Lại đến thời gian Vô Định Tông học bài buổi tối mỗi ngày.
Lúc này sắc trời cũng đã tối sầm xuống, Liễu Ngộ không tiện ở lại thêm, đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ sau khi Liễu Ngộ đi khỏi, Hành Ngọc khoanh chân ngồi trên giường tu luyện.
Tuy mấy ngày nay nàng đắm chìm trong việc nghiên cứu trận pháp, nhưng cũng không có lơ là chuyện tu luyện, hiện tại tu vi đang tăng trưởng ổn định, bất quá để đến được Kim Đan Kỳ thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Về phương diện này, Hành Ngọc ngược lại không vội, chỉ chờ nó nước chảy thành sông. Nàng lo lắng hơn về một chuyện khác - giá trị ngưỡng mộ!
Không có đủ giá trị hâm mộ, cho dù linh lực trong cơ thể nàng đã đủ bước vào Kim Đan kỳ thì nàng cũng sẽ bị ngăn ở ngoài cửa không cách nào đặt chân vào cảnh giới này được.
Nghĩ như vậy, Hành Ngọc lật tay, lấy khối ngọc bài thân phận ra khỏi nhẫn trữ vật.
Vuốt ve phù điêu Hoa Hợp Hoan ở mặt sau của ngọc bài, Hành Ngọc tùy ý rót linh lực vào trong, thờ ơ liếc mắt một cái, muốn xem dân chúng Hoài Thành có cống hiến cho nàng giá trị nào hay không.
Mặc dù số lượng không đủ để nhét kẽ răng, nhưng người có giá trị ngưỡng mộ không quá 1000 như nàng không có tư cách ghét bỏ:)
3652.
Hành Ngọc: "???"
Nàng có chút ngỡ ngàng, chờ ngọc bài ảm đạm xuống, Hành Ngọc lại rót linh lực vào trong ngọc bài một lần nữa.
3652。
Con số không thay đổi, có nghĩa là con số trên đó không có sai sót gì.
Trong thời gian ngắn đã tăng hơn ba ngàn giá trị ngưỡng mộ.
Lúc trước Phật tu Hàn Sơn Tự cảm kích nàng như vậy, cũng chỉ cống hiến cho nàng 150 giá trị ngưỡng mộ, cho nên số lượng này tuyệt đối không có khả năng là do dân chúng Hoài Thành cống hiến toàn bộ.
Vậy thì... cũng chỉ có thể là Liễu Ngộ.
Hắn vì nàng mà loạn tâm sao?
Cùng với việc chính mình nghiên cứu sâu về trận pháp, Hành Ngọc đại khái đã đoán được nguyên lý đo lường giá trị hâm mộ của ngọc bài.
Khi đối phương luống cuống tay chân vì nàng, tâm tư sinh ra dao động kịch liệt, trận pháp trong ngọc bài có thể cảm ứng được điểm này, từ đó chuyển thành giá trị ái mộ.
"Nói như vậy, đi theo Liễu Ngộ để kiếm giá trị ái mộ còn nhanh hơn nhiều so với việc mệt sống mệt chết nghiên cứu trận pháp."
Hành Ngọc vuốt nhẹ ngọc bài, nhìn thấy ngọc bài bởi vì không tiếp tục rót linh lực vào mà ảm đạm lại đi.
Nàng chậm rãi rũ mắt xuống, ngữ khí nói chuyện có chút phức tạp, cũng không phải mười phần cao hứng, ngược lại giống như là... đang nhẹ nhàng thở dài.
Khi tâm loạn, Hành Ngọc đều có thói quen luyện chữ.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, mở tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút nhúng mực, rất nhanh lưu lại hai dòng chữ ngổn ngang trên giấy.
"Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố.
Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố."
Hành Ngọc buông bút lông trong tay mình xuống, chờ mực trên giấy khô xong, nàng cầm giấy Tuyên Thành lên.
