàn toàn là ở trong túi của mẹ trước khi được ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Trong vòng 6 tháng tiếp theo chúng sẽ bám trên lưng mẹ tiếp tục bú sữa và dần dần ăn lá cây. Các bé koala cái sẽ bắt đầu tách khỏi mẹ đi kiếm ăn riêng từ tháng thứ 13, trong khi đó những chú koala đực lại là đứa con ngoan của mẹ khi tiếp tục ở lại với mẹ đến tận 2 cho đến 3 tuổi.

(thông tin tổng hợp từ tienphong.vn và anbvietnam.vn)

Dựa theo những đặc điểm trên của koala, với cả việc Vu Cửu không nói thẳng là koala thì có thể thấy được một câu chửi ngắn kia đầy kiến thức và thâm hiểm cỡ nào:v ]

“Đáng tiếc rồi, cô……”

“Có phải cô muốn nói rằng, tôi có được một gương mặt giống y chang với ‘ánh trăng sáng’ trong lòng cô?”

“Cô nói cái gì?”

Đầu mày Kỳ Dụ Văn xoắn lên, đây là điểm yếu và vảy ngược của cô ấy, không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc tới. Ngoại trừ quản gia của cô ấy thì cũng không ai biết, sao Vu Cửu lại biết được?

Phản ứng của Kỳ Dụ Văn không đủ làm Vu Cửu vừa lòng, dựa theo tâm lý muốn khiến người kia khó chịu, cô nói với vẻ khắc nghiệt: “Cô nghe không hiểu lời của tôi sao? Cô, người phụ nữ cặn bã thối tha, tìm đồ ăn nhanh thay thế tạm thời một cách ghê tởm này!”

Kỳ Dụ Văn cuối cùng phản ứng lại kịp, lời của Vu Cửu trong nháy mắt đã chọc tức cô ấy, bèn giơ tay lên cao cao muốn đánh xuống tới. Sau đó, lại ý thức được trước mặt là một nữ sinh, lúc đang định thu tay lại về, thì một thứ cứng rắn đã đâm qua lòng bàn tay của cô ấy.

“Úi ——”

Bàn tay Kỳ Dụ Văn chụp được góc nhọn của di động, sự đau đớn kéo tới nhanh chóng mà lại rất ngắn ngủi, vừa thoáng giương mắt lên, liền nhìn thấy Vu Cửu lại ra vẻ muốn dùng góc nhọn của di động nện vào trán cô ấy.

“Vu Cửu!”

Kỳ Dụ Văn đã lùi về sau một bước, đồng thời đón được cái tay vung xuống tới của Vu Cửu, chưa từng nghĩ tới Vu Cửu lại nâng một cái tay khác lên, một cú búng muốn xóc não thình lình đập trên trán cô ấy.

Đau quá!

Kỳ Dụ Văn quăng tay của Vu Cửu xuống, kiềm chế phẫn nộ cực to trong lòng: “Cô lại dám đánh tôi?”

Vu Cửu hơi gật đầu, vô tội đến mức giống như là cũng chẳng có liên quan gì hết, nhưng trong miệng lại vẫn nói: “Ừm, chính là đánh trúng cô, ai bảo cô muốn đánh tôi, tôi đây là ‘cơ chế phòng vệ’ (*).”

(*) 自我防御/Ego defense mechanisms: cơ chế phòng vệ cái tôi, là thuật ngữ lý thuyết phân tâm học của nhà tâm lý học Freud.

Vu Cửu lặng lẽ ở xoa xoa đầu khớp ngón tay của mình, cũng không biết là đã dùng sức quá hay là đầu Kỳ Dụ Văn cứng quá, búng đến ngón tay cô đau tê tái……

Giáo viên vật lý thật sự không gạt chúng ta, tác dụng của lực là qua lại lẫn nhau.

Kỳ Dụ Văn nói tranh luận phải trái: “Tôi chẳng muốn đánh cô.”

“Vậy cô vừa mới giơ tay làm chi? Cái tư thế kia của cô không phải muốn đánh người, chẳng lẽ là muốn thực hiện tập thể dục theo đài sao?”

Khuôn mặt Kỳ Dụ Văn sa sầm, nhìn cô chằm chằm, lặng im hồi lâu mới bất đắc dĩ mà nói: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

Vu Cửu hơi ngẩn người, hóa ra Kỳ Dụ Văn, chuỗi thiết lập của vị chủ tịch này không phải là sẽ tùy tiện đánh người khác. Một lần nữa, cô bỏ điện thoại vào trong túi của mình, lương tâm cắn rứt: “Thế thì hết sức xin lỗi, tạm biệt.”

Nói xong thì cô liền chạy mất.

Kỳ Dụ Văn cũng chẳng có đuổi theo, bực mình mà về tới trong xe của mình, thoáng soi gương, phát hiện cái trán của mình đã đỏ một cục. Không biết là bởi vì đau, hay là bởi vì nguyên nhân phức tạp khác, hốc mắt đỏ hết một vòng mà lại không hề ý thức được.

“Hay cho cô, Vu Cửu, đã bứt tóc tôi, bây giờ búng đỏ trán của tôi nữa!”

Kỳ Dụ Văn hung hăng đấm vào tay lái một chút, tiếp sau đó, lấy di động của mình qua rồi gọi một cuộc điện thoại: “Có vài việc, anh đi làm theo như tôi nói.”

Sau khi sắp xếp xong hết thảy, Kỳ Dụ Văn mới xuống xe đi làm chính sự, cô ấy còn phải tìm Kỳ Dụ Tinh.

Kỳ Dụ Tinh hiện tại đang học lớp 12, vào lúc này đang vô cùng buồn chán, ngồi cái bàn cuối cùng trong lớp chơi game trên di động. Khi đang chơi đến hứng khởi thì đứa ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay đụng đụng vào cánh tay của cô bé.

“Làm gì đấy! Không nhìn thấy tôi đang nhắm địch sao!”

“Ngoài cửa sổ ngoài cửa sổ!”

“Ngoài cửa sổ cái gì mà ngoài cửa sổ!”

Kỳ Dụ Tinh quay đầu vừa nhìn, liền thấy người chị gái tựa y như quỷ La Sát (một vị nữ hung thần theo thuyết nhà Phật) của mình đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào mình với vẻ lạnh lùng.

Kỳ Dụ Tinh: “……”

Kỳ Dụ Văn đã dùng khẩu hình miệng nói hai chữ: Ra đây.

Kỳ Dụ Tinh đành phải nhét điện thoại vào trong ngăn bàn vẻ không tình không nguyện, đôi tay đút vào túi, rồi công khai rời khỏi lớp trong giờ học.

“Kỳ Dụ Văn, tìm em làm gì?”

“Ngày thường em đi học đều là vào làm chuyện này?”

“Thỉnh thoảng thôi.” Càng nhiều hơn là đang ngủ.

Kỳ Dụ Tinh ngước mắt nhìn thẳng vào Kỳ Dụ Văn, bấy giờ mới phát hiện cái trán người này đỏ một cục, đôi mắt cũng là màu đỏ, giống như vừa mới khóc qua một lần……

“Kỳ Dụ Văn, chị thế này là bị người ta đánh đấy à?”

Còn bị đánh khóc luôn? Đây là nào chuyện mà thần tiên xứ nào có thể làm ra được?

“…… bớt xía vào chuyện của chị.”

Kỳ Dụ Văn hít thở sâu một hơi, rồi lại rủa thầm Vu Cửu vài câu ở trong lòng.

“Em đã đánh phó hiệu trưởng à? Vì sao?”

Kỳ Dụ Tinh nhún vai, dựa vào tường: “Ai bảo ông ta hạ thấp mặt mũi em trước mọi người.”

“……”

“Hôm nay chị tìm em chỉ để nói chuyện này?”

“Em đến nói lời xin lỗi với mẹ đi.”

“Em xin cái lỗi gì với bà ấy chứ? Không đi.”

Tay Kỳ Dụ Tinh duỗi ra, kéo kéo góc dưới viền áo của mình: “Em về lớp đây, nếu muốn bảo em xin lỗi, nghĩ cũng đừng hòng.”

Đối với cô em gái này, Kỳ Dụ Văn cũng không biết nên làm gì bây giờ, cũng đều vẫn luôn học theo Kỳ Tử Đồng, làm cái biện pháp ‘bảo hiểm toàn phần/chống lưng’. (*)

(*) Ý bảo là để mặc Kỳ Dụ Tinh tha hồ quậy cho đã, rồi Kỳ Dụ Văn (hoặc mẹ) dọn dẹp hậu quả phía sau đó.

Cô ấy bèn chẳng nói gì, sau khi nhìn thấy Kỳ Dụ Tinh đi vào trong lớp thì mới xoay người rời đi.

Rầm ——

Khi đi ngang qua một nhà vệ sinh, Kỳ Dụ Văn được nghe thấy tiếng thùng nước rơi xuống. Vốn cô ấy không muốn để ý, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Các người thả tôi ra ngoài!”

Kỳ Dụ Văn khựng chân, sao giọng nói này có hơi quen tai?

“Con ngu đần, quỷ nghèo kiết xác, mau cút ra khỏi trường chúng tao sớm một chút!”

“Tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ đàn anh lớp trên, tao thấy mày đúng là không biết tốt xấu!”

……

Kỳ Dụ Văn đột nhiên nhớ tới một câu Vu Cửu nói hôm nay: Kẻ có tiền chẳng phải mấy thứ tốt đẹp gì.

Từ từ, tiếng kia không phải chính là giọng nói của em gái Vu Cửu sao?

Kỳ Dụ Văn quay đầu lại đi vào kia nhà vệ sinh kia, liền thấy mấy cô gái đứng ở bên ngoài một căn vách, mặc sức mắng nhiếc với bên trong, người bị nhốt ở trong vẫn luôn đang đập cửa hô to: “Các người thả tôi ra ngoài!”

“Tụi bây đang làm cái gì?”

Tuy Kỳ Dụ Văn cũng không phải người tốt gì, nhưng từ trước đến nay thì cô ấy lại đều chán ghét chuyện bắt nạt trong trường, càng huống chi này còn là trường học mà gia đình mình là cổ đông.

Mấy con bé làm chuyện xấu bị hù giật thót, nữ sinh cầm đầu vừa quay đầu lại thì bị một bàn tay tóm lấy cổ áo, cả người đã bị xách lên.

“A —— chị Kỳ! Tha cho em tha cho em! Em không dám nữa, không dám nữa!”

Kỳ Dụ Văn không muốn nghe loại lời nói này, hung hăng ấn con bé lên cửa vách ngăn của nhà vệ sinh, phát ra âm thanh thật lớn: “Hỏi mày đấy, đang làm cái gì?”

Con bé bị dọa đến độ chỉ biết một mực khóc. Kỳ Dụ Văn cảm thấy om sòm, bèn xách theo con nhỏ, đi đến cửa toa-lét, ném cả người vào cái thùng rác to kia: “Dám ra tới thử xem?”

Mấy nữ sinh còn lại sợ muốn chết, la hét lớn tiếng: “Chị, chị Kỳ!”

“Ai ở bên trong?”

Kỳ Dụ Văn đến gần căn vách kia: “Mở cửa.”

Một con bé trong đám đó vừa khóc vừa mở cửa, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lăng Thập đứng ở bên trong một cách nhếch nhác, trong mắt thì tràn đầy bất khuất.

Kỳ Dụ Văn không nhịn nổi mà đã bật cười ra, tựa như là đã thấy được một cái chuyện tức cười: “Em và chị em thật đúng là như nhau, con người tuy nghèo, nhưng lại rất cứng cỏi. Em chẳng nghe chị em nói……”

Lăng Thập cắn răng, rồi đẩy Kỳ Dụ Văn ra một phen: “Biến đi!”

Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu, Lăng Thập vẫn kém hơn chị gái tí, không nghe Vu Cửu nói bị người ta bắt nạt thì liền đánh trả lại sao?

Cô ấy giơ tay sờ sờ cái trán của mình, nơi từng bị Vu Cửu đánh, lại thoáng nhìn mấy con bé còn khóc nức nở ở bên cạnh, suy nghĩ, nếu có Vu Cửu ở đây, thì đoán chừng Vu Cửu sẽ còn dữ dằn hơn mình.

“Còn may đấy, người tụi bây gặp phải là tao, lần sau người mà tụi bây gặp được… chả hề nhân từ như tao vậy nữa đâu.”

Kỳ Dụ Văn đã rời đi, mấy con bé kia rùng mình run rẩy, này mà cũng có thể kêu là nhân từ sao?

– ——–

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK