Sương phòng trang trí đơn giản mà có khí thế, Hành Ngọc đứng ở cửa, nhìn toàn bộ trang trí bên trong phòng nơi đáy mắt.
Cấu trúc tổng thể là phòng trúc, trông đặc biệt tươi mát, thanh lịch; Trên tường treo một bức tranh chữ vẽ cảnh rừng trúc; Bên cửa sổ có đặt một cái bàn, trên bàn có hai chậu hoa linh lan được chăm sóc rất tốt.
Hành Ngọc đi qua đẩy cửa sổ ra, tình cờ phát hiện bên ngoài cũng là một mảnh rừng trúc tử tiêu.
Bây giờ vừa lúc có một trận gió nhẹ thổi qua khu rừng. Khi gió thổi qua, Hành Ngọc nghe thấy tiếng rừng trúc vang lên rất nhẹ, âm thanh kia nghe rất giống âm thanh khi Tử Tiêu thổi lên.
Nàng ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.
Uống xong, Hành Ngọc mở giấy và bút mực ra, bắt đầu tổng kết lại những điều mình tâm đắc và cần phải chú ý đối với trận pháp. Tự nghĩ ra trận pháp tương đối khó khăn, nhưng sau khi tự nghĩ ra thành công cũng đạt được không ít thu hoạch, điều này rất có ích cho việc tu luyện trận pháp sau này của nàng.
Chỉnh sửa hồi lâu, Hành Ngọc vừa sửa sang lại trận pháp, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
Hành Ngọc đứng dậy mở cửa, người đứng ngoài quả nhiên là Liễu Ngộ.
Hắn đã thay một bộ tăng y màu trăng non mới, đứng dưới mái hiên, phía sau chính là mảnh rừng trúc tử tiêu kia, cả người mang theo một loại phong thái khó có thể diễn tả thành lời.
"Để Lạc chủ phải chờ lâu rồi." Liễu Ngộ nói, trên mặt mang theo một chút áy náy, "Bần tăng đột nhiên có việc gấp cần xử lý, kế tiếp sợ là không thể cùng Lạc chủ đi dạo tông môn."
Hành Ngọc buồn cười nói: "Vậy nên ngươi tới đây chính là vì nói cho ta chuyện này? Truyền cho ta một cái truyền âm phù là được rồi, cần gì phải chạy tới đây thêm một chuyến nữa."
"Bần tăng đã hứa, đợi sau khi thỉnh an xong sẽ đến tìm ngươi, tất nhiên là không thể thất hẹn." Liễu Ngộ nói, "Huống hồ bần tăng tới đây, là muốn đưa cho Lạc chủ một thứ."
Hắn vươn tay, đem lệnh bài nắm chặt trong tay đưa cho Hành Ngọc.
"Lệnh bài này là tín vật, Lạc chủ có thể dùng nó để mượn bí tịch công pháp từ tầng một đến tầng ba của Tàng Kinh Các. Nếu Lạc chủ nhàn rỗi nhàm chán thì có thể đến Tàng Kinh Các xem có thư tịch trận pháp nào ngươi cần hay không."
Thư tịch trận pháp!
Trước mắt, thứ Hành Ngọc muốn đọc nhất chính là sách ở phương diện này.
Nàng nhận lấy lệnh bài, cầm nó trên tay mà thưởng thức: "Đa tạ."
-
Hành Ngọc thay đổi thân váy dài màu vàng nhạt, dùng một chiếc trâm gỗ búi toàn bộ mái tóc đang xõa lên, sau đó cầm lệnh bài ra cửa.
Nàng không biết đường, nhưng Hành Ngọc đã hỏi thăm, nàng chỉ cần cưỡi tiên hạc, đem mục đích của mình nói cho Tiên Hạc biết, nó sẽ đưa nàng đến ngọn núi nơi Tàng Kinh Các tọa lạc.
Tiên hạc bay rất nhanh qua làn sương mù mờ ảo.
Hành Ngọc ngồi trên lưng Tiên Hạc, cúi đầu nhìn xuống, mơ hồ có thể nhìn rõ hơn nửa hình dáng Vô Định Tông.
