Liễu La Y vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của Uất Trì Li, đợi sau khi phát hiện người bế mình là ai, nàng luống cuống để tay xuống tính gạy tay Uất Trì Li ra.
"Trước mắt nhiều người, công chúa không nên càn rỡ như vậy, thả ta ra" – Liễu La Y nói, nàng ấy dùng lực dẫy dụa, nhưng chẳng ăn thua gì.
Uất Trì Li có chút không kiên nhẫn, nàng thì thào nói: "Đừng nhúc nhích, tại sao ngươi lúc nào cũng không hiểu lòng người vậy?"
"Ngươi không phải người tốt" – Liễu La Y cuối đầu nói, dường như âm thanh theo gió tiêu tan.
Uất Trì Li nghiêng đầu lười để ý xem nàng ấy nói gì, nàng cuối xuống nhìn Liễu La Y một phen, thở dài một hơi.
Bỏ đi bỏ đi, ai bảo mình không quản tốt tay của bản thân chứ, lại quản việc không can hệ với mình làm chi.
Uất Trì Li hết sức dè dặt đặt nàng ấy xuống, sau đó ưu nhã xoay người, nửa quỳ trên mặt đất, vỗ vỗ vai của mình, nói: "Ôm không nổi ngươi, cõng một lúc nói chung cũng có thể đi"
Liễu La Y nhìn vai Uất Trì Li, không biết vì sao tim nhảy lên, nàng cụp mắt xuống che dấu hoảng loạn trong lòng.
Đáng lí nàng nên căm ghét nử tử này, tại sao bây giờ lại có chút lay động.
Nàng trầm mặt một lúc, bình tĩnh nói: "Công chúa có biết, ở Đại Yên, mang danh nô lệ có ý nghĩa như thế nào không?"
Uất Trì Li nghe vậy cau mày gãi đầu, nàng làm sao mà biết mấy cái quỷ phong tục phong kiến này chứ?
"Đừng nói lời vô nghĩa, ngươi càng do dự xung quanh càng nhiều người vây xem" – Uất Trì Li lười nói chuyện cùng với nữ tử không hợp tình hợp lý này, nàng trực tiếp ngã người về sau, Liễu La Y bị nàng đẩy đội lên người nàng, thân thể không vững, ngã té vào thân thể Uất Trì Li.
Liễu La Y khẽ kinh hô một tiếng, kinh hồn bạt vía nhìn lại Liễu Mân Thường đang sững sờ, sau đó quay đầu lại nói: "Ngươi, tại sao lại lưu manh như vậy!"
Uất Trì Li không tỏ thái độ gì, lúc này tâm tràn nàng không tốt không muốn nói chuyện, chỉ quay lại nhìn về phía Liễu Mân Thường làm động tác kêu hắn cùng lên xe ngựa.
Liễu Mân Thường từ ngẩn ngơ đến tỉnh lại, nhanh chóng đi theo.
Phàm là nơi Uất Trì Li đi ngang, đám đông đều chạy tán loạn, bọn họ thường nghe đồn vị công chúa Bắc vực này cái gì mà dung mạo xấu xí, to cao, dã man, chua ngoa không ai cưới, gã cho một viên quan ngũ phẩm.
Bây giờ mới có cơ hội diện kiến, khác hoàn toàn so với tưởng tượng.
"Công chúa Bắc vực cõng người đó, chính là con gái của tội thần? Thật đáng tiếc dung mạo đẹp như vậy, nghe nói lúc trước điệu múa của nàng là tuyệt sắc nhất trong kinh thành, bây giờ không biết bị ai mua về tiêu khiển rồi, chuyện tốt như vậy sao không đến lượt lão phu hưởng a?"
"Một công chúa lại đi cõng một cái nô lệ, thật là hạ thấp giá trị của bản thân, đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện như vậy"
Uất Trì Li nghe những lời xì xầm tục tĩu dơ bẩn xung quanh trong lòng không thoải mái, nàng quay đầu nhìn Liễu La Y, chỉ thấy nàng ấy nhắm chặt hai mắt không phản ứng.
