Đáng tiếc Lục Vân Khuê quá phấn khích, thậm chí không nhận ra sau lưng hắn còn có người khác.
Uất Trì Li xoay người, tiện tay nhặt chốt cửa rơi ra khỏi cửa phòng, đưa tay lên nhắm ngay sau đầu Lục Vân Khuê đập một phát.
Chỉ nghe thấy một tiếng rồi im lìm, Lục Vân Khuê gục trên người Liễu La Y.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, dứt khoát.
Liễu La Y lại sợ hãi, nàng dồn sức đẩy Liễu La Y ra, trong lúc tuyệt vọng, miếng sứ khi nãy trên tay nàng đã làm cho cánh tay Lục Vân Khuê bị cắt vài nhát.
Uất Trì Li vội vàng bước tới, dùng sức lôi kéo Lục Vân Khuê xuống giường, ném xuống đất, vừa kéo vừa lẩm bẩm: "Chết tiệc nặng thật, cứ như heo vậy."
Đầy tớ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, lo lắng hét lên: "Đại công tử! Tiểu nhân vào đây!".
Uất Trì Li tức giận gầm lên: "Câm miệng, bản công chúa có chuyện quan trọng muốn thương lượng với công tử nhà các ngươi, canh cửa tốt vào!".
Nguyên chủ tính tình xảo quyệt chua ngoa, uy lực đương nhiên cũng lớn, một hàng đầy tớ tức khắc nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Liễu La Y thở hổn hển từ từ đứng dậy, bất lực nhìn Uất Trì Li, một nửa quần áo của nàng đã bị xé ra, đôi môi đỏ mọng, bờ vai trắng nõn thanh tú kèm theo đôi mắt đẫm lệ, thật sự... câu nhân.
Uất Trì Li cảm thấy nhịp tim tăng nhan không thể giải thích, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó nàng cúi xuống thô bạo xé ngoại y của Lục Vân Khuê xuống, chặt chẽ khoác lên người Liễu La Y.
Sau đó nàng mới dám mở mắt ra, nhưng trong lòng lại cười tự giễu, đều là nữ nhân, hoảng cái gì chứ?
Liễu La Y ánh mắt vẫn tan rã, nàng duỗi tay kéo quần áo xuống, cứ như vậy bước ra khỏi giường, chậm rãi đi ra ngoài, giống như bị trúng tà.
Uất Trì Li không quan tâm bất cứ cái gì, vội vàng tiến lên ngăn cản, nếu để nàng ấy đi ra ngoài trong bộ dạng này, có ổn không?
"Này, ngươi tỉnh táo lại đi!" – Giọng Uất Trì Li quát bên tai Liễu La Y.
Khi những đầy tớ bên ngoài nghe thấy lời này, lại thêm một trận rối loạn, bọn họ cau mày đoán xem bên trong xảy ra chuyện gì, bởi vì suy đoán lung tung này, bọn họ thậm chí không dám vào cửa.
Lúc này Liễu La Y mới giật mình, ánh mắt lần nữa có thần, nàng cũng không đợi xem rõ trước mắt mình là người nào, bất thình lình bổ nhào về phía trước, ôm chặt Uất Trì Li không buông tay.
"Nương, cứu ta... cứu ta, con thật sợ..." – Liễu La Y nghẹn ngào nói, nàng thu người lại hết mức có thể vào vòng tay của người trước mặt, như thể bằng cách này nàng có thể tìm thấy cảm giác an toàn.
Uất Trì Li không biết phải làm sao, lại sợ Lục Vân Khuê bây giờ sẽ tỉnh lại, chỉ có thể nhẹ vỗ vỗ lưng Liễu La Y, ôn nhu nói: "Ngoan, có ta ở đây, ngươi an toàn rồi".
Liễu La Y có vẻ yên tâm, nàng dụi đầu vào vai Uất Trì Li, âm thanh nỉ non nói: "Nương, đừng đi".
Uất Trì Li vốn dĩ không dám cuối đầu xuống nhìn, dáng người của Liễu La Y có thể nói là rất tốt, tuy trông gầy yếu nhưng chỗ cần có thì vẫn có, tuy hai người đều là nữ tử, nhưng nàng cứ cảm giác quái quái.
Nhưng là nàng là nữ tử lớn lên tự do bên ngoài ở Bắc Vực, mẹ nó vậy mà sợ cái gì ch?
Không thể hiểu nổi mà.
Trên mặt đất Lục Vân Khuê khẽ nhúc nhích, Uất Trì Li biết nếu tiếp tục ở đây, cả hai nàng đến chạy khỏi cũng đừng mơ, do đó nhanh như cắt không nhiều lời, nàng thủ tay chặt vào cổ Liễu La Y.
Liễu La Y liền ngất.
Uất Trì Li niệm xin lỗi trong lòng, liền cởi ngoại y to rộng của mình mặc cho Liễu La Y, sau đó tốn rất nhiều sức mới kéo được Lục Vân Khuê trở lại giường, sắp xếp lại cho ngăn nắp.
Hay là, ngay bây giờ giết hắn? Uất Trì Li nhìn Lục Vân Khuê đang nằm bất động ở đó, nổi lên suy nghĩ không đúng.
Lập tức, một cơn đau nhói ập vào trái tim của nàng, Uất Trì Li rên rỉ một tiếng, thiếu điều muốn dập đầu cuối xuống ngay tại chỗ chỗ Lục Vân Khuê.
"Ta không giết, không giết!" – Nàng nhíu mày suy tư, qua vài giây mới khôi phục bình thường.
Uất Trì Li thở hắt ra, hung hăng đá Lục Vân Khuê một cái, sau đó xoay người đỡ Liễu La Y lên, đặt trên vai, bất thình lình nàng hoàn toàn choáng váng, không thể kéo nàng đi.
Uất Trì Li suy nghĩ một hồi, sau đó cuối xuống, ôm Liễu La Y lên.
Thân thể thiếu nữ, vừa mềm vừa nhẹ, mảy may không tốn sức.
Nàng đi nhanh ra cửa, một đám đầy tớ vây quanh nàng, Uất Trì Li mạnh mẽ điềm tĩnh: "Công tử nhà các ngươi ngủ rồi, không có việc gì thì đừng gọi hắn".
Đám đầy tớ gật đầu lia lịa cuối chào.
Uất Trì Li tự nhiên đi ra khỏi tầm mắt của bọ hắn, sau đó co cẳng chạy, chạy về phía viện của mình, phóng tới cửa phòng, xém chút nữa đụng phải Tân Nhiên đang đi tới trước cửa.
Uất Trì Li như nhìn thấy cứu tinh, ném thẳng người trong tay vào tay Tân Nhiên, sau đó xoay người đóng cửa lại, khóa lại, sau đó, thở hổn hển rồi ngồi dựa vào cửa.
Tân Nhiên nhìn Uất Trì Li với vẻ mặt bối rối, rồi lại cuối đầu nhìn xuống, kinh ngạc kêu lên, xém chút quăng luôn Liễu La Y xuống đất.
"Ngươi ném nàng, ta liền ném ngươi" – Uất Trì Li xoa xoa mồ hôi trên thái dương.
Kiếp trước dù sao nàng cũng là một công dân tuân thủ pháp luật tốt, viết không ít chim thú, nhưng đây là lần đầu tiên đánh người, tuy biểu hiện 8 phần trấn tĩnh, nhưng trong lòng 7 phần hoang mang.
"Công chúa, người vừa rồi làm chuyện gì, làm sao lại đem nàng trở về theo? Còn, còn là trong bộ dạng như thế này..." – Tân Nhiên nhìn bộ dáng mất trật tự của Liễu La Y, nét mặt có chút kỳ quái.
"Đừng nghĩ nhiều, trước bố trí ổn thỏa một căn phòng cho nàng ấy, giúp nàng thay bộ y phục sạch sẻ. Ta muốn nghỉ ngơi một lát" – Uất Trì Li ôm ngực, lửng thửng đi qua sân và hành lang sang trọng đầy cây cối, trở về phòng.
Nàng ngã lên trên giường, ngủ dậy sau một giấc, đã chiều tà.
Uất Trì Li mở mắt, nhìn bầu trời xanh thẳm trộn lẫn màu đỏ rực bên ngoài cửa sổ và bóng mờ ảo của những ngọn cây được phác họa sinh động, một cảm giác mất mát to lớn đột nhiên bủa vây nàng.
Nàng đến một thời đại lạ lẫm, một thân một mình.
Tuy nhiên, tính cách của Uất Trì Li sẽ không bao giờ buồn quá lâu, nàng hít một hơi thật sâu rồi dồn sức bật lên, bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, nàng phải sống tiếp, mới có mạng để buồn tiếp chứ.
Uất Trì Li vươn vai, đi dạo đến hiên nhà, Liễu La Y vẫn đang ngủ say.
Uất Trì Li đành phải vừa ngồi xuống, vừa uống trà, vừa lặng lẽ nhìn cảnh hoàng hôn rám hồng lộng lẫy dần bị núi che khuất, cuối cùng chỉ có ánh sáng bầu trời mờ ảo lọt vào qua khung cửa sổ, vạn vật như bị che lấp bởi bức màn màu xám.
Liễu La Y lúc này mới chậm rãi tỉnh dậy, bối rối nhìn tranh hoa mai trước mặt, mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng từ lư hương trên bàn khiến nàng có chút sững sờ.
"Rốt cuộc cũng tỉnh" – Uất Trì Li ngáp một cái.
Liễu La Y chợt nghe có tiếng người, đột nhiên hướng phía sau lùi về, cảnh giác nhìn Uất Trì Li.
Uất Trì Li đối với thái độ tương phản của Liễu La Y có chút buồn bực, nàng tiến tới, cầm chiết tử trên tay thổi thổi, sau đó thắp từng ngọn nến lên, căn phòng đột nhiên sáng sủa hơn rất nhiều.
"Tốt xấu gì thì ta cũng cứu ngươi một lần, ngươi báo đáp ta như vậy đó sao?"
Liễu La Y ánh mắt chớp chớp, cuối đầu nhìn bản thân.
"Yên tâm, hắn không thực hiện được, bị ta đánh ngất rồi" – Uất Trì Li cười hắc hắc
Liễu La Y nhìn Uất Trì Li vẫn cứ tràn ngập đề phòng, một lát sau, lúc này mới nói một tiếng cám ơn.
"Chỉ như vậy?" – Uất Trì Li có chút thất vọng, nàng còn tưởng đối xử tốt như này với nư chủ nàng sẽ lung lay, ai mà biết cô nương này vẫn cứ giữ bộ dáng đầy gai nhọn thế kia.
Con đường còn dài cứ từ từ vậy.
"Ngươi còn muốn như thế nào, ta cũng không có cái gì để cho ngươi lợi dụng, hắn cũng không thật sự thích ta. Ta cũng chỉ là nô tì thấp kém, nếu như ngươi muốn, thì cứ tới lấy đi" – Liễu La Y nhàn nhạt nói, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt chăm chọc.
Có vẻ như Liễu La Y thực sự không phải là ngốc bạch điềm, ngược lại giống như một con nhím nhỏ đầy gai, chẳng trách cuối cùng trong cơn tức giận nàng sẽ giết chết nữ phụ, Uất Trì Li giác ngộ.
Nhưng là, có loại kích động như vậy tại sao nàng không giết nam chủ a!
Không biết nguyên chủ đã đối với nàng ấy làm cái gì, dẫn đến nàng phòng bị như thế.
"Ta sẽ không làm gì ngươi cả, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi chịu tin ta không?" – Uất Trì Li quyết giẩy dụa một lần.
Liễu La Y ôm đầu gối, không trả lời, chỉ là lông mi hơi run rẩy, được ánh nến chiếu trên tường, giống như lông vũ màu đen.
Uất Trì Li thở dài, nàng ấy không muốn tin nàng, vậy bỏ đi, dù gì người này cũng là người sẽ giết chết nguyên chủ, giữ khoảng cách có khi lại tốt.
"Ta không ép buộc ngươi, ta kêu Tân Nhiên đưa ngươi trở về".
Liễu La Y gật đầu, từ từ bước xuống giường, chỉ là quá trình có chút khó khăn.
Bộ quần áo nàng đang mặt là của Uất Trì Li, so với nàng thì có hơi dài, hơn nữa đây là quần áo của Uất Trì Li! Có chút khó chịu, trên cổ tay áo còn có một vòng tua sặc sỡ bằng lông vũ, trên tua có đính những hạt ngọc tròn.
Liễu La Y cúi người tìm giày, nhưng cổ tay áo và tua quanh eo vướng víu, suýt chút nữa lăn thẳng khỏi giường.
Uất Trì Li vội vàng bước tới đỡ nàng, trong lòng mắng chửi Tân Nhiên mấy lần, hẳn là Tân Nhiên cố tình chỉnh đốn Liễu La Y, nếu không, có nhiều quần áo như vậy, cố ý loại chọn bộ y phục sang trọng như vậy làm gì?
Rõ ràng Liễu La Y nhìn ra được đây là cố ý, nhưng cái nồi này Uất Trì Li cõng là cái chắc.
Nàng liếc nhìn Uất Trì Li, không nói gì.
Xong rồi, hiểu lầm lớn hơn rồi, Uất Trì Li khóc không ra nước mắt.
"Đa tạ đã thu nhận" – Liễu La Y hành lễ.
Trong viện, nha đầu đã bắt đầu lên đèn, đèn rọi sáng rực. Liễu La Y từng bước theo sau Uất Trì Li, theo lễ nghĩa không có việc gì sai trái cả, nhưng Uất Trì Li cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Có lẻ là do thái độ lạnh lùng cự tiệc vạn dậm của Liễu La Y, làm cho nàng có chút không vui.
Đây là lần đầu tiên Uất Trì Li cảm thấy đồng cảm với nam chủ.
Lúc này, Tân Nhiên đối diện vội vã chạy đến: "Công chúa, Cô gia tới".
Sau đó, một bàn tay có khớp nối duỗi ra từ phía sau Tân Nhiên, đẩy nàng sang một bên, khuôn mặt của Lục Vân Khuê xuất hiện dưới ánh đèn lồng, thoạt nhìn 3 phần giống người 7 phần giống quỷ.
Uất Trì Li không cảm thấy gì, nhưng Liễu La Y ở phía sau sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, phút chốc chân như đóng đinh tại chỗ.
"Vào ban ngày là ai làm ta bị thương" – Lục Vân Khuê gằn giọng nói.