Không bao lâu sau, tiên hạc bay đến nơi. Hành Ngọc lấy ra một viên đan dược bổ khí tam phẩm đưa đến bên miệng Tiên Hạc, Tiên Hạc kêu dài một tiếng, cúi đầu ngậm lấy viên đan dược kia, còn thân mật cọ cọ hai má Hành Ngọc.
Hành Ngọc bị nó cọ đến có chút ngứa, lại cho nó thêm một viên đan dược nữa.
Cất xong số đan dược còn dư lại, Hành Ngọc phất phất tay với Tiên Hạc. Nó lại kêu một tiếng dài, vỗ cánh bay đi. . Truyện Trinh Thám
Hành Ngọc xoay người, liền nhìn thấy Tàng Kinh các đứng trên bậc thang ngàn cấp.
Tàng Kinh Các rất náo nhiệt, hiện tại có không ít đệ tử Vô Định Tông mặc tăng bào đều đang leo cầu thang vào Tàng Kinh các.
Không có người ngự kiếm trực tiếp bay lên, dĩ nhiên Hành Ngọc cũng sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Nàng vén làn tóc mai rối sang hai bên thái dương rồi cất bước leo lên các bậc thang.
Trong số các Phật tu đầu trọc mặc tăng y màu trắng, Hành Ngọc một thân váy màu vàng nhạt lại cực kỳ nổi bật.
Khi nàng leo cầu thang, thỉnh thoảng sẽ có đệ tử Vô Định Tông đi qua bên cạnh.
Ánh mắt tò mò của bọn họ rơi trên người Hành Ngọc, nếu không cẩn thận chạm phải ánh mắt nàng, sẽ áy náy mỉm cười, sau đó vội vàng dời tầm mắt.
Ngay khi Hành Ngọc sắp đi hết ngàn bậc thang, nàng thấy được một hòa thượng ở cuối bậc. Gặp hòa thượng ở Vô Định Tông không có gì là lạ, nhưng hòa thượng nàng gặp phải này lại vô cùng đặc biệt.
Xưa nay, tăng y trên người Liễu Ngộ đều được ăn mặc chỉnh tề, phối hợp với mặt mày từ bi bình thản của hắn sẽ có cảm giác cấm dục đập thẳng vào mặt.
Còn hòa thượng ở cuối bậc thang kia, tăng y mặc lỏng là lỏng lẻo treo trên người, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười, khí chất cả người có vẻ tà tứ không câu nệ.
Hành Ngọc mất khá nhiều thời gian đánh giá hắn, hòa thượng yên lặng đứng tại chỗ tự nhiên cũng chú ý tới nàng.
"Lạc chủ." Hòa thượng thanh niên chắp hai tay chào hỏi nàng, thật giống như quen biết nàng vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa quen thuộc, "Bần tăng pháp hiệu Liễu Duyên."
Vừa nghe đến pháp hiệu của đối phương, trong nháy mắt Hành Ngọc liền biết người này là ai.
Mỗi ngàn năm, Vô Định Tông mới có bốn vị Phật tử, ngoại trừ Liễu Ngộ ra, còn có một vị Phật tử tu Hoan Hỉ Phật là Liễu Duyên.
Hành Ngọc nói: "Thì ra là Liễu Duyên sư huynh."
Mặc dù đều là Phật tu, nhưng phật pháp có rất nhiều nhánh, phật pháp mà Liễu Ngộ tu là chính tông, công chính, ôn hòa nhất, là Đại Từ Đại Bi chi đạo.
Ngoài ra, trong phật môn còn có các nhánh như Sát Lục Đạo, Hoan Hỉ đạo.
Sở dĩ Hành Ngọc nhớ rõ Liễu Duyên, là bởi vì vị Phật tử này tu luyện phật pháp không theo con đường thông thường, hắn tu Hoan Hỉ Phật. Nhánh phật pháp này cực kỳ thú vị, du tẩu trong hồng trần, lấy hồng trần làm tu hành.
Tham uyển si niệm với nó chính là chất tu dưỡng cho Phật đạo của hắn.