Chỉ là y phục của nàng bị nàng ấy vò nhăn, Uất Trì Li có chút xót cho gấm vóc mình đang mặc, lại nghe những lời bàn tán líu ríu của người dân, liền nổi trận lôi đình.
Nàng đột nhiên dừng bước chân, đưa tay rút kiếm bên eo của Tân Nhiên ra, chỉ vào nam tử tự xưng là lão phu, chỉ thấy một quang ảnh lóe lên, xung quanh đột nhiên an tĩnh lại.
Uất Trì Li vừa ý gật đầu, sải bước về phía xe ngựa đặt Liễu La Y xuống.
Liễu La Y vội vàng tránh nàng ấy xa chút, cảnh giác nhìn xung quanh xe ngựa.
Uất Trì Li bất lực nói: "Lục Vân Khuê đã đi từ sớm rồi, đừng sợ"
Uất Trì Li đè Liễu La Y vào bên trong màn xe, sau đó nàng nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, lại đột nhiên phát hiện Liễu Mân Thường còn ở dưới xe đang nắm lấy ống tay áo không dám nói một lời.
Một thiếu niên mạnh khỏe như thế, vốn dĩ nên là nhanh nhẹn mới đúng, vậy mà bị Lục Vân Khuê dằn vặt thành bộ dạng thế kia, trong lòng Uất Trì Li nói một câu thật đáng thương.
Uất Trì Li nhẹ nhàng chìa tay ra, giống như đang đối xử với tiểu oa oa dễ vỡ nhẹ giọng nói: "Lên xe thôi, đừng sợ".
Liễu Mân Thường cuối đầu, nước mắt đảo quanh viền mắt, hắn vươn đôi tay trắng nõn gầy gò ra nhẹ nhàng cuộn lại trong tay áo, xong mới dám từ từ đặt tay vào lòng bàn tay của Uất Trì Li.
Nhờ sức Uất Trì Li mà hắn đã lên ngồi trong xe.
"Công chúa, chúng ta vẫn đến phủ Quan Nam hầu bái phỏng sao?" – Tân Nhiên hỏi.
"Đương nhiên rồi" – Uất Trì Li nói, nàng sờ sờ cằm nhìn đám đông náo nhiệt bên ngoài với ánh mắt sâu.
Nói cho cùng dù gì nàng cũng là một nhà thám hiểm có tiếng ở thời hiện đại, nếu như ngay cả một tên nam chủ trong bộ tiểu thuyết ngược văn cũng đấu không lại, thì thật là có chút mất mặt.
Để không làm cho Liễu La Y và những người khác sợ hãi, Uất Trì Li rất tự giác ngồi bên ngoài xe ngựa không bước vào bên trong.
Trong xe ngựa, Liễu La Y ôm Liễu Mân Thường vào trong lòng, khóc không thành tiếng, nàng ấy nắm chặt tay Liễu Mân Thường, nàng ấy không thể tin được đệ đệ từng ồn ào muốn học võ để xông pha chiến trường nay lại trở thành bộ dáng như thế này.
Liễu Mân Thường cũng cuối đầu, hắn kềm chế không khóc, A tỷ đã đau lòng đến như vậy rồi hắn càng không thể rơi lệ.
"A tỷ, tỷ yên tâm, ta rất tốt" – Liễu Mân Thường nhẹ mỉm cười, an ủi Liễu La Y.
Liễu La Y lau đi giọt nước mắt trên mặt, nàng ấy ôm chặt lấy Liễu Mân Thường mảnh khảnh, nhẹ giọng nói: "Lần này A tỷ nhất định sẽ bảo vệ đệ".
"Vị tỷ tỷ khi nãy, hình như là người tốt" – Liễu Mân Thường nói sau khi im lặng một lúc.
"Đừng tin nàng" – Liễu La Y đột nhiên dùng lực một chút, giọng nói bất định: "Nàng.. không thể tin"
Chiếc xe lắc lư suốt con đường đến bên ngoài cửa hoàng thành phủ Quan Nam hầu, lúc này Uất Trì Li mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, nàng khịt mũi từ trên người Tân Nhiên đứng dậy.
"Công chúa, đã đến nơi rồi, chúng ta cần pải đi chào hỏi Quan Nam hầu, người nhớ chú ý đến bộ dáng của mình đó..." – Tân Nhiên phiền muộn nói.
Uất Trì Li vừa nhảy xuống xe chỉnh lại quần áo, xoay người vén rèm lên, nói: "Hai người các ngươi nếu như sợ, chi bằng đi cùng ta đi?"
"Không cần đâu, không tiện làm phiền công chúa" – Liễu La Y nhẹ nhàng nói, nàng ấy đỡ Liễu Mân Thường xuống xe ngựa tránh đi cánh tay của Uất Trì Li.
"Nô tì tạ ơn đại ơn của công chúa" – Liễu La Y cuối người nói.
Liễu Mân Thường cũng làm một cái lễ.
Uất Trì Li nhìn thấy bộ dạng lui ra xa của nàng ấy liền cảm thấy rất khó chịu, Liễu La Y luôn luôn sợ nàng, nàng cũng không sấn tới làm người khác chán ghét làm gì, nàng gật đầu xem như nhận lễ, sau đó cũng mặc kệ họ, tự mình bước vào cửa.
Bởi vì theo nguyên tác truyện, lần này Liễu La Y sẽ không gặp sự cố gì lớn, nàng cũng không nghĩ nhiều làm gì.
So với viện tử nhỏ của Lục Vân Khuê, phủ của Quan Nam Hầu uy nghiêm hơn rất nhiều, là một vị tướng quân chiến công hiển hách trên chiến trường, cách bài trí của cả phủ đệ đều rất có khí thế, vừa bước vào cửa đã gặp ngay bức họa lớn điêu khắc trên đá với dòng chữ "Trung hiếu tiết nghĩa".
Đi dọc the hành lang bên phải, đi vài bước có thể thấy những nữ nô bước đi nhẹ nhàng bộ dáng mỉm cười phúc hậu, cột nhà được sơn màu đỏ diễm lệ, mỗi một cột đều được điêu khắc tranh hoa điểu, sinh động như thật.
Mọi người đi ra đi vào, đúng là bữa tiệc của Nam Hầu phủ, có rất nhiều viên quan cấp cao và hoàng tộc trong kinh thành, nhưng Uất Trì Li không nhận ra ai trong số họ nhưng nàng cũng không thể thất lễ được, nàng ngó nhìn đường nhỏ bên cạnh sau đó quẹo vào.
Đường đi được lát bằng đá cuội tròn, cỏ cây hoa lá xung quanh ngay ngắn, hòn non bộ san sát nhau, bên trên đình đài cũng được sắp xếp ngay ngắn, Uất Trì Li nhìn mà hoa cả mắt.
Đây gọi là trí tuệ của người xưa a.
Đột nhiên một trận gió mạnh ập đến, Uất Trì Li dựa theo phản xạ dựa vào rèn luyện bình thường của mình khi ở nơi hoang dã dứt khoát né sang một bên, tránh được một đòn roi dài.
Roi dài đáp xuống hòn non bộ, trên mặt đá cứng lập tức xuất hiện một vết trắng, Tân Nhiên ở một bên kêu lên một tiếng sau đó ào một tiếng rút kiếm ra.
Uất Trì Li kinh hồn vỗ ngực cau mày nhìn nữ tử cầm roi kia, nàng ta không quá cao, lớn lên yêu kiều, mặc một chiếc váy vàng nhạt hoa văn như nước, nàng ta đang đứng trên núi giả, trên cao nhìn xuống xem Uất Trì Li.
