Tuy cô nhớ rõ người, nhưng không nhớ tên, người đàn ông kia thấy vậy cười nói: "Đặng Hướng Văn, còn nhớ không?"
Lúc này cô mới nhớ ra, cũng cười lại với người nọ, làm dịu bớt xấu hổ vì không nhớ tên người ta, nói: "Nhớ."
Đặng Hướng Văn lại quay đầu chào hỏi với Tống Yến Lan, chị không không nghĩ tới có thể gặp lại người này ở đây, không rảnh tức giận, nhanh chóng trò chuyện hai câu với người ta.
"Lần trước sốt ruột đưa mẹ tôi đi Sở vệ sinh, không nhớ tên các cô, còn không kịp cảm ơn các cô."
Nếu không có Hoắc Nhung, mẹ anh ấy chắc chắn sẽ nguy hiểm, vì thế trong lòng Đặng Hướng Văn luôn tràn đầy cảm kích với cô, lúc đấy anh đi quá vội vàng, muốn mời cô ăn cơm cũng bị cô từ chối, sau đó đi công xã mấy lần cũng không gặp, còn cho rằng sau này sẽ không gặp được, kết quả hôm nay lại gặp ở đây.
Hoắc Nhung thấy anh ấy khách sáo vội nói: "Đừng khách sáo, vừa hay gặp phải mà thôi, không cần cảm ơn. Đúng rồi, bà ấy thế nào rồi?"
Hoắc Nhung nhớ rõ lúc ấy bà cụ hình như bị tổn thương cổ họng, chắc là chỗ khác không sao hết.
Đặng Hướng Văn: "Mẹ tôi đã ổn, chỉ là bà cụ nhắc mãi muốn tôi nói cảm ơn với các cô, tôi đi công xã mấy lần, đều không gặp lại các cô, hôm nay không dễ gì gặp được, các cô rảnh không? Tôi mời các cô ăn một bữa."
Hoắc Nhung xua tay: "Thật sự không cần khách sáo như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, bà ấy không có việc gì là được rồi, ăn cơm thì không cần, buổi chiều chúng tôi còn có việc."
Thái độ của Đặng Hướng Văn lại rất kiên quyết: "Vậy ngày mai, hoặc cô xem ngày nào rảnh đều được, cô đã cứu mạng mẹ tôi, bữa cơm này dù thế nào tôi cũng phải mời cô ăn, mẹ tôi cũng muốn gặp lại cô, tự mình nói cảm ơn với cô."
Bản thân anh ấy nói xong cũng không cho cô thời gian cự tuyệt, thay đổi chủ đề, nhìn đám người vây xem một lượt, nói: "Đúng rồi, làm sao mọi người vây ở đây vậy? Có chuyện gì sao?"
Hoắc Nhung còn chưa nói ra, Tống Yến Lan không nhịn được nhanh mồm nhanh miệng đem ngọn nguồn sự việc nói một lần.
Đặng Hướng Văn nghe xong quay đầu nhìn Trương Đắc Nam một cái, hắn ta thấy thế mồ hôi lạnh tuôn ra.
Từ lúc Đặng Hướng Văn xuất hiện, bắt đầu nói chuyện phiếm với mấy người Hoắc Nhung, bản thân Trương Đắc Nam cũng ý thức được có rắc rối.
Hắn căn bản không biết chuyện phiếu tắm gì đó, chỉ cho rằng Hoắc Nhung là nha đầu xinh đẹp tắm chùa mà thôi, chỉ muốn nhanh chóng đem người đuổi đi rồi tính sau, lại không nghĩ tới lần này là vợ mình không có chuyện gì nên gây chuyện, tìm rắc rối cho bản thân.
Tống Yến Lan tức giận, vì thế bắt chước Điền Đại Lệ nói sinh động như thật, cái gì "quy định không viết, cô ta nói", cái gì "có phiếu cũng không được, nói rách trời cũng không cho vào", tất cả đều nói một lần.
Trương Đắc Nam càng nghe càng hoảng hốt, sau lưng đều ướt.