Nhưng lấy hồng trần để tu hành, sơ ý một chút sẽ sa vào trong hồng trần mà xao nhãng Phật pháp. Bởi vậy người tu Hoan Hỉ Phật rất ít. Cũng có tin đồn là người sáng lập nhánh tu Hoan Hỉ Phật này năm đó đã từng cưới vợ sinh con, thân nhiễm hồng trần, sau khi thê tử và nữ nhi qua đời mới giác ngộ Phật pháp cách triệt để.
Khi Hành Ngọc thất thần nghĩ đến thân phận của Liễu Duyên thì hắn đã liếc mắt nhìn thấy lệnh bài trong tay nàng, chủ động đưa ra lời mời: "Lạc chủ cũng muốn vào Tàng Kinh Các sao, chi bằng chúng ta cùng đi đi."
Hành Ngọc không từ chối, nàng đi đến cuối bậc thang, cùng sánh vai với Liễu Duyên đi vào trong Tàng Kinh Các.
Sau khi biết được mục đích đến đây của Hành Ngọc, Liễu Duyên đưa nàng đến một giá sách ở bên trong lầu hai của Tàng Kinh Các: "Sách trên giá này hầu hết đều có liên quan đến trận pháp."
"Làm phiền Liễu Duyên sư huynh rồi."
Hành Ngọc nói cảm ơn, tiện tay rút ra một quyển sách, muốn lật xem luôn.
Kết quả, khi nàng quay người lại thì thấy Liễu Duyên vẫn đứng tại chỗ. Đuôi lông mày nàng khẽ nhíu: " Liễu Duyên sư huynh còn có việc gì sao?"
"Là thù lao dẫn đường của bần tăng, không biết Lạc chủ có thể giúp bần tăng giải thích một nghi hoặc được hay không?"
"Liễu Duyên sư huynh cứ nói vấn đề của ngươi trước đi." Hành Ngọc không lập tức đáp ứng, muốn nghe câu hỏi của hắn trước đã.
Có điều đối với vấn đề mà Liễu Duyên muốn hỏi, nàng đã có chút suy đoán.
Hẳn là có liên quan đến Liễu Ngộ.
Danh tiếng của Liễu Ngộ ở Phật môn quá cao nên những người thiên tư xuất chúng cùng thế hệ như Liễu Duyên cũng trở nên hoàn toàn ảm đạm thất sắc dưới hào quang của Liễu Ngộ.
Liễu Duyên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa kia liền có vẻ lấp lánh đa tình.
Người tu Phật, vậy mà lại có một đôi mắt như vậy, đúng là khiến cho người ta cảm thấy đột ngột mà.
Liễu Duyên lại gần Hành Ngọc một chút, làm bộ muốn mở miệng, nhưng sau đó, hắn lại giơ tay lên, ngay lúc Hành Ngọc không chưa kịp phản ứng lại hắn đã vén lọn tóc mai bên thái dương lên cho nàng, động tác đặc biệt thân mật, thanh âm cũng nhu tình như nước: "Vừa rồi chỉ là đang nói giỡn với ngươi, ngươi cho rằng ta muốn thăm dò chuyện liên quan đến Liễu Ngộ sư huynh sao?"
Hành Ngọc trở tay tháo trâm gỗ mình vừa búi tóc xuống.
Mái tóc dài mềm mại hoàn toàn rơi xuống, có mấy sợi tóc dài trượt xuống mu bàn tay Liễu Duyên, khiến hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy. Hành Ngọc không những không lui về phía sau, ngược lại đến gần thêm một bước.
Dưới ánh mắt chăm chú của Liễu Duyên, nàng dùng đầu trâm gỗ nâng cằm hắn lên, từ trên xuống dưới đánh giá từng chút dung mạo của hắn, không biểu tình gì cười nói: "Nghe nói Phật tử tu luyện Hoan Hỉ Phật, thật đúng là đáng tiếc, sao Liễu Duyên sư huynh lại không phải độ tình kiếp chứ? Quả thực ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là thuật song tu của Hợp Hoan Tông ta lợi hại, hay là Hoan Hỉ Phật của Liễu Duyên sư huynh càng mạnh hơn."
Nàng cảm thấy, loại Phật tử như Liễu Duyên này nếu đụng phải yêu nữ như Mộ Hoan hoặc là Vũ Mị thì sẽ tương đối thú vị.