"Ai cho ngươi đến đây!" – Nữ tử yêu kiều kia nói với giọng điệu ngạo mạn, nàng ta bật lên nhảy xuống đứng vững trên mặt đất.
Còn chưa kịp đợi Uất Trì Li nhớ lại nàng ta là ai, nàng đã vung roi quất về phía Uất Trì Li, Uất Trì Li vội vàng né tránh.
"Cô nương, ta khi nào thì chạm mặt ngươi vậy, ngươi tại sao đuổi theo không buông?" – Uất Trì Li không ngừng né qua đây qua kía, sau đó nàng ôm lấy thân cây làm lá chắn, không nhịn được nữa nói.
"Ngươi khi nào đụng chạm ta sao, ngươi ngày đó ở trên đường làm ta khó xử, bây giờ đều quên hết rồi sao? Đừng hòng mong co người đến cứu ngươi, đừng tưởng là công chúa Bắc vực thì có thể tùy tiện ức hiếp người khác, hôm nay ta sẽ tính món nợ này với ngươi!"
Roi lại quất đến chỗ Uất Trì Li, nàng thừa cơ từ kẻ hở dùng tay nắm lấy roi vào lòng bàn tay, nhanh như chớp lăn vài vòng vững chắc nắm chặt.
Nữ tử kia dùng lực kéo mạnh, nhưng không kéo ra được.
Nàng ta tức giận đỏ mặt, quăng roi da xuống đất tay không đánh về phía Uất Trì Li, Uất Trì Li thấy vậy vội vàng cuối người sang một bên, sau đó dùng tay quấn roi lại mấy vòng.
Cùng lúc đó, nữ tử nắm chặt tay trái nàng cuối nhìn rồi hét lên một tiếng, hóa ra Uất Trì Li không biết khi nào đã dùng hai tay quấn chặt nàng ta, nàng ta nhất thời không thể cử động.
"Ngươi, ngươi làm càn, mau buông ta ra!" – Nữ tử đó chống cự không thoát ra được, viền mắt đỏ cả lên vì tức giận.
Uất Trì Li quan sát nàng ta một phen, lúc này nàng mới nhớ ra, trong nguyên tác hình như có nhân vật này thì phải, nàng tên Thu Vô Cẩm, là con gái độc nhất của Quan Nam hầu, từ nhỏ đã học một chút võ công, rất ngỗ ngược tùy hứng.
Chỉ là nhân vật này chỉ là vai phụ nhỏ trong tiểu thuyết, không quan trọng nên trong sách cũng không miêu tả chi tiết. Chắc hẳn trước đây nàng ta đụng phải nguyển chủ ngỗ ngược giống nàng ta, hai người chắc là đã xảy ra xung đột gì đó, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Uất Trì Li thơ dài một tiếng, rốt cuộc nguyên chủ chôn cho nàng bao nhiêu mìn vậy a?
Vì đã tạo nên hiểu lầm trước Uất Trì Li không thể lại ức hiếp nàng ta nữa, nàng bỏ tay ra, lùi lại hai bước. Truyện Full
Ai biết chưa kịp nói thì nử tử đó lại lần nữa đã đánh tới, Uất Trì Li vô thức nắm chặt tay kéo mạnh về phía nàng.
Vốn dĩ muốn giải trừ công kích, ai ngờ dùng sức quá mạnh, theo quán tính, người trực tiếp bay lên trên không.
Thấy mặt nử tử như hoa sắp đập vào hòn non bộ, Uất Trì Li liền đưa tay ra vòng quanh eo của nàng ta, kéo trở về.
Thu Vô Cẩm nhìn thấy hòn đá trước mặt, chưa kịp thét lên một tiếng, thì đã ổn định đứng vững trên mặt đất, nàng ngây ngốc đứng yên, tim đập nhanh không ngừng.