Hắn chột dạ sợ hãi, nhưng Điền Đại Lệ thì không, cô ta nhìn người đàn ông nhà mình ở bên cạnh, lại nhớ đến thái độ ôn nhu của hắn với Hoắc Nhung vừa nãy, trong lòng vô cùng tức giận, vốn dĩ tính ầm ĩ một trận nữa với hai người các cô, kết quả bị người không quen biết không rõ từ đâu chạy tới cắt ngang, cô ta đứng ở một bên nghe nửa ngày, không nghe ra tin tức gì có ích, liền cho rằng đó là người đàn ông Tống Yến Lan thông đồng trong nhà máy.
Thấy Đặng Hướng Văn nhìn qua, cô ta hừ mũi, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng rằng tìm một người đàn ông lạ hoắc không quen biết tới giúp các người nói chuyện thì ta sợ các người."
Trường Đắc Nam đang cuống cuồng nhìn Đặng Hướng Văn, đâu nghĩ tới tự tay vợ hắn cho hắn một vố như vậy, hai mắt lập tức tối sầm, kìm nén đỏ cả mặt, quay đầu túm Điền Đại Lệ một phát, thấp giọng mắng: "Cô là con đàn bà ngu xuẩn, đừng nói nữa!"
Hắn còn chưa nói xong, vừa nói Điền Đại Lệ ngay lập tức nổi giận.
Mụ ta đâu có thể nghĩ tới người đàn ông đứng trước mặt là nhân vật lớn mà chồng mụ ta thật vất vả mời tới, chỉ nghĩ Trương Đắc Nam khẳng định thấy đồ đĩ nhỏ kia lớn lên xinh đẹp động lòng, tức khắc không quan tâm gì cả, chửi ầm lên: "Vì sao không nói? Ông thấy nó lớn lên xinh đẹp nên bị quỷ ám đúng không? Lại phạm tật xấu đúng không? Chuyện lần trước ông thông đồng với đồ đĩ phóng đãng trong nhà máy tôi còn chưa tính sổ với ông đâu! Công việc của tôi đang tốt bị họ Tống kia quấy nhiễu nên thất bại, chạy tới trông nhà tắm nhìn sắc mặt người khác, mắng cô ta hai câu ông còn nói giúp? Tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!"
Trong lòng cô ta phẫn nộ, Trương Đắc Nam càng kéo, cô ta mắng càng hăng, thù mới hận cũ, vạch trần chồng mình tất tần tật.
Đặng Hướng Văn càng nghe lông mày nhăn càng chặt, cuối cùng môi mím thành một đường thẳng, mắt thường có thể thấy gương mặt nghiêm túc trở nên khó coi.
Tống Yến Lan cũng không nghĩ tới sự tình đi theo hướng như vậy, lúc này đã hồi phục đôi chút tinh thần, thấy Điền Đại Lệ khóc lóc om sòm như chửi ầm lên, thần sắc có chút xấu hổ, kéo kéo Hoắc Nhung nói: "Tiểu Dung, này..... Nếu không hôm nay chúng ta không đi nữa, ngày khác nhé."
Lúc ấy chị cũng đang tức giận mới có thể cùng Đặng Hướng Văn chưa quen biết bao lâu này phàn nàn về loại chuyện này, hiện tại thấy bộ dáng khóc lóc om sòm của Điền Đại Lệ nơi đông người, chị thật sự xấu hổ thay cô ta.
Đặng Hướng Văn lại lên tiếng bác bỏ.
"Nếu trong nhà máy không có quy định nói có phiếu cũng không cho vào, vậy vì sao các cô không thể vào? Tôi cảm thấy có thể vào."
Lời này của anh ấy không hiểu ra sao cả, thật giống như nhà máy dệt này lời anh ấy có thể quyết định vậy, làm người xung quanh thì thầm to nhỏ.
Đặng Hướng Văn lại không quan tâm tới những người đang xem náo nhiệt, nhìn về phía Trương Đắc Nam mặt không biểu cảm hỏi: "Tổ trưởng Trương, anh nói coi?"
Trương Đắc Nam vừa đề phòng tay Điền Đại Lệ đánh lên mặt hắn, vừa cười trừ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Có thể vào, có thể vào, đã có phiếu thì khẳng định có thể vào."
Nói xong không quan tâm biểu tình không dám tin của quần chúng vây xem và Điền Đại Lệ, chạy chậm tới bên cạnh Tống Yến Lan, tự mình giơ tay khom lưng nghênh tiếp hai người vào trong, tư thế giống như đại thái giám nghênh đón hoàng hậu tiến cung.
Tống Yến Lan biết Trương Đắc Nam đã nhiều năm, chỗ nào gặp qua vẻ mặt này của hắn, lập tức bối rối không rõ nguyên nhân.
Hoắc Nhung lại kéo tay Tống Yến Lan nói: "Em cảm thấy anh Đặng nói rất đúng, chúng ta lại không làm sai cái gì, vì sao không thể vào, chị dâu đi thôi."
Nói xong liền đưa chị ấy vào, khi đi ngang qua Điền Đại Lệ, đem phiếu ném vào ngực cô ta, không chiếm chút lợi nào.
Hai người vừa đi, Đặng Hướng Văn cũng không đứng ở đó nữa, quay đầu liền đi ra ngoài, Trương Đắc Nam cũng không quan tâm đám đông xung quanh xem náo nhiệt thấy thế nào, chạy vội hai ba bước tiến lên, mặt đầy tươi cười nhìn anh hỏi: "Giám đốc Đặng, là tôi không dạy dỗ tốt vợ mình, khiến bạn ngài chịu ấm ức, quay về tôi nhất định xin nhận lỗi thật tốt với người nọ, ngài xem chuyện ăn cơm này....."
Đặng Hướng Văn quay đầu nhìn Trương Đắc Nam cùng Điền Đại Lệ còn chưa hồi phục tinh thần sau lưng hắn, nói: "Tổ trưởng Trương, tôi cảm thấy tác phong cá nhân của anh có vấn đề, việc xin lỗi tôi cảm thấy phải làm, còn ăn cơm tôi thấy miễn đi, trước tiên anh xử lí việc nhà mình sạch sẽ rồi chúng ta thảo luận lại chuyện công việc."
Nói xong cũng mặc kệ Trương Đắc Nam còn muốn nói cái gì, quay đầu đi không trở lại.
Ngay lập tức tâm tư Trương Đắc Nam lạnh hơn một nửa, cả đầu đều là: Lúc này hết rồi.
Cho đến khi hai người Hoắc Nhung và Đặng Hướng Văn đi rồi, Điền Đại Lệ mới phản ứng lại, bản thân mắng chửi nửa ngày, chồng mình chẳng những không nghe còn trước mặt nhiều người như vậy dỡ mặt mình xuống, còn thả hai người Hoắc Nhung vào.
Cô ta cách khá xa, căn bản không nghe được sau đó Trương Đắc Nam và Đặng Hướng Văn nói cái gì, chỉ biết bản thân không còn mặt mũi trước nhiều người như vậy, gương mặt lập tức chảy dài, nhào lên muốn xé rách Trương Đắc Nam.
Trương Đắc Nam nhìn bóng dáng Đặng Hướng Văn rời đi mà tâm như tro tàn, đôi mắt tức giận đỏ bừng, đang muốn quay đầu tìm Điền Đại Lệ tính sổ, thì thấy cô ta cũng đang nhe răng trợn mắt nhào về phía hắn, lập tức không quan tâm thể diện gì, nâng một chân lên gạt ngã người trên mặt đất.
Cú ngã này Điền Đại Lệ không nhẹ, đầu chạm vào mặt đất bộp một tiếng, hoa mắt hơn nửa ngày.
Cô ta xoa nhè nhẹ bò dậy, nửa ngày mới phản ứng lại thế mà mình lại bị đánh, lập tức điên lên, vừa khóc vừa muốn đánh lại.
"Trương Đắc Nam ông muốn chết sao! Thế mà ông dám đánh tôi! Cuộc sống này không sống nổi nữa rồi!"
Tĩnh mạch trên cổ Trương Đắc Nam nổi lên: "Đánh mụ thì làm sao? Mụ là kẻ phá của! Cả ngày chỉ biết gây tai họa cho ông đây, khiến ông đây phải đi chùi đít cho mụ, mẹ nó chứ tôi thật vất vả mới kết thân được với giám đốc mới, muốn mời người ta về nhà ăn một bữa cơm, mụ xem chuyện tốt mụ làm đi! Được thôi, dù sao tôi cũng sắp mất chén cơm! Cuộc sống rách này không được thì không được! Ai thích chết thì đi mà chết!"
Hắn nói xong lại nhào lên đẩy Điền Đại Lệ ngã trên mặt đất, đỏ mặt tía tai rời đi.
Đầu Điền Đại Lệ kêu vo ve, vẻ mặt mờ mịt ngã trên mặt đất.
Chồng cô ta vừa nói người đàn ông kia là ai? Giám đốc mới? Giám đốc mới nào? Giám đốc mới ở đâu tới?
Không chỉ Điền Đại Lệ, người vây xem cũng kinh ngạc.
"Vừa rồi cô nghe Trương Đắc Nam nói gì không? Gần đây trong nhà máy xôn xao chuyện đó quả nhiên là thật, nhà máy dệt muốn thay đổi người! Giám đốc mới đã tới rồi!" Có người vẻ mặt kinh ngạc.
"Người vừa rồi là giám đốc mới ư? Vậy Điền Đại Lệ xong rồi, cô xem vừa rồi cô ta ở bên cạnh giám đốc nói cái gì!" Có người tặc lưỡi thở dài.
"Đáng đời, cả ngày bị cô ta chó cậy thế chủ ức hiếp người khác, lần này tốt rồi, công việc của chồng cô ta không chừng cũng bị cô ta làm mất!" Có người cười trên nỗi đau của người khác.
"Đúng rồi, hai người vừa rồi đi vào trong có một người Tống Yến Lan đi? Người cô ấy mang theo là ai? Sao còn biết giám đốc mới vậy?"
"Hình như là em chồng cô ấy, tôi cũng không biết, nhà anh ấy sẽ không có quan hệ thân thích gì với giám đốc mới chứ? Về sau lại tiếp xúc với nhà họ, vẫn phải cẩn thận chút, đừng đắc tội với người ta."
Người bị nói tới vẫn vẻ mặt không sao cả: "Tôi sợ gì, tôi lại không có thù oán gì với người ta, đắc tội với người ta không phải đang nằm trên đất sao."
"Ha ha ha, chứ còn sao nữa, mau trở về nói với mọi người bí mật lớn động trời này đi."
Quần chúng vây xem náo nhiệt xong, người bắt đầu tản ra, chẳng bao lâu đã đi hết, chỉ còn lại một mình Điền Đại Lệ ngã trên mặt đất, không ai đỡ mụ ta, vẫn là dáng vẻ mờ mịt không rõ.
Mà Tống Yến Lan ở bên trong được nói có quan hệ thân thích với giám đốc mới, vẫn không hiểu nổi.
Vừa xối nước vừa nghi ngờ hỏi Hoắc Nhung: "Em nói xem Đặng Hướng Văn kia rốt cuộc làm cái gì? Dáng vẻ Trương Đắc Nam rất nghe lời anh ta là sao?"
Vẻ mặt Hoắc Nhung mãn nguyện vì được tắm rửa, nhà tắm lớn chính là khác biệt, nước vừa đủ vừa ấm, giội lên người vô cùng thoải mái, làm cô càng thêm kiên định quyết tâm phải đọc sách vào thành phố, chẳng những bản thân cô được vào thành phố, mà còn mang cha mẹ các anh đi cùng mới được, nghe Tống Yến Lan nói, cô lau nước trên mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Gần đây trong nhà máy của chị có biến động nhân sự gì không?"
Tống Yến Lan nghe không rõ: "Biến động nhân sự gì?"
Hoắc Nhung giải thích: "Chính là lãnh đạo lớn một chút muốn thay đổi hoặc là muốn chuyển vào hay không?"
Tống Yến Lan vẫn chưa hiểu: "Không nghe nói có lãnh đạo lớn gì cả, nhưng trước khi chị về nhà có nghe người ta nói miệng, nói hình như năm sau nhà máy chúng ta đổi người...."
Tống Yến Lan nói được một nửa, bỗng nhiên phản ứng lại.
"Gì? Ý của em là Đặng Hướng Văn kia là giám đốc mới của nhà máy bọn chị? Không phải chứ? Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Nhà máy dệt là xí nghiệp nhà nước, muốn tiến lên, kĩ thuật mối quan hệ tuổi tác kinh nghiệm thiếu một cái cũng không được, nhà máy dệt đã nhiều năm như vậy, đảm nhiệm chức giám đốc thường hơn 50 tuổi, hơn 40 tuổi có thể tiến lên liền coi như lợi hại, hơn 30 tuổi có thể làm giám đốc chị chưa gặp qua ai.
Đặng Hướng Văn nhìn qua tính đi tính lại đều chưa quá 37, 38 tuổi, thấy thế nào cũng không có khả năng là giám đốc mới của nhà máy cả.
Trong lòng Hoắc Nhung lại đã nắm chắc.
Đặng Hướng Văn chắc chắn là giám đốc mới của nhà máy dệt, còn những vấn đề Tống Yến Lan hỏi, theo Hoắc Nhung thấy, chỉ cần Đặng Hướng văn có bản lĩnh, khẳng định không thành vấn đề, nói không chừng chính vì những giám đốc trước đó tuổi quá lớn, tư tưởng bảo thủ lỗi thời, cho nên mới để Đặng Hướng Văn trẻ tuổi tới thay hình đổi dạng cho nhà máy dệt.
"Chị dâu chị đừng nghĩ nữa, có phải là anh ấy hay không, không có quan hệ gì lớn với chúng ta, hôm nay chúng ta gặp phải cũng là vừa khéo, sau này khẳng định sẽ không có liên quan gì."
Tống Yến Lan nghe xong cũng cảm thấy có lí.
"Cũng đúng, bỏ đi không nghĩ nữa, quan tâm có phải anh ta hay không làm gì, chúng ta nhanh chóng tắm xong, trì hoãn thời gian dài như vậy, chắc chắn Thành Quân đang chờ bên ngoài rồi."
Hoắc Nhung nghe vậy lập tức đẩy nhanh tốc độ, cô còn phải cùng anh đi gặp đồng đội nữa, cũng không thể ở đây lãng phí thời gian.
Chờ các cô tắm xong ra ngoài, người bên ngoài đã tản đi hết, chỗ thu phiếu cũng đổi người, Điền Đại Lệ không còn ở đó nữa, đổi thành người Tống Yến Lan quen biết, nét mặt tươi cười chào hỏi với Tống Yến Lan, còn hỏi thăm Hoắc Nhung có quan hệ gì với chị ấy, hỏi Hoắc Gia Nhiên nhà cô đã về chưa, có thời gian rảnh thì sang nhà cô ấy chơi.
Tống Yến Lan không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng không biết mọi người suy đoán chị là thân thích của giám đốc mới, còn đang nghi hoặc làm sao lại đột nhiên khách sáo với mình như vậy, nhưng nếu người ta có lòng nói chuyện với chị, chị cũng không thể không quan tâm, liền đứng ở cửa trò chuyện một lát.
Hoắc Nhung không có thời gian chú ý người khác, vì cô vừa mới đi ra đã thấy Đảng Thành Quân đang chờ bên ngoài.
Tóc anh còn chưa khô hoàn toàn, có hơi dài, phủ lộn xộn trên trán, bời vì thói quen tham gia quân ngũ nhiều năm, cho dù đứng ở đó đợi người cũng giống như cây thông xanh thẳng tắp, không buông lỏng chút nào. Quan trọng nhất là anh thay bộ quần áo mới, trên cổ còn quấn cái khăn quàng cổ cô đưa cho anh, khăn quàng cổ màu xám cùng làn da màu lúa mì bổ sung cho nhau, tôn lên vẻ cực kì đẹp trai của anh.
Hoắc Nhung nhìn anh từ xa, càng cảm thấy mắt mình rất tốt, nếu không phải thời đại này không phù hợp bày tỏ, cô cũng muốn nhào lên treo trên người đàn ông của mình.
Hoắc Nhung nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên, thả nhẹ bước chân.
Nếu nhào lên ôm một cái thì không được, vậy lén lút vòng qua dọa anh tóm lại không có chuyện gì đi.
Nhưng ai biết cô còn chưa tới gần, Đảng Thành Quân giống như mọc một đôi mắt sau lưng, quay người lại nhìn chằm chằm cô.
"Sao tai anh lại thính như vậy chứ!" Hoắc Nhung nhỏ giọng hờn dỗi nói.
Đảng Thành Quân nhìn Hoắc Nhung, trong mắt lóe qua nét cười: "Em vừa ra anh liền nhìn thấy."
Là không biết cô muốn làm gì mới cố tình phối hợp với cô.
"Sao tóc còn chưa khô?" Đảng Thành Quân nhìn cô chằm chằm hỏi.
Hoắc Nhung vẩy vẩy tóc, không sao cả.
"Không có việc gì, một lát liền khô, tóc anh không phải cũng chưa khô sao?"
Tống Yến Lan cầm khăn lông, thực ra đã lau qua, nhưng cô sốt ruột muốn ra ngoài, nên không lau khô lắm, dù sao hai ngày này không lạnh như thế, giữa trưa nắng nhiều, đợi lát liền khô.
Đảng Thành Quân lại nhăn mày, lấy khăn quàng cổ trên cổ xuống quấn lên cổ Hoắc Nhung, bao cả tóc cô vào: "Không được, nếu trúng gió sẽ bị bệnh."
Hoắc Nhung không chống lại được, đành phải đứng để anh quấn, cho đến khi quấn cô giống như bà lão nhỏ không thể gặp gió, Đảng Thành Quân mới vừa lòng, nhân lúc không ai thấy, lén lút sờ mặt cô.
"Ngoan."
Hoắc Nhung xoẹt một cái đỏ mặt.
Thế mà người này còn nói bản thân trông hung dữ sẽ không nói chuyện sẽ không cười, không làm cho con gái thích, nếu gặp anh nhiều hơn mấy lần, những cô gái đó sẽ biết anh thực ra rất thu hút người khác, chỉ sợ trái tim đã sớm chạy theo.
Hoắc Nhung bị quấn tới mức chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, lông mi dài run run, như thể quét vào lòng Đảng Thành Quân, vô cùng ngứa ngáy.
"Sao anh cầm cái khăn quàng này tới vậy?" Hoắc Nhung hỏi.
Chiếc khăn này từ lúc cô đưa cho Đảng Thành Quân anh luôn không nỡ dùng, Hoắc Nhung cũng không phát hiện anh mang khăn tới lúc nào.
Đảng Thành Quân nghe vậy quay đầu sang một bên, có chút không muốn nói, cô vẫn vòng đi vòng lại nhìn anh chằm chằm, không có cách gì đành phải nói.
"Muốn cho anh Hồng Binh nhìn một chút."
Anh không phải là người hướng ngoại, chuyện của bản thân rất ít khi mong muốn thổ lộ với người khác, càng đừng nói khoe khoang.
Nhưng Hoắc Nhung lại không giống, mỗi ngày anh đều muốn nói với người khác mình cưới được một người vợ rất tốt, đặc biệt là Lục Hồng Binh, hai anh em họ trên chiến trường giúp đỡ nhau mới có thể sống sót vượt qua số mệnh, anh đặc biệt muốn giới thiệu cô cho Lục Hồng Binh biết, cũng muốn quấn khăn quàng cổ này lên, khoe với anh bản thân cưới được một người vợ tốt.
Anh nói úp úp mở mở, cô nghe xong liền hiểu rõ, trái lại vô cùng ngượng ngùng.
Tuy cô cảm thấy tay nghề bản thân đan khăn quàng cổ không tệ lắm, nhưng so sánh với đóng đế giày mà nói, nếu ở trước mặt người trong nghề, khẳng định cũng bình thường, Đảng Thành Quân lại coi nó như bảo bối, còn muốn mang đi gặp đồng đội.
Nhưng cô ngượng ngùng thì ngượng ngùng, anh coi trọng đồ mình đưa như thế, trong lòng cô vẫn rất vui, chớp mắt nhỏ giọng nói: "Đợi trở về lại mua chút sợi len đi, khi nào rảnh em đan cho anh cái áo len."
Đảng Thành Quân nghe xong càng vui vẻ: "Được."
Hai người bên này vừa nói xong, bên kia Tống Yến Lan cũng kết thúc, buổi chiều bọn họ còn có việc cũng không dám kéo dài, cùng Tống Yến Lan đem đồ về nhà, cầm lấy đồ mang cho người đồng đội kia, lại vội vã ra cửa.
Hoắc Nhung đi theo Đảng Thành Quân một lúc lâu mới nhớ ra: "Anh biết đi thế nào từ đây tới nhà anh ấy không?"
Thời buổi này không có bản đồ trên di động, không có hướng dẫn, ra cửa toàn dựa vào phân biệt đường. Đảng Thành Quân không quen thuộc Bình thành, cũng chưa từng tới nhà máy dệt bên này, nhưng lại giống như rất quen thuộc tuyến đường, cả đường đều không hỏi thăm ai.
Đảng Thành Quân đi ở bên trái Hoắc Nhung, vừa chú ý đường vừa nói: "Vừa rồi lúc ở ngoài nhà tắm chờ em, anh đã hỏi thăm người ta, phía trước có trạm giao thông công cộng, ngồi sáu trạm đến đường Tam Mộc, đến đó anh liền biết đi như thế nào."
Tuy anh tới Bình thành không nhiều, gặp chút chuyện cũng không hoảng, lại rất có kế hoạch, lúc chờ Hoắc Nhung đã đem toàn bộ đường đi hỏi thăm xong, hiện tại mang theo Hoắc Nhung mải miết đi là được, không cần cô phải lo lắng gì.
Hành động này vào tai Hoắc nhung làm cô cảm thấy hết sức an toàn, cho dù cô cái gì cũng không rõ, nhưng chỉ cần đi theo anh, thì chắc chắn sẽ không lạc đường.
Hoắc Nhung nghe xong cười lên: "Vậy em liền không quan tâm nữa, đi theo anh là được."
Đảng Thành Quân nghiêm túc ừ một tiếng.
Sau khi đi qua một con hẻm, Hoắc Nhung thấy phía trước quả nhiên có một trạm giao thông công cộng, hai người vừa tới thì chiếc xe buýt cần đợi kia liền đến, liền cùng Đảng Thành Quân lên xe.
Người bán vé ngồi ở cửa, trên tai kẹp cây bút, sau khi lên xe, hỏi rõ địa phương mỗi người muốn đi, viết số tiền lên phiếu xong, rồi xé cho hành khách.
Đảng Thành Quân báo trạm dừng, tổng cộng sáu trạm, sau khi đưa 6 hào tiền vé xe của hai người, liền đi vào trong ngồi xuống.
Hoắc Nhung nằm lên cửa sổ nhìn ra ngoài, tuy thành phố thời đại này không được gọi là sầm uất nhưng lại có một loại đặc thù chỉ thuộc về tình cảm con người thời đại này, trong thành phố còn không có nhiều tòa nhà cao tầng như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy chỗ rất xa, bước chân người trên đường cũng không có vội vàng như sau này, chậm rì rì đi làm, chậm rì rì về nhà, tuy nghèo khổ nhưng người mặt mày ủ dột không nhiều, cả đường đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ.
Tuy Đảng Thành Quân đã trả tiền xe nhưng chỉ ngồi có một trạm, vì tới trạm thứ hai một phụ nữ trẻ tuổi bụng rất to lên xe, còn mang theo mấy đứa trẻ, trong xe không có chỗ trống, người này vừa đi tới sau xe Đảng Thành Quân liền đứng lên đem vị trí nhướng cho cô ấy.
Người phụ nữ liên tục nói cảm ơn, bản thân ngồi xuống, sau đó giống như gà mái già đem từng đứa trẻ đứng vòng quanh mình, những đứa trẻ đó đều không lớn, nhỏ nhất so với Hoắc Gia Hâm lớn hơn không bao nhiêu, Hoắc Nhung thấy vậy cũng dứt khoát đứng lên, nói: "Để bọn chúng ngồi đây đi."
Người phụ nữ càng thêm cảm động rơi nước mắt, liên tục cảm ơn với Hoắc Nhung, nhưng mấy đứa trẻ cô dắt lại không hiểu chuyện như thế, thấy có chỗ ngồi bèn tranh cãi om sòm leo lên chỗ ngồi, đứa này chen đứa kia, ầm ĩ lên đứa nhỏ nhất kia còn đá vào chân người phụ nữ.
Cô ấy hoàn toàn không biết, cô dạy dỗ đứa này xong lại tới đứa khác(1), đáng tiếc cô chỉ có một mình, bọn trẻ có tới bao nhiêu đứa, chỉ dựa vào một mình cô ấy nói không được, không ngừng ồn ào trong xe, người trên xe không nhịn được nhíu mày, người luôn thích trẻ con như Hoắc Nhung cũng cảm thấy quá ồn ào.
Đảng Thành Quân thấy vậy liền kéo Hoắc Nhung tới đứng bên cạnh, đưa tay gõ trên ghế hai cái.
"Yên lặng một chút."
Vốn dĩ anh không nói gì đã rất nghiêm túc, hiện giờ chỉ cần nghiêm mặt một chút, liền khiến một đám trẻ con sợ cực kì, ngay lập tức treo nước mũi mất hồn tại chỗ, nhìn anh đầy sợ sệt, động cũng không dám động.
Nhưng người phụ nữ không cảm thấy anh hung dữ, ngược lại như được đại xá, cảm kích anh ra tay giúp đỡ, nhanh chóng ấn mấy đứa trẻ xuống chỗ ngồi xong, nói: "Nghe lời, nếu không chú ấy sẽ tức giận."
Một đám trẻ con không sợ mẹ mình, nhưng rất sợ Đảng Thành Quân, cả đường tiếp theo không phát ra âm thanh, nói chuyện đều ghé vào lỗ tai.
Cuối cùng Hoắc Nhung đã thở ra nhẹ nhõm, cảm giác thế giới đều yên lặng.
Đảng Thành Quân nhìn người phụ nữ kia lại nhìn mấy đứa trẻ trầm ngâm.
Đến khi hai người xuống xe, Hoắc Nhung thấy anh tâm sự ngổn ngang mới hỏi: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
Đảng Thành Quân vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Chúng ta không cần nhiều con như vậy."
Tuy anh không biết chồng của người phụ nữ kia làm gì, vì sao để một mình cô ấy mang theo nhiều trẻ con như vậy. Nhưng anh không muốn Hoắc Nhung cũng biến thành như thế, cho dù anh rất muốn có nhiều con của mình và cô nhưng vợ anh phải có cuộc sống của riêng mình, mà không phải giống như gà mái, về sau chỉ có thể chuyển động quanh bọn trẻ.
Hoắc Nhung sửng sốt, sau đó đôi mắt cười cong cong: "Được."
按下葫芦浮起瓢: Án hạ hồ lô phù khởi biều: giải quyết việc này lại xảy ra việc khác, hết cái này đến cái kia.