Từ chữ viết có thể xem nội tâm con người, nàng mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào chữ viết rồng bay phượng múa được viết qua quýt, tiện tay bấm một đạo hỏa quyết, để lửa bốc cháy giữa không trung.
Tay phải hơi dùng sức, chữ vừa viết xong đã bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn.
Ngọn lửa điên cuồng lan ra, chỉ trong chốc lát, trang giấy đã bị thiêu rụi đi.
Hành Ngọc tùy ý nâng tay trái lên, cửa sổ đóng chặt trực tiếp bị một luồng khí lớn, mạnh mẽ mở ra.
Đúng lúc, bên ngoài gió đang thổi.
Cuồng phong hỗn loạn tiến vào sương phòng, cuốn lên tro tàn giấy vụn kia. Trong nháy mắt liền mang theo toàn bộ tro tàn đi, không còn lưu lại một chút dấu vết nào.
Một lúc lâu sau, Hành Ngọc trở lại giường lần nữa, khoanh chân ngồi lâm vào tu luyện.
-
Tiếng chuông buổi sáng vang vọng khắp Vô Định Tông.
Tia nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ khép hờ mà chiếu rọi lên mặt Hành Ngọc.
Hành Ngọc khoanh chân tu luyện một đêm chậm rãi mở mắt ra.
Sau khi quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh, Hành Ngọc muốn thay quần áo, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Đầu ngón tay mượt mà tùy ý đặt bên cửa sổ, đang muốn khép cửa lại, dư quang Hành Ngọc nhìn thấy bên ngoài có một thân ảnh quen thuộc.
Hôm nay, Liễu Ngộ mặc tăng bào màu xanh, trên chân đi vớ dài màu trắng, dùng băng vải màu xanh quấn chặt, giữa lông mày điểm một vếtt chu sa, tay trái dựng đứng trước người, tay phải gạt chuỗi phật châu màu đen kia.
Đứng bên cạnh rừng trúc Tử Tiêu, như tùng như trúc, vẻ mặt không buồn không vui, mang theo một cỗ phật tính trông xuống thế gian huyên náo.
Bộ trang phục này, chính là bộ y phục hắn mặc khi lần đầu tiên nàng gặp hắn.
Nhưng lần đầu gặp gỡ không có quá nhiều cảm giác.
Bây giờ càng nhìn bộ dáng phật tính đầy người này của hắn càng khiến nàng phiền muộn trong lòng.
Hành Ngọc dùng sức, trực tiếp đẩy cửa sổ đến mức lớn nhất, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, bàn tay kéo lên mặt trên.
Một loạt động tác này biên độ có chút lớn, lắc tay chuông nhỏ trên tay trái của nàng vang lên, tăng thêm vài phần ồn ào cùng náo nhiệt cho buổi sáng có chút vắng vẻ này.
"Đã tới rồi sao không gõ cửa nói với ta một tiếng?"
Liễu Ngộ còn chưa nói gì, mặt mày đã nhiễm lên vài phần ý cười.
Ý cười này rất nhỏ, giống như đột nhiên điểm một chút chu sa nóng rực lên một tờ giấy trắng, không chỉ làm cho sự lạnh lùng trên người hắn hoàn toàn tiêu tán đi, còn khiến hắn trở nên... thật giống như đứng ở nơi đó, đưa tay là có thể chạm tới.
"Bần tăng không vội, nên mới đứng ở bên ngoài yên lặng chờ Lạc chủ tỉnh lại."
Hành Ngọc không nói gì, chỉ vươn tay ra khỏi cửa sổ.
Liễu Ngộ không rõ vì sao, nhưng vẫn đi tới, đứng cách nàng một thước.
"Gần hơn một chút." Hành Ngọc nhắc nhở.
Liễu Ngộ lại tiến lên hai bước.
Khoảng cách này là đủ rồi.
Hành Ngọc kéo tay áo tăng bào của hắn, chớp chớp mắt trái với hắn: "Ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ta thay y phục nha."
Thân thể Liễu Ngộ hơi cứng đờ.
