• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe nói Hoắc Nhung muốn uống canh chua cay, sáng sớm hôm sau, Lưu Quế Hương liền chuẩn bị tốt mọi thứ, Hoắc Nhung cũng dậy sớm, ở trong phòng bếp hỗ trợ Lưu Quế Hương.

Lưu Quế Hương ngâm mộc nhĩ, nấm hương cùng hoa cải vàng phơi khô, đều là thứ mọc dại trong núi, đến mùa hái xuống phơi khô dự trữ làm đồ ăn mùa đông.

Ngâm xong thì cắt nhỏ, trong nồi quét một vòng mỡ rồi cho nguyên liệu vào, xào chút rồi đổ nước nấu, chờ nước sôi cho thêm muối cùng nước tương, sau đó cho một chén bột nước khoai lang đỏ với bột củ súng, chờ nó sôi lên lần nữa, đem đậu hũ cắt sợi mỏng cho vào nấu, cuối cùng thêm vào một quả trứng gà đã đánh tan, trước khi bắc nồi ra thêm một chút tiêu cùng dấm thơm, một nồi canh chua cay nóng hổi đã hoàn thành.

Hoắc Nhung ngồi xổm cạnh nhà bếp, bị mùi hương của canh hấp dẫn làm nước miếng chảy ròng ròng.

"Nhanh, trước uống một chén cho ấm áp, trong nồi còn hấp ngô, ăn chúng cùng nhau."

Hoắc Nhung bưng chén thổi thổi, sau đó bất ngờ uống một hớp lớn, vị cay của hồ tiêu và vị chua của dấm hương cảm nhận được trước tiên, sau đó hương thơm của nấm hương, giòn của mộc nhĩ, đậu hũ mềm mại, vị ngọt của rau cải cùng nhau hiện ra, Hoắc Nhung ăn ngon hô to đã nghiền.

"Con bé này, uống bao lâu giờ giống như uống lần đầu, uống chậm một chút, cẩn thận bỏng." Lưu Quế Hương dặn dò.

Hoắc Nhung không hề chậm lại, hương vị này thật sự quá tốt, mặc kệ uống bao nhiêu lần đều làm cô thích không dừng được.

Chờ cơm nước xong, Hoắc Nhung cùng Hoắc Nhị Quân nói với Hoắc Đại Thành giữa trưa nay đi tìm Chu Văn Thanh để nói chuyện rõ ràng, Hoắc Đại Thành ngẫm lại cảm thấy việc này cần giải quyết nhanh chóng, bằng không ông cũng xấu hổ cùng người ta đề nghị gặp mặt, liền dặn dò Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng sáng nay tan tầm sớm chút, sau đó đi cùng Hoắc Nhung, tìm Chu Văn Thanh đem chuyện này nói rõ ràng.

Hoắc Tam Hưng tự nhiên đồng ý, sau đó cả nhà từng người bắt đầu đi làm việc.



Hoắc Nhung cảm giác thân thể đã không có vấn đề gì, cho nên ở nhà cũng không nhàn rỗi, liền thu thập trong ngoài phòng một phen.

Thời điểm bận rộn, thời gian trôi rất nhanh, bên này cô vừa dọn dẹp xong, Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng đã trở về, thấy trong ngoài sân đều được thu thập sạch sẽ, một bên bảo cô không cần mệt nhọc, một bên khen cô giỏi, nói em gái đã hiểu chuyện.

Hoắc Nhung cảm thấy đây là chuyện cô nên làm, nếu cô hưởng thụ tình yêu của cha mẹ các anh, thì cũng phải thực hiện trách nhiệm của con gái em gái.

Ba người vừa nói vừa cười ra khỏi sân, trên đường nhân lúc Hoắc Tam Hưng không chú ý, Hoắc Nhị Quân trộm vỗ đầu Hoắc Nhung, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, mọi việc còn có anh."

Hoắc Nhung nghe anh nói trong lòng ấm áp, gật gật đầu.

Chỗ của thanh niên trí thức đại đội Thanh Tuyền cách Hoắc gia thôn không xa, đi đường cũng hơn 40 phút, Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng không muốn nhiều người thấy họ tới tìm Chu Văn Thanh, cho nên đến tương đối sớm, chỗ thanh niên trí thức ở chỉ rải rác có mấy người, còn lại đều đang làm việc, có thể trước kia Hoắc Nhung thường qua lại chỗ thanh niên trí thức, có quan hệ với cô không tệ, thấy cô từ xa đã cùng cô chào hỏi.

Trong đầu Hoắc Nhung có ký ức của Hoắc Tiểu Dung, biết thói quen của Chu Văn Thanh khi trở về sẽ đi đường nào, kêu hai anh đứng ở ven đường đợi hắn, quả nhiên rất nhanh thấy Chu Văn Thanh đi cùng một cô gái, vừa đi vừa nói về hướng này.

Hoắc Nhung hai mắt nhìn chằm chằm cô gái kia, phát hiện chính là Hoắc Ni ngày hôm qua đưa tin cho cô.

Chu Văn Thanh còn chưa thấy Hoắc Nhung, Hoắc Ni đã thấy cô, vẻ mặt cứng lại, chạy nhanh túm tay áo Chu Văn Thanh, Chu Văn Thanh ngẩng đầu thấy Hoắc Nhung, biểu cảm trong nháy mắt trở nên mừng rỡ, đang muốn gọi người, lại thấy hai anh em Hoắc gia đứng sau lưng Hoắc Nhung, khóe miệng nhanh chóng kéo căng, cười cũng không dám cười.

Hoắc Nhung thấy rõ ràng biểu tình trên mặt Chu Văn Thanh, trong lòng khinh thường mà hừ một tiếng, thời điểm lừa dối cô gái nhỏ thì có hình có dáng, nhưng thấy hai anh trai của cô thì hoảng sợ, nghĩ tới đây biểu tình trên mặt Hoắc Nhung càng lãnh đạm: "Sinh viên Chu, tôi có thể nói với anh một câu?"

Hoắc Ni vừa nghe, hai mắt nhìn cô sau đó liền chạy đi.

Hoắc Nhung đi tới hướng Chu Văn Thanh, bị Hoắc Tam Hưng kéo lại.

"Anh ba không có việc gì, em nói với hắn hai câu liền quay về."

Hoắc Tam Hưng còn muốn nói tiếp, Hoắc Nhị Quân nói: "Em ấy có thể tự làm, chúng ta ở đây đợi."

Lúc này Hoắc Tam Hưng mới buông tay, để Hoắc Nhung đi tới trước mặt Chu Văn Thanh.

Chu Văn Thanh cau mày, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dung, sao em lại tới đây lúc này, sao các anh em cũng tới?"



Chu Văn Thanh không muốn gặp các anh của Hoắc Tiểu Dung lắm, bọn họ không giống Hoắc Tiểu Dung, ánh mắt thấy hắn chẳng những không có sùng bái, ngược lại như có chút khinh thường, cũng không biết một đám nhà quê thâm sơn cùng cốc đọc không bao nhiêu sách lại khinh thường hắn, nhất là Hoắc Tam Hưng, vừa thấy là một kẻ cầm đầu lỗ mãng, hắn một chút cũng không nghĩ cùng người này giao tiếp.

Hoắc Tiểu Dung đều rõ ràng ý nghĩ của hắn, cho nên trước kia chưa bao giờ mang anh trai tới gặp hắn, vậy hôm nay là thế nào?

Lại nói không phải hắn đưa tin gặp buổi tối nay sao? Như thế nào lại đến lúc này?

Mấy ngày không gặp, nhưng càng lớn càng xinh đẹp, đứng ở đó như một ngọn nước mềm mại xanh tươi(?), ánh mắt của Chu Văn Thanh có chút không đúng rồi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, tuy rằng Hoắc Tiểu Dung cùng hai anh trai ở các phương diện khác giống nhau, đều là đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, thế nhưng Hoắc Tiểu Dung lớn lên thật đẹp mắt, đặc biệt là thời điểm nhìn hắn hai mắt ngập nước mang theo sùng bái, nhìn thấy lòng hắn thật là ngứa, nếu không hắn cũng không đồng ý ở bên cô.

Thấy cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu về sau hai người thật sự kết hôn, tính ra hắn cũng không chịu thiệt.

Bên này Chu Văn Thanh mải mê suy nghĩ, thì Hoắc Nhung vẻ mặt bình tĩnh mở miệng.

"Sinh viên Chu, quan hệ của chúng ta tới đây thôi, cha mẹ tôi không đồng ý chúng ta ở bên nhau, tôi cũng không muốn làm họ đau lòng, suy nghĩ thật lâu, vẫn là kết thúc thôi."

Chu Văn Thanh kinh ngạc không thể tin được lỗ tai mình.

Trong lòng trào ra một trận mất mát cùng phẫn nộ không kể xiết, bật thốt lên: "Cô không phải nói sẽ quấn lấy cha mẹ để họ đồng ý sao?"

Hoắc Nhung hừ lạnh một tiếng, đó là cô gái ngốc Hoắc Tiểu Dung đồng ý, nhưng cô thì không.

Chu văn Thanh không nghĩ tới Hoắc Nhung tìm hắn là để nói cái này, so với mất mát mà Hoắc Tiểu Dung muốn chia tay, điều phẫn nộ hơn là Hoắc Tiểu Dung mở miệng trước nói vứt bỏ hắn, không ngờ hắn vừa mới chuẩn bị tiến hành, lại không thuận lợi.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Nhung, dáng người xanh tươi, càng nghĩ càng không cam lòng, lúc trước chính cô một lòng một dạ quấn lấy hắn, hắn thấy cô xinh đẹp hiểu chuyện mới đồng ý quen, hiện tại hắn còn chưa chán ghét, lá gan nào để cô nói kết thúc trước?

Nếu truyền đi, hắn để mặt ở đâu? Nhóm thanh niên trí thức còn có đội sản xuất sẽ nhìn hắn như thế nào?

Mắt Chu Văn Thanh đỏ như con thú bị mắc kẹt nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhung, nhưng không đợi hắn nhìn lâu, Hoắc Tam Hưng đứng xa xa phát hiện manh mối, vọt mấy bước tới trước mặt Chu Văn Thanh.



"Mày trừng Tiểu Dung làm cái gì?"

Hoắc Nhị Quân cũng đi lên trước, đứng sau Hoắc Nhung như là môn thần, một đôi mắt ưng mang theo khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống đem hắn đóng đinh tại chỗ.

Vóc dáng mấy anh em Hoắc gia người này cao hơn người kia, hàng năm làm việc trên đồng ruộng, một thân cơ bắp, trước kia Chu văn Thanh không phải xuống ruộng chỗ nào so được với người ở đây, nếu đánh nhau, hắn chỉ có thể bị ấn mà đánh.


Hắn thở hổn hển, gân xanh trên thái dương nhảy lên, nhưng đứng tại chỗ không dám động.


Hoắc Tam Hưng lại hùng hổ dọa người: "Việc mày lừa em gái tao để nó cùng mày yêu đương tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, hiện tại nó không muốn cùng mày ở một chỗ, hai người rời khỏi đây đường ai nấy đi, nếu dám tìm con bé gây phiền phức, Hoắc Tam Hưng tao khẳng định không để yên!"


Nếu là trước kia, Hoắc Nhị Quân nghe anh nói vậy, khẳng định sẽ ngăn cản, nhưng sau khi thấy lá thư kia, Hoắc Nhị Quân một chút cũng không nghĩ đi ngăn cản.


"Tam Hưng nói đúng, nếu mày còn dám có ý nghĩ thối nát gì, chúng tao nhất định không khách khí với mày."


Hoắc Nhị Quân nói có chút thâm ý, Hoắc Tam Hưng nghe không hiểu nhưng Chu Văn Thanh lập tức hiểu.


Đáy lòng hắn chợt lạnh. Lá thư kia không phải hắn dặn dò Hoắc Ni đưa tận tay Hoắc Tiểu Dung sao? Chẳng lẽ bị hắn thấy được?


Canh chua cay tứ xuyên - suan la tang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK