" Đến thăm Mãn Tuyết Nhi sao?" Hành Ngọc hỏi.
Triệu Phàm nhìn thấy nàng, sắc mặt có chút tái nhợt: "Hồi tiên tử, ta là muốn đưa cho nàng chút đồ ăn. Nếu như không tiện để ta vào thăm nàng, không biết tiên tử có thể giúp ta đem đồ ăn chuyển cho nàng hay không?"
Hắn giơ tay phải mang theo giỏ đồ ăn lên.
Phía trên giỏ dùng một mảnh vải hoa phủ lên, có nhô lên một góc nhỏ, đồ ăn đựng trong đó chắc là bánh đậu xanh.
Hành Ngọc nhìn về phía Liễu Niệm: "Ngươi đi hỏi Mãn Tuyết Nhi một chút, xem nàng có nguyện ý gặp hắn hay không?"
Liễu Niệm ngoan ngoãn xoay người rời đi, nhưng được hai bước, hắn ảo não vỗ vỗ trán mình: sao hắn lại phải nghe lời yêu nữ này cơ chứ.
Có điều đã đi tới trước cửa sương phòng rồi, Liễu Niệm vẫn bước vào bên trong.
Một lát sau, hắn từ bên trong đi ra: "A di đà Phật, thí chú có thể tự mình tiến vào sương phòng ôn chuyện cùng cố nhân."
Mãn Tuyết Nhi đồng ý gặp hắn, Triệu Phàm lại hiện lên vài phần do dự.
Hắn mím môi, lấy dũng khí bước vào trong sương phòng.
Chờ cửa sương phòng khép lại, Hành Ngọc nói với Liễu Ngộ: "Ngươi xem, người có tình cũng khổ."
Mãn Tuyết Nhi đã thành thân một năm, Triệu Phầm vẫn không thể bỏ xuống được.
Liễu Ngộ nhìn nàng: "Trong mắt Lạc chủ, có người nào là không đau khổ không?"
Hành Ngọc khẽ cười: "Có nha, là ta đây, không phải sao."
"Người cầu mà cầu không được chính là đau khổ."
Nàng nháy mắt mấy cái với Liễu Ngộ, nét mặt giảo hoạt dường như đang ám chỉ: ngươi cầu lấy Phật đạo, cũng là một người có cầu nhưng không cầu được.
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm đứng sau bọn họ, yên lặng nghe hai người đối thoại.
Hắn suy nghĩ vấn đề theo logic của Hành Ngọc, cuối cùng không nhịn được mà giơ tay gãi đầu: "Sư huynh, ta cảm thấy lời Lạc chủ nói... có vẻ như rất có đạo lý."
Hành Ngọc vỗ nhẹ cái trán nhẵn bóng của Tiểu hòa thượng: "Lời ta nói sao lại có thể không có đạo lí đây."
Liễu Ngộ nói với Liễu Niệm: "Ngươi suy nghĩ theo hướng của Lạc chủ, tất nhiên sẽ cảm thấy nàng nói có lí."
Vị Lạc chủ Hợp hoan tông này, còn rất giỏi biện minh.
Nếu người nói chuyện với nàng tâm trí không đủ vững vàng, rất dễ dàng sẽ bị nàng làm cho dao động, thuyết phục.
Hành Ngọc thầm chậc một tiếng.
Quả nhiên, vị Phật tử này là người có tâm tính kiên định, dầu muối đều không ăn.
Nàng vuốt ve ống tay áo: "Hiện tại Liễu Ngộ sư huynh có rảnh không, lúc này tới giờ cơm còn khoảng một canh giờ nữa, chúng ta tới phòng bếp trong chùa xem một chút đi."
"Được."
Liễu Ngộ mở ô giấy dầu ra, dẫn đầu đi đến phòng bếp.
Hành Ngọc vội vàng bung dù đuổi theo.
Liễu Niệm đứng yên tại chỗ trong chốc lát, nhìn trái nhìn phải phát hiện không có ô, liền vội vàng kêu: "Sư huynh chờ ta", đội mưa vọt vào trong ô của Liễu Ngộ.
-
Trong sương phòng, Mãn Tuyết Nhi ngồi trên giường.
Sau khi vào phòng, Triệu Phàm kéo một cái ghế gỗ đặt cạnh giường, ngồi xuống đối diện với nàng, vẻ mặt có chút lo lắng bất an.
"Triệu Phàm ca." Mãn Tuyết Nhi mở miệng gọi hắn: "Không phải ca mang đồ ăn đến cho ta sao, mau mang ra đây đi."
Nghe thấy tiếng xưng hô quen thuộc, vẻ kinh ngạc cùng vui sướng thoáng hiện lên qua nét mặt Triệu Phàm.
Hắn nhanh chóng đẩy giỏ thức ăn đến trước mặt Mãn Tuyết Nhi: "Là bánh đậu xanh được bán ở tiệm bánh ngọt bên thành đông kia, trước đây nàng thích ăn điểm tâm của cửa tiệm này nhất."
Mãn Tuyết Nhi vén mảnh vải trên giỏ lên, vươn tay nhấc một miếng đưa vào miệng.
"Vẫn là hương vị quen thuộc a." Mãn Tuyết Nhi nói.
Triệu Phàm thả lỏng cơ thể, hắn nói: "Ta còn nhớ rõ khi còn bé, có một lần ta chọc nàng tức giận, có dỗ dành nàng thế nào cũng không được. Cuối cùng ta dùng tất cả số tiền trên người mua cho nàng hai khối bánh đậu xanh, lúc này mới dỗ được nàng hết giận."
"Đúng vậy, thực ra mùi vị của bánh đậu xanh này cũng chỉ ở mức bình thường, thứ mà ta hoài niệm chính là tâm tình lần đầu tiên được ăn nó. Nhưng loại cảm giác này đã biến mất từ rất lâu rồi."
Mãn Tuyết Nhi đem mảnh vải phủ lại lên giỏ thức ăn, đẩy trở về trước mặt Triệu Phàm.
"Triệu Phàm ca, ngươi đừng vây hãm chính mình lại nữa. Ta đã buông bỏ chấp niệm của mình rồi, ngươi cũng nên bắt đầu lại từ đầu."
-
Nhà bếp của Thanh Vân tự nằm phía sau sương phòng.
Trong chùa có rất nhiều tiểu tăng không bước vào con đường tu luyện, bọn họ cũng không thể tịch cốc*, vì vậy trong phòng bếp lúc này rất náo nhiệt, một Đại hòa thượng phụ trách bếp núc tay đang cầm muôi hướng dẫn mấy tiểu tăng làm thức ăn chay.
(1)Tịch cốc (辟谷): Tịch là bỏ; Cốc là lúa. Tịch cốc tức là không ăn lúa gạo. Người tu tiên thường hay tịch cốc.
Liễu Ngộ bước vào trong, nói giản lược mục đích họ đến đây.
Đại hòa thượng chưởng quản cười vui vẻ, ý bảo Liễu Ngộ cứ tùy tiện
Sau khi nhận được sự đồng ý, Liễu Ngộ ra khỏi phòng bếp, nhìn về phía Hành Ngọc đang đứng dưới tàng cây ngân hạnh: "Lạc chủ muốn ăn gì nào?"
Hành Ngọc thích thú: "Ta muốn ăn cái gì cũng được hả? Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên ngươi xuống bếp mà."
Liễu Ngộ bình tĩnh nói: "Không biết thì có thể học, có lẽ hôm nay làm không được, nhưng nghiên cứu thêm hai ngày nữa có khả năng là sẽ thành công."
Hành Ngọc không ngờ rằng Liễu Ngộ lại thẳng thắn như vậy.
Thẳng thắn đến mức nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng khi đưa ra yêu cầu gì quá gây khó dễ cho hắn.
Ừm....chỉ là một chút thôi.
Vì vậy, Hành Ngọc đáp lại: "Bánh Bồ Đề của Vô Định Tông rất nổi danh, ta muốn thử món này."
Bánh Bồ Đề sử dụng loại bột được nghiền từ lá bồ đề, thêm bột mì và các nguyên liệu khác để làm thành bánh, sau khi đem đi hấp chín là có thể ăn được.
Bởi vì loại điểm tâm này rất khó để làm thành, chỉ có vùng phụ cận Vô định tông bán, còn ở vùng ven thị trấn nhỏ này thì chỉ từng nghe tên mà không biết hình dạng ra sao.
Liễu Ngộ: "Bánh bồ đề có vị đắng, Lạc chủ chắc là sẽ không thích."
Đắng?
Hành Ngọc ham ngọt, ghét nhất là ăn đồ có vị đắng. Bánh bồ đề vừa lúc chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Nhưng nghĩ nghĩ, Hành Ngọc vẫn quyết định làm cái này.
Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là...nó rất khó làm nha:)
-
Sắc trời dần tối.
Băng qua rừng cây ngân hạnh, Hành Ngọc trở về viện tử của mình.
Nàng khoanh chân ngồi trên giường, không rơi vào trạng thái tu luyện, mà giơ tay chống cằm trầm tư.
Hành Ngọc lấy ngọc bài ghi chép giá trị hâm mộ giắt trên eo xuống, đặt ngay phía trước.
"Ta vẫn không có cách nào đột phá từ Trúc cơ hậu kỳ lên Trúc cơ đỉnh phong, chẳng lẽ...nhất định phải dùng giá trị hâm mộ để đột phá?"
Hành Ngọc suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể đưa ra quyết định được.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Sau mấy ngày mưa gió, lá ngân hạnh bị gió mạnh thổi rơi rải rác, trải nên một lớp lá dày trên mặt đất.
Hành Ngọc muốn hỏi ý kiến Liễu Ngộ về chuyện liên quan đến tà ma, ngay từ sáng sớm đã ra ngoài đến Thanh Vân tự, được tiểu tăng dẫn vòng qua một hành lang rất dài, băng qua mấy đình viện, cuối cùng cũng đi tới phòng nhỏ nơi Liễu Ngộ ở.
Lúc này vẫn là sáng sớm, cửa sổ phòng Liễu Ngộ hé mở, hắn an vị ngồi bên cửa sổ, cầm kinh thư trong tay nghiêm túc lật xem.
Ánh dương ấm áp chiếu lên người hắn, cả người hắn phảng phất như mạ lên một tầng kim quang.
Hành Ngọc đứng ngoài cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa nhìn hắn.
Liễu Ngộ khép lại kinh thư: "Trong lòng Lạc chủ tự hồ có điều rối rắm?"
"Ngươi phát hiện ra sao?" Hành Ngọc nhàn nhạt cười.
Nàng thay đổi tư thế để cho mình đứng thoải mái một chút.
"Bần tăng mơ hồ có thể cảm nhận được."
"Vậy ngươi thử đoán xem, ta rối rắm bởi vì chuyện gì?"
Vì chuyện gì sao?
Liễu Ngộ nhẹ nhàng cụp mắt suy tư, hàng mi dài cong vút phủ bóng dưới mi mắt.
Ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, hôm nay gặp lại trong lòng nàng lại xuất hiện tâm sự.
Điểm nghi hoặc này không giống như bị tác động từ bên ngoài, càng có vẻ như xuất phát từ chính bản thân nàng.
"Đoán được không?" Hành Ngọc hỏi.
"Hẳn là có vấn đề trong lúc tu luyện."
Hành Ngọc gật đầu, không hề có ý che giấu: "Nếu có một việc ta bắt buộc phải làm, thế nhưng nếu muốn hoàn thành chuyện này nhất định phải làm trái lòng mình, rất có khả năng còn bị người khác khống chế. Đối mặt với tình cảnh như vậy, ngươi cảm thấy lựa chọn như thế nào sẽ tốt hơn?"
Chợt, Liễu Ngộ mân mân khóe môi, ánh mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt.
"Lạc chủ đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà. Còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, Lạc chủ từng nói: Có lẽ hiện tại trong thời gian ngắn thực lực của ngươi không bằng người khác, đặc biệt còn trong tình cảnh bị người khác quản chế, phải chọn cách hư tình giả ý, nhưng kết quả cuối cùng nhất định sẽ được như ý nguyện của ngươi."
Bị Liễu Ngộ chỉ ra điều này, Hành Ngọc bừng tỉnh mà cười.
Nàng nhận ra bản thân toàn để tâm vào những chuyện vụn vặt, rõ ràng đáp án đã sớm được nàng nói ra, vậy mà nàng vẫn rối rắm cho đến tận bây giờ.
Nàng truy cầu sự tự do, ung dung tự tại, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa có đủ thực lực mạnh mẽ để làm điều đó.
Loại thời điểm này, lẽ ra nên suy nghĩ đến việc trở nên mạnh mẽ trước tiên. Đợi đến khi mạnh mẽ hơn, nàng sẽ diệt trừ những thứ cản trở nàng được tiêu dao.
"Ta quả thật là mơ hồ rồi." Hành Ngọc thừa nhận điểm này: "Đa tạ Liễu Ngộ sư huynh."
"Ta chỉ thuật lại những lời ngươi nói mà thôi."
Hắn không hề kể công.
Hành Ngọc không quấy rầy hắn lật xem kinh thư nữa, xoay người tiến vào phòng Mãn Tuyết Nhi.
Mãn Tuyết Nhi đang giở xem cuốn du ký mà Hành Ngọc tặng cho nàng, thấy Hành Ngọc, nàng vội vàng đặt xuống: "Tiên tử, người tới rồi."
Hành Ngọc: "Trông ngươi có vẻ như rất vui?"
"Thứ nhất là bởi vì cuốn du ký tiên tử tặng, giúp ta biết được thế giới bên ngoài thật rộng lớn bao lao; Điều thứ hai là Triệu Phàm ca đã đồng ý với ta sẽ cố gắng sống thật tốt, không còn bị vây khốn trong quá khứ nữa."
Hành Ngọc hơi sững sờ, nàng không ngờ tới Mãn Tuyết Nhi sẽ đích thân chỉ rõ điểm này cho Triệu Phàm.
Nhưng rất nhanh, Hành Ngọc cong môi nở nụ cười: "Hai chuyện này rất đáng để vui mừng."
Nàng chuyển đề tài, hỏi thăm cảm giác của Mãn Tuyết Nhi khi bị tà ma xâm nhập.
"Khoảng thời gian đó, ta luôn cảm thấy có một giọng nói không ngừng vang vọng bên trong tâm trí, nó nói chỉ cần ta nguyện ý cùng nó dung hợp, nó sẽ cho ta sức mạnh để báo thù. Mới đầu ta còn tưởng là bản thân mình nghe nhầm rồi, nhưng âm thanh này có một loại ma lực quỷ dị, nó giống như..."
Mãn Tuyết Nhi hình dung ra: "Giống như có thể khơi dậy lệ khí của ta đến cực hạn. Ta bị bao phủ trong lệ khí cùng sự thù hận, u mê hồ đồ liền đồng ý hợp nhất với nó."
Hành Ngọc gật đầu.
Trong cuốn "Đại lục điển tịch" nàng từng xem cũng có ghi chép tương tự - tà ma có thể khuếch đại cảm xúc tiêu cực trong nội tâm con người, chỉ cần tâm trí xuất hiện điểm sơ hở, đến cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng có thể bị nó ăn mòn.
Cho nên tà ma mới có thể bị tu chân giả cả Đại lục kiêng kỵ.
Mãn Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Lúc Lý Gia bị ta giết chết, kỳ thực...ý thức của ta không được tỉnh táo. Mãi cho đến khi tiên tử xuất hiện, ta mới thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Kể từ đó, âm thanh kia cũng không vọng lại trong đầu ta nữa."
Vừa nói đến chỗ này, bên ngoài sương phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiếp đến là tiếng Liễu Niệm: "Lạc chủ, chúng ta phải đọc chú trừ ma cho Mãn thí chủ rồi."
Hành Ngọc giơ tay đánh một đạo linh lực qua, cửa sương phòng đang đóng chặt nhẹ nhàng mở ra.
Liễu Ngộ mặc thanh sam trên người đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hành Ngọc.
Hắn khẽ gật đầu với Mãn Tuyết Nhi, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú trừ ma.
Hành Ngọc ngồi nghe, nàng phát hiện chú trừ ma này không phải chỉ là chú ngữ đơn giản, lúc Liễu Ngộ niệm ra chú ngữ, còn vận dụng linh lực trong cơ thể củng cố duy trì trên chú ngữ.
Nghe một hồi lâu...
Hành Ngọc cũng không rõ lắm chú trừ ma này làm sao lại có khả năng loại bỏ ma khí, nhưng ngược lạc tác dụng ru ngủ quả là nhất đẳng.
Nàng lặng lẽ ngáp một cái, dùng ngón tay lau đi nước mắt đang nhòe nơi khóe mắt, nằm bò trên bàn nhắm mắt ngủ.
Động tác gảy tràng hạt của Liễu Ngộ hơi dừng lại.
Trong giây lát, hắn hoài nghi mình đọc sai chú ngữ, đem chú trừ ma niệm thành chú thôi miên rồi.