Không đợi hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, Hành Ngọc đã buông tay, dùng sức 'rầm' một tiếng, đóng cửa sổ lại.
-
Vào buổi sáng ở Vô Định Tông rất náo nhiệt.
Đều là tu sĩ, Vô Định Tông chỉ quy định nếu đệ tử không bế quan tu luyện thì mỗi ngày đều phải làm bài buổi sáng, học buổi tối để tụng kinh Phật, thế nhưng cũng không có những địa phương hạn chế. Vậy nên rất nhiều đệ tử đều không thích ở trong phật điện tụng kinh, khi thì tìm được các loại địa phương kỳ quái để làm buổi sáng, học buổi tối.
Hành Ngọc đi đoạn đường này, có bụi cây, bụi cỏ, thậm chí là trên cây, đều nhìn thấy không ít đệ tử Vô Định Tông mặc tăng bào.
Hành Ngọc: '......'
Không nói đến những cái khác, nhưng phật tu đọc kinh văn ở trên cây đúng là đủ nghịch ngợm nha.
Liễu Ngộ theo ánh mắt của nàng nhìn qua, nhẹ giọng giải thích: "Đa số bọn họ vừa mới bước chân trên con đường Phật đạo, tâm tính chưa định, cho nên hoạt bát một chút."
Hành Ngọc nhịn không được cúi đầu nở nụ cười: "Liễu Ngộ sư huynh, kỳ thật thời gian ngươi đặt chân đến con đường Phật đạo này cũng chưa chắc dài hơn bọn họ đâu nhỉ."
Nàng đã đọc qua những điển tịch có liên quan, biết được ở Vô Định Tông, địa vị của Phật tử còn cao hơn so với chấp pháp trưởng lão, chỉ đứng sao Chưởng Giáo, Đại trưởng lão cùng hai vị Tổ sư Hóa Thần kỳ.
Nhưng địa vị cao, cùng thời gian đặt chân lên Phật đạo, giữa cái này cũng không giống nhau.
"Gánh vác trọng trách, rất lâu trước đây đã đem tâm tính mình mài giũa ra rồi."
Hành Ngọc đã từ chỗ Mật Nghi biết được tiên thiên phật cốt có ý nghĩa gì, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ gánh nặng trong miệng hắn là ám chỉ cái gì.
Nàng thu liễm nụ cười nơi khóe môi, chỉ vào rừng thông cách đó không xa: "Chúng ta vòng qua bên đó nhìn một cái đi."
Rừng thông này rất lớn.
Bởi vì không có cố ý quét dọn qua nên trên đường nhỏ trong rừng rụng đầy quả thông. Một cước giẫm lên trên, đôi khi bàn chân sẽ cảm thấy cộm cộm.
Đi vào trong một chút, Hành Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trên. Người tu chân có nhãn lực cực tốt, nàng rất nhanh liền nhìn thấy con sóc nhỏ nhảy qua nhảy lui trên cây thông kia.
"Những hạt thông hôm qua chính là được hái ở đây hả?" Hành Ngọc hỏi.
Liễu Ngộ gật đầu, hỏi lại: "Còn muốn ăn sao?"
Hành Ngọc xua tay: "Không phải, ta chỉ cảm thấy Phật tử cướp đồ ăn từ miệng chú sóc, cảnh tượng này có chút đáng yêu."
Vậy nên nàng mới cố ý đi vòng vào rừng thông này.
Nàng vừa dứt lời, một con sóc đột nhiên nhảy lên cây trước người Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ. Nó đứng thẳng trên cây một lát, rồi chợt nhào thẳng tới trong ngực Liễu Ngộ, cuối cùng vững vàng rơi vào lồng ngực hắn.
Ôm con sóc nhỏ, động tác Liễu Ngộ theo bản năng nhẹ nhàng đi vài phần.
Hắn nâng tay xoa xoa đầu con sóc nhỏ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đan dược đặt trong lòng bàn tay. Con sóc nhỏ vội vàng tiến vào trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng dùng móng vuốt ôm lấy một viên đan dược màu trắng tròn vo, sau đó chậm rãi đem đan dược gặm sạch.
