Uất Trì Li định nhận, liền thấy Lục Vân Khuê thẳng tấp nhìn qua nàng, nhìn tới Liễu La Y phía sau, nhìn từ trên cao xuống, Liễu La Y không chịu thua, ngửa đầu nhìn thẳng hắn.
Uất Trì Li nhướng mài, trong lòng có chút không vui, cứ như vậy mà xem nhẹ nàng?
"Lá gan của ngươi ngày càng lớn, đem theo hung khí không nói, còn dám động thủ với ta? Liễu La Y a Liễu La Y, thật là đồ đàn bà lòng dạ độc ác, ngươi quên rồi sao, cha ngươi cùng đệ đệ ngươi đều nằm trong tay ta, ngươi tin hay không, đêm nay ta để cho đệ đệ của ngươi sống không bằng chết!".
Liễu La Y nắm chặt tay khi nghe những lời hắn nói, nàng tức giận trừng mắt nhìn Lục Vân Khuê: "Ngươi muốn làm gì bọn họ?".
Lục Vân Khuê thấy nàng lo lắng, thoải mái vẻ mặt mang theo ý cười: "Ta chỉ là một tiểu quan, không có gì ngoài thủ đoạn, cùng lắm thì cho hắn trải qua những việc mà hắn từng trải thôi".
Liễu La Y hai mắt tối sầm lại, máu trào dâng một hồi, suýt nữa ngất xỉu, nàng chỉ nhìn chằm chằm Lục Vân Khuê, hai mắt như muốn nứt ra, không nói nên lời.
Uất Trì Li nhìn bọn họ tới lui, cảm thấy rất lạ, Lục Vân Khuê đã dùng thủ đoạn nham hiểm nào, cư nhiên có thể kích động Liễu La Y như thế này?
"Ngươi muốn như thế nào, ta nghe ngươi" – Im lặng hồi lâu, Liễu La Y nói.
Lục Vân Khuê cười đến sáng lạn: "Ta muốn cái gì, ngươi bây giờ đi theo ta sẽ biết".
"Được" – Liễu La Y nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót, sợ đây lầ vận mệnh của nàng đi, Lục Vân Khuê cố ý nắm chặc điểm yếu của nàng mà uy hiếp, khiến nàng sống không được, chết cũng không xong.
Đúng lúc này, Uất Trì Li nặng nề ho lên hai tiếng, phá tan không khí quỷ dị này.
Lục Vân Khuê nhíu mài, biển hiện rất không kiên nhẫn, nhưng mà khi xoay người lại, trên mặt chính là mang theo gió xuân ấm áp: "Li nhi, đừng có tùy hứng, ta cũng không phải là không để ý nàng, chỉ là tiện tì này ban ngày thế nhưng dám làm ta bị thương, ta mang nàng đi giáo huấn một phen thôi".
"À, vào ban ngày" – Uất Trì Li nói đến tự tin, "Là ta đánh".
"Cái gì?" – Lục Vân Khuê sắc mặc khẽ biến.
"Ngươi thân là nam nhân, vậy mà lại ở bên ngoài dụ dỗ trêu chọc người khác, nếu là ở Bắc Vực của bọn ta, sớm đã bị lôi ra ngoài đánh cho đến chết, hiện giờ ta chỉ giáo huấn ngươi một chút mà thôi" – Uất Trì Li cười tủm tỉm nói
Lục Vân Khuê dùng ánh mắt như nhìn thấy người điên nhìn nàng, trong nhất thời không biết phải nói cái gì.
Từ trước đến nay, Uất Trì Li hẳn phải là nghe lời phục tùng hắn mới đúng, làm sao hai ngày nay gặp nàng, ngược lại còn khó đối phó hơn Liễu La Y.
Loại cảm giác dần dần mất không chế này làm hắn cảm thấy không ổn.
"Li nhi, nàng chẳng lẻ trúng tà rồi sao, những việc này đều là nàng làm?" – Lục Vân Khuê vừa hỏi, vừa vén quần áo, bày ra vết thương bị Liễu La Y cắt.
"Đúng vậy" – Uất Trì Li thừa nhận thập phần thống khoái.
Liễu La Y nghe như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Uất Trì Li, chỉ thấy nàng đứng ở nơi đó một cách thản nhiên, thân hình cao dỏng, không chút sợ hãi.
Liễu La Y thật sự không hiểu, Uất Trì Li vì cái gì lại giúp nàng nhiều lần như vậy.
Lòng dạ Lục Vân Khuê từ trước đên nay tham sâu khó dò, đối mặt với sự thay đổi của Uất Trì Li, hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ôn nhu như cũ nói: "Li nhi, nàng hiểu lầm rồi, ta cùng tiện tì này có thù khó gỡ, tuyệt đối không có việc quan hệ bất chính ở đây. Huống chi ta đối với nàng thâm tình, làm sao có thể động tâm với một tiện tì?".
Thật là có kỷ xảo biểu diễn như ảnh đế a, Uất Trì Li thầm nghĩ.
Nhưng mà Uất Trì Li trời không sợ đất không sợ, nàng mặt dày còn có thể so với ai khác sao, nàng sao có thể nhận thua?
Nàng vươn ngón tay thon dài, không để ý đùa nghịch tóc của bản thân, cười nói: "Ta tin ngươi, chỉ là từ trước đến nay bản công chúa không chấp nhận dung túng cái gai trong mắt, nếu như một ngày nào đó bị nhìn chằm chằm, muốn nhổ ra cái gai này, cũng không phải là khó".
Nàng đắc ý đem 3 chữ "Bản công chúa" đọc rõ thập phần rõ ràng.
Không ngờ rằng đời này nàng có thể cậy thế áp bức người khác, thoải mái.
Quả nhiên, nhìn cũng có thể thấy được Lục Vân Khuê đen mặt đi, hắn chậm rãi gật đầu, đột nhiên dũi tay túm Liễu La Y, không có tí gì là thương hương tiếc ngọc, bước nhanh ra khỏi cửa.
Liễu La Y chết lặng đi theo, vài lần còn mém vấp ngã, nàng không có quay đầu nhìn Uất Trì Li, Uất Trì Li cũng không mở miệng giúp nàng.
Là nàng không tin nàng, tin tưởng việc này, không thể cưỡng ép.
Đợi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Tân Nhiên sợ ngay người bên này vọt tới, vòng tay qua eo Uất Trì Li, giữ chặt muốn chết, sau đó đột nhiên khóc thét.
Uất Trì Li:...
"Ngươi làm sao vậy, ngươi bỏ ta ra trước!" – Uất Trì Li giãy giụa một chút, thê nhưng không thể thoát được.
Nãi nãi, chỉ là một cô nương thôi sức lực đâu ra lớn như vậy?
Uất Trì Li bỏ cuộc: "Ngươi khóc cái gì?"
"Công chúa à, rốt cuộc người đã trở lại rồi, đây mới chính là bộ dáng trước đây của công chúa, thúc ngựa phi nhanh, ngạo mạng không bị lễ nghĩa gò bó! Kể từ khi người gặp Cô gia, cả người đều thay đổi, bây giờ, người rốt cuộc trở lại rồi, Tân Nhiên, Tân Nhiên rất vui! Ô ô ô...".
Đầu Uất Trì Li muốn nổ tung, không thể nói lên lời...
"Nhưng mà công chúa, Bắc Vực chúng ta khi nào thì đối với nam nhân dụ dỗ trêu chọc người khác thì bị đánh chết vậy?" – Tân Nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ta tự nói". – Uất Trì Li nói đến hợp tình hợp lý.
"Khi nãy ngươi nói thay đổi, là thay đổi chỗ nào?" – Uất Trì Li hỏi, vừa lúc nàng có thể thừa dịp cơ hội này, dụ Tân Nhiên nói ra, để hiểu biết một chút về thân phận bối cảnh của thân thể này.
Tân Nhiên buông tay ra, một bên gạc lệ rồi nói: "Thay đổi mọi thứ, từ trước đến nay công chúa chí hướng rộng lớn, từ nhỏ đã cùng Vương chuyên đi doanh trại, cưỡi ngựa bắn cung võ công toàn bộ đều không thua kém nam nhân, nhưng bây giờ vì Cô gia tình nguyện ở chỗ nhỏ bé như thế này, Cô gia mệnh lệnh rõ ràng không cho người luyện võ, chứ đừng nói đến bắn cung cưỡi ngựa."
"Theo Tân Nhiên thấy, Công chúa tuyệt đối không phải là nữ tử cam nguyện bị cầm tù, mà chính là công chúa Bắc vực đỉnh thiên lập địa, đáng tiếc một phen bồi dưỡng này của Vương, bây giờ, đã trở nên vô ích". – Thời điểm nói câu cuối cùng, Tân Nhiên hạ thấp âm thanh, nàng có ý muốn nhắc nhở Uất Trì Li, dựa theo tính tình công chúa nhà nàng, nghe những lời này, chắc chắc phát giận.
Nhưng là động thái bây giờ không giống vậy, Công chúa nhà nàng đâng chống cằm trầm ngâm.
Uất Trì Li không để ý đến những gì Tân Nhiên nói, nàng kinh ngạc đắm chìm trong thân phận của chính mình.
Dựa theo những gì Tân Nhiên nói, nàng không đơn giản chỉ là một công chúa, một phen bồi dưỡng, đỉnh thiên lập địa, chẳng lẻ, nàng vốn chính là có cơ hội kế thừa quốc gia sao?
Trong lòng Uất Trì Li một trận mừng như điên, mẹ ơi, nàng có hay không có thể như dáng vẻ hoàng đế giống như trong phim vậy, thống trị thiên hạ, rung trời chuyển đất?
Nhưng mà lập tức, sự vui mừng sớm bị dập tắt, bản thân sống ở nơi thâm sâu như thế này, mọi thứ đều bị Lục Vân Khuê khống chế và lợi dụng, nàng cùng lắm chỉ là một công cụ liền mạng cũng không giữ nổi.
Tân Nhiên trơ mắt nhìn công chúa nhà mình biểu tình từ hưng phấn trở nên bi thương.
"Vậy, phụ vương của ta bây giờ như thế nào?" – Uất Trì Li hỏi thăm dò.
"Từ khi công chúa cắt đứt liên hệ với Vương, Vương không có hỏi về công chúa nữa, nhưng ngài ấy thỉnh thoảng phái người đem một ít vàng bạc đến, cũng không có nói một câu nào. Công chúa, thứ lỗi nô tì nói thẳng, Vương đối với người tốt như thế này, ngài lại vì một tên Lục Vân Khuê hẹn mọn mà đối với ngài ấy nói những lời ác ý, thật khiến ngài ấy thương tâm".
Tân Nhiên định hôm nay bằng bất cứ giá nào, đối với Uất Trì Li phun ra những lời đó, những lời này nàng đã nghẹn quá lâu rồi, từ trước đến nay đều không dám nói.
"Ta đã nói những gì?" – Uất Trì Li hỏi.
"Người nói, Vương bồi dưỡng người chỉ là vì lợi dụng người, còn nói ngài ấy bằng mọi cách cản trở tình yêu của người, chính là vì không muốn người sống tốt, người muốn cùng ngài ấy đoạn tuyệt quan hệ" – Tân Nhiên nói với vẻ mặt vô cảm.
Uất Trì Li thực sự muốn tát mình một bạt tay.
Có thể ngu xuẩn đến như vậy, tốt xấu không phân biệt được, đúng là tài thật.
——————————————
Mấy ngày sau, Uất Trì Li không gặp lại Lục Vân Khuê hay Liễu La Y, suốt ngày chỉ ở trong phòng, kéo Tân Nhiên tán gẫu, hoặc tìm sách đọc, cuối cùng nàng cũng hiểu mình và cục diện bây giờ là người như thế nào.
Quốc gia hiện tại nàng đang sống là nước Yến, sức mạnh cường đại, quốc thái dân an, nằm ở Trung nguyên, còn quê hương, nằm ở Bắc vực của nàng, đúng như tên gọi thuộc dân tộc thiểu số, nhưng với sự dũng mãnh thiện chiến, cũng gầy dựng được một phương trời.
Mà thân thể này của nàng, là một thân võ công, hơn nữa giống như không phải là võ công bình thường, nói vậy Bắc vực Vương bồi dưỡng nàng từ nhỏ, cũng không dễ dàng gì.
Bắc vực Vương tử không nhiều lắm, mẫu thân của nguyên chủ sớm qua đời, Bắc vực Vương chưa từng nạp phi, chỉ lưu lại nàng cùng tỷ tỷ Uất Trì Điệp, Uất Trì Điệp căn bản đối với triều chính vô tâm, càng không biết cưỡi ngựa bắn cung.
Cho nên nói, nguyên chủ là người tùy hứng, tiếp theo dân đến sự thất bại của Bắc vực, nước mất nhà tan.
Uất Trì Li mỗi khi nghe đến mấy chuyện này, đều sẽ tức giận đến tâm can đều đau.
Vào ngày này, Uất Trì Li dụ dỗ Tân Nhiên kể cho nàng nghe những chuyện về nguyên chủ khi còn nhỏ, hai người đang nói chuyện đến vui vẻ, một nô tì chạy đến, cuối đầu nói: "Công chúa, Cô gia có việc tìm ngài".
Uất Trì Li phẩy phẩy tay cho nô tì lui xuống, Tân Nhiên hỏi: "Công chúa, cần đổi quần áo không?"
"Không cần" – Uất Trì Li đơn giản sửa lại làn váy bị nhăn một chút, cất bước ra ngoài.
Mấy ngày nàng ở đây, Lục Vân Khuê căn bản không có tìm đến nàng, nhưng có thể tưởng tượng những ngày tháng trước đây của nguyên chủ, hôm nay đột nhiên gọi nàng qua, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Thư phòng của Lục Vân Khuê ở một nơi yên tĩnh, cần phải đi qua hoa viên, mới có thể thấy.
Hoa viên không lớn, có trồng một ít loại hoa tầm thường, rải rác một ít núi giả, tạo nên một tiểu cảnh sân vườn.
Uất Trì Li nhìn xa xa trông thấy phía núi giả đang có một người chăm sóc cây cảnh.
Người nọ có vài lần suýt trượt chân, run rẩy, nhìn có vẻ nguy hiểm.
Uất Trì Li trong lòng lẩm bẩm, người nào dám trèo cao như vậy mà không cần dùng thang, lỡ tay mà rơi xuống tảng đá chắc sẽ mất nửa mạng.
Nàng nín thở đến gần chút, ngửa đầu nhìn, người nọ vài lần suýt đều dẫm vào không khí, khiến cho Uất Trì Li giật bắn mình vì sợ hãi.
"Này, cũng chỉ là cắt vài nhánh cây, làm gì mà lại chậm như này!" – Tân Nhiên, không biết từ đâu phát ra tiếng kêu, dọa Uất Trì Li giật mình một phen.
Cùng lúc đó, người phía trên cũng không đứng vững mà rơi thẳng xuống, Uất Trì Li không kịp suy nghĩ, trong tiềm thức đưa tay ra đỡ.
Điều không thể ngờ đến, là bên cạnh người ngã xuống, còn có một mảng lớn cành lá gãy, tất cả đều rơi xuống mặt của Uất Trì Li, khiến nàng cái gì cũng không nhìn rõ.
Kế đó, nàng chỉ cảm thấy trên người chìm xuống, bản thân bị đè ngã xuống mặt đất.