Hoắc Ni vẫn không ở nhà, mẹ cô ta ngồi trong sân giặt quần áo mà hôm qua chưa giặt xong, thấy Hoắc Nhung đi tới, khóe miệng Trương Thúy Nhi hiện ra nét cười, không còn dáng vẻ phớt lờ như hôm qua, vô cùng vui vẻ mời hai người vào nhà, đưa luôn tới tận phòng bà bảy.
Làm cho Lưu Quế Hương không hiểu được trong hồ lô của nàng có thuốc gì.
"Mẹ con bé lại có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Bà bảy: " Ai biết được cô ta nghĩ cái gì? Đêm qua bỗng dưng vui vẻ, lúc làm việc cũng ca hát! Cũng không biết vui vẻ cái gì."
Hoắc Nhung thấy mẹ Hoắc Ni rất kỳ quái, kỳ quái chỗ nào cũng không nói được, nhưng cảm thấy như là có liên quan tới mình.
Thế nhưng cô không rảnh nghĩ nhiều như thế, hai ngày nay không chỉ Lưu Quế Hương, hai anh trai cô cũng bận rộn vì chuyện xem mắt này, nói muốn cô trang điểm xinh đẹp, trong nhà có thứ gì tốt đều tìm cách lấy ra. Còn nói muốn thu thập bản thân chỉnh tề, miễn cho đến lúc đó bị Đảng Thành Quân thấy luộm thuộm làm Hoắc Nhung mất mặt.
Lưu Quế Hương không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trước ngày xem mắt một ngày thì làm xong bộ quần áo mới cho Hoắc Nhung.
Không thể so sánh với tấm vải xanh thẫm bình thường, lần này Lưu Quế Hương mua là màu hồng anh đào hiếm lạ, so với màu xanh thẫm sáng sủa, màu này làm nổi bật không chỉ tính tình còn là vẻ ngoài trắng muốt của cô. Bà còn tìm được một kiểu dáng quần áo hợp thời chỗ bà bảy, làm thủ công theo kích cỡ Hoắc Nhung rồi chỉnh sửa thành một bộ quần áo thích hợp, bên trong đều là bông mới của năm nay, mặc trên người đảm bảo ấm áp.
Lúc thử quần áo, cả nhà đều có mặt, Hoắc Nhung đem áo bông mặc vào, cài nút áo chỉnh tề, thỏa mãn yêu cầu dạo một vòng nhỏ trước mặt của mọi người, lập tức được cả nhà thống nhất khen ngợi.
"Con gái mẹ mặc bộ này thật đẹp mắt! Nhìn khuôn mặt trắng nõn này, giống như cô gái trong thành phố vậy." Lưu Quế Hương một bên kéo kéo góc áo Hoắc Nhung, một bên không ngừng khen.
"Không đâu, con thấy em gái còn đẹp hơn các cô gái trong thành phố." Hoắc Tam Hưng nói.
Hoắc Nhung được mọi người khen đến bật cười: "Con cảm thấy mẹ làm quần áo rất đẹp."
Trong nhà không có gương, cô không biết được bản thân mặc trông như thế nào, nhưng nhiều ngày như vậy, khi mẹ cùng bà bảy làm cô đều ở bên cạnh nhìn, Lưu Quế hương đã bỏ nhiều tâm huyết vì bộ quần áo hoa này, cô đều biết, trong lòng thật sự thích nó.
"Đều đẹp! Đều đẹp!" Hoắc Đại Thành cười ha ha nói.
Thử xong quần áo, Lưu Quế Hương lấy ra hai sợi dây buộc tóc, dùng từ vải làm quần áo, màu hồng anh đào dù mặc trên người hay mang trên đầu, một chút cũng không thô tục, vô cùng xinh đẹp.
"Ngày mai dùng cái này cột, thật xinh đẹp."
Hoắc Nhung nhận lấy dây cột tóc, gật đầu.
Mắt thấy ngày mai phải gặp mặt, cuối cùng tối nay Hoắc Nhung cũng cảm thấy khẩn trương, ngủ không yên.
Đời trước cô mới tốt nghiệp đại học chưa đi tới được giai đoạn này, liền xảy ra mạt thế, sau đó cha mẹ gặp phải bất hạnh, cô có kết hôn hay không cũng không có ai quan tâm. Sau vì hoàn cảnh sinh tồn ngày càng khó khăn, cơm không có mà ăn, cô cũng không rảnh nghĩ tới việc này, tính ra, cô còn chưa chính thức yêu đương lấy một lần, hiện tại lại có thể cùng người khác xem mắt.
Hoắc Nhung cảm thấy thật kỳ diệu, vừa kỳ diệu vừa khẩn trương, sau một hồi thì ngủ mất.
Thực ra Đảng Thành Quân cũng không ngủ được, mười mấy tuổi anh tham gia quân ngũ, xuất ngũ cũng đã hai mấy, trong thôn cũng không còn ít tuổi, đa số người cùng lứa đều có con cái cũng sinh được hai đứa, anh đến vợ cũng chưa có.
Nhưng hỏi anh suy nghĩ thế nào về chuyện lấy vợ, thì anh lại không sốt ruột như vậy, mặc kệ thế nào, đều muốn cưới một người hợp mắt.
Khi thím Thu Vân nói muốn giới thiệu cho anh một cô gái anh cũng không cự tuyệt, lúc cô gái đó không muốn gặp cũng không khổ sở, thế nhưng hiện tại cô gái đó bằng lòng muốn gặp, anh nghĩ cũng nói ra rồi, vậy thì gặp thôi, dù có được hay không, lần đầu tiên gặp mặt, cũng phải đến nơi đến chốn.
Tưởng tượng đến ngày mai sẽ gặp cô gái kia, anh có chút khẩn trương.
Thím Thu Vân nói anh phải cười nhiều vào, nhưng anh cảm thấy bản thân cười lên rất khó coi, nếu làm cô gái đó sợ thì phải làm sao?
Đảng Thành Quân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dứt khoát xuống giường, đi phòng bếp múc chậu nước, đốt đèn dầu chiếu sáng mặt nước đen như mực để tập luyện cười sao cho đẹp, lại thấy thế nào cũng kỳ quặc, cuối cùng thở dài thổi tắt đèn, lên giường ngủ.
Lý Thu Vân làm bà mối, cho nên hôm sau dậy rất sớm, địa điểm xem mắt là ở nhà bà, cho nên sáng sớm bà đã thu thập gọn gàng nhà cửa, chuẩn bị trà nước thỏa đáng.
Chồng bà Vương Bình còn chê cười bà, nói đây là buổi xem mắt của cháu gái, bà là bà mối lại khẩn trương hơn cả người ta.
Hoắc Đại Thành cùng Lưu Quế Hương cũng dậy thật sớm, bọn họ là nhà gái, không cần chuẩn bị gì, nhưng liên quan tới con gái bảo bối, cả đêm hai vợ chồng cũng không ngủ ngon.
Tuy rằng Hoắc Đại Thành thật lòng muốn con gái xem mắt với Đảng Thành Quân, nhưng ông cũng không đảm bảo hai người có cái nhìn tốt về nhau.
Dù ông cảm thấy Đảng Thành Quân kết hôn rồi sẽ là một nam nhân tốt, nhưng ông cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu con gái gặp mà không thích, thì ông chết tâm hoàn toàn, cho dù thế nào con gái ông phải nguyện ý mới được. Vả lại, tuy là ông cảm thấy con gái mình chỗ nào cũng tốt, nhưng cũng phải xem