Sóc có thể sống trong Vô Định Tông, tất nhiên cũng không phải phàm chủng.
Yêu lực trong cơ thể nó cực kỳ nồng đậm, hiện giờ đã là cấp bậc tam giai, điều này tương ứng với tu vi Trúc Cơ kỳ.
Hành Ngọc giơ tay lên chạm vào sóc nhỏ.
Trong lúc làm động tác đó, đầu ngón tay nàng ngoắc vào lòng bàn tay Liễu Ngộ.
Biên độ động tác cực kỳ nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng xẹt qua.
Liễu Ngộ cảm giác lòng bàn tay có chút ngứa.
Hắn thậm chí còn không thể phân biệt được là nàng cố ý hay vô tình.
"Lạc chủ......"
"Hả? "
"Không có gì."
"Ừm."
Giữa hai người không nói gì nữa.
Thẳng đến khi sóc gặm đan dược xong, chân đạp vào lòng bàn tay Liễu Ngộ, liền dễ dàng bay lên cành cây. Chỉ nhảy lên nhảy xuống mấy cái, liền biến mất trong tầm mắt Liễu Ngộ và Hành Ngọc.
"Vô Định Tông đúng là xa xỉ, cư nhiên lại dùng đan dược để nuôi sóc." Hành Ngọc cảm khái.
Liễu Ngộ bật cười: "Có mấy con sóc đã trải qua quá trình được Phật môn độ hóa mở ra linh trí, cũng coi như là một thành viên của Vô Định Tông ta, cho chúng ăn đan dược chỉ là trợ giúp chúng nó tu hành, cũng không phải lãng phí gì."
Đi ra khỏi rừng thông, vòng qua một hành lang rất dài, lại rẽ một vòng, Hành Ngọc liền nhìn thấy một mảng lớn Phật điện.
Những phật điện này đều sâm nghiêm trang trọng, đứng ở bên ngoài nhìn, toàn bộ đều quanh quẩn từng tầng phật quang.
Liễu Ngộ biết nàng không tin phụng Phật giáo, cho nên không dừng lại, chỉ dẫn nàng đi dạo một vòng ở bên ngoài.
Sau khi xuyên qua Phật điện, Hành Ngọc rõ ràng cảm giác được có một cỗ linh lực cực kỳ nồng đậm đập vào mặt.
"Phía trước là gì vậy?"
Liễu Ngộ nói: "Là một mảnh linh hải."
Hành Ngọc nghi hoặc: "Linh Hải?"
Đi thêm một đoạn đường nữa, không cần Liễu Ngộ lên tiếng giải thích, Hành Ngọc cũng biết đó là cái gì rồi.
Linh lực mênh mông hóa thành chất lỏng, trực tiếp chảy xuống từ vách núi, tạo thành một thác nước vô cùng đồ sộ, tráng lệ, cuối cùng tạo nên một hồ linh dịch rất lớn.
Bên hồ xếp đầy các đài sen, mỗi đài sen đều có một phật tu đang khoanh chân ngồi, bọn họ đang mượn linh dịch kia để tu luyện.
Không còn gì hùng vĩ hơn thế này được nữa.
Đem linh khí thiên địa ngưng tụ thành chất lỏng cực kỳ khó khăn, mà hiện tại, Vô Định Tông lại trực tiếp đem linh khí của thiên địa ngưng tụ thành một thác nước khổng lồ, chảy xuôi xuống tạo thành một hồ nước tráng lệ!
Hành Ngọc líu lưỡi.
Vô Định Tông tôn sùng khổ tu, dùng việc này để mài giũa tâm trí thể phách.
Nhưng thì ra ---
Vô Định Tông lại là tông môn ẩn giấu tiềm lực cực sâu của Thương Lan đại lục! Họ chỉ đơn giản là không chi tiêu tiền của cho sự hưởng thụ mà thôi!