Còn đối với nàng sao?
Nàng không có hứng thú gì với Liễu Duyên.
Hơn nữa bây giờ nàng cũng không tu luyện song tu chi đạo.
Đầu trâm gỗ rất bén nhọn, bất quá Liễu Duyên là Kim Phật Chi Thân, tất nhiên cây trâm nhỏ này sẽ không có khả năng đả thương hắn chút nào.
Nghe Hành Ngọc nói, trên mặt Liễu Duyên cũng lộ ra vài phần tiếc hận: "Lạc chủ nói quá đúng lòng ta, ta cũng thấy rất đáng tiếc. Liễu Ngộ sư huynh không hiểu phong tình, e là Lạc chủ khó có thể công lược được, cho dù thật sự có thể làm cho hắn rung động thì hắn cũng chỉ là một khối gỗ, không thể nhận ra bộ dáng phong tình vạn chủng này của Lạc chủ."
Đuôi lông mày Hành Ngọc khẽ nhíu, ngược lại có chút cảm khái.
Cùng tu Phật đạo, vậy mà Liễu Duyên và Liễu Ngộ lại đi hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau.
Nếu là Liễu ngộ, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra được những lời như vậy.
Trong lòng nàng bất mãn với những lời này của Liễu Duyên.
Hai người không quen, Hành Ngọc cũng lười nói nhiều với hắn.
Nàng chỉ di chuyển cây trâm dọc theo yết hầu của Liễu Duyên mà trượt xuống, dừng lại ở cổ áo tăng bào của hắn một lát, sau đó mạnh mẽ trượt xuống, kéo tăng bào của hắn ra hơn phân nửa: " Liễu Duyên sư huynh, ngươi quấy rầy ta đọc sách."
Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Liễu Duyên buồn bực cười hai tiếng.
Mộc trâm dừng lại ở trước ngực hắn, Hành Ngọc có thể cảm nhận được chấn động trong ngực hắn.
Thanh âm của hắn hòa hoãn lại: "Vậy bần tăng sẽ không quấy rầy Lạc chủ nữa."
Đưa mắt nhìn Liễu Duyên rời đi, Hành Ngọc cúi đầu mở sách trận pháp ra.
Nhưng rất nhanh nàng ý thức được có gì đó không đúng, tại sao Liễu Duyên lại làm ra hành động như vậy, tại sao lại nói ra những lời đó? Chẳng lẽ là cố ý diễn trò cho Liễu Ngộ xem?
Hành Ngọc nhìn trái phải một vòng, nơi này quá gần một góc, nếu có người đến, nàng khẳng định có thể chú ý tới.
Vậy thì không phải.
Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nghĩ thông suốt việc này. Hành Ngọc đè nghi hoặc xuống đáy lòng, tập trung tinh thần đọc thư tịch.
-
Liễu Ngộ khoanh chân ngồi trong trận, đột nhiên mở choàng mắt.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nhíu mày.
"Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì." Liễu Hạc đứng bên ngoài trận hộ pháp vội vàng hỏi.
Liễu Ngộ lắc đầu, vô ý thức gảy Phật châu trong tay, đồng thời thầm niệm Kinh Phật trong lòng.
Nhưng dù niệm xong toàn bộ kinh văn, Liễu Ngộ vẫn không cách nào để có thể vứt bỏ tạp niệm. Hắn chỉ cần nhắm mắt lại, không hiểu sao trong lòng lại hiện lên câu "Thật sự là đáng tiếc, sao Liễu Duyên sư huynh lại không phải độ tình kiếp chứ."
"Sư huynh..."
Mi tâm Liễu Ngộ nhíu chặt: "Chờ một lát nữa rồi hẵng khởi trận lại."
Liễu Hạc đứng bên ngoài trận pháp chần chờ gật đầu.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy trên mặt sư huynh mang theo vài phần bi thương nhàn nhạt, hô hấp dồn dập hơn so với bình thường.
Thật giống như, sư huynh đã tận lực khắc chế cùng duy trì sự bình tĩnh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không cẩn thận lộ ra sự đau thương.