Đối với điều này, chí ít Hợp Hoan Tông rất khó làm được.
"Khung cảnh này quá là hùng tráng."
Hành Ngọc nhìn về phía Liễu Ngộ, ánh mắt sáng ngời, ngữ khí có vài phần kích động.
Liễu Ngộ bật cười, hắn hiếm khi nhìn thấy bộ dáng này của Lạc chủ.
Hắn đang định mở miệng nói chuyện, xa xa đột nhiên có người lười biếng hô lên: "Lạc chủ, sao cô lại tới đây?"
Hành Ngọc nhìn lại theo âm thanh vọng tới.
Ở chỗ sâu nhất của hồ, chỉ có hai đài sen được đặt ở đó.
Trên một cái đài sen, Liễu Duyên khoanh chân ngồi trên đó. Thác nước bắn tung tóe, xung lượng quá mạnh, trong hồ có không ít linh dịch đều bị văng lên. Thậm chí văng cả lên mặt và tăng bào của Liễu Duyên.
Chắc hẳn hắn đã ngồi tu luyện trên đài sen rất lâu rồi, một thân tăng bào màu xám cơ hồ đã ướt đẫm, dán sát vào người, linh dịch bắt đầu trượt xuống từ mi mày hắn, cuối cùng xẹt thẳng qua cổ áo, rơi vào trong tăng bào.
Rõ ràng không nói gì, không làm gì, nhưng phối hợp với đôi mắt hoa đào kia của hắn, cả người Liễu Duyên đều lộ ra một loại mê hoặc cực hạn.
Nếu như nói Liễu Ngộ là loại người mà cho dù có động tình thì cũng khắc chế đến tận cùng, vĩnh viễn ẩn nhẫn im lặng, là loại hình không nhiễm bụi trần.
Còn Liễu Duyên chính là nóng bỏng mà nhiệt liệt, không kiềm chế không im lặng, vững vàng giẫm lên sợi dây cấm kỵ, nguy hiểm nhưng cũng mê người.
Tuy rằng cảm nhận của nàng với Liễu Duyên rất bình thường, nhưng Hành Ngọc không phủ nhận, nàng thích thưởng thức tất cả những thứ đẹp đẽ.
...... Ví dụ như Liễu Duyên bây giờ, rất đáng để thưởng thức:)
"Lạc chủ thích nhìn ta như bây giờ sao?"
Liễu Duyên cười khẽ hai tiếng, từ trên đài sen chậm rãi đứng dậy.
Tăng bào vốn không dày, động tác này của hắn trực tiếp khiến cho tăng bào ở cổ áo trượt ra ngoài một chút.
Hắn thoải mái để mặc cho nàng nhìn.
Hành Ngọc: '...'
Không phải chứ, thân là Phật tử còn hào phóng như vậy, cứ mặc cho nàng thưởng thức vóc người của hắn, cái này không nhìn thì có chút thiệt thòi rồi.
Dù sao Liễu Duyên cũng dám để cho nàng xem, chứng tỏ hắn chắc chắn có vốn liếng kia.
Nhưng nhìn xem, vị bên cạnh nàng cần phải dỗ dành thật tốt mới được.
Không đợi Hành Ngọc xoắn xuýt tìm cớ, Liễu Ngộ đứng ở phía sau nàng đột nhiên tiến lên.
Nàng có thể cảm giác được, lưng nàng, suýt nữa liền kề sát vào thân thể hắn. Chóp mũi đã ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, nàng biết đó là do Liễu Ngộ ngày đêm tụng kinh trong Phật điện mà nhiễm vào.
Sau đó, một bàn tay chậm rãi nâng lên, che trước mắt nàng, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của nàng.
Liễu Ngộ hơi cúi đầu, kề sát vào bên tai nàng thì thầm: "Lạc chủ ngoan, nhắm mắt lại."
Vành tai Hành Ngọc có chút ngứa, theo bản năng nhắm mắt lại.
Ôi mẹ ơi, quắn quéo hết cả con tim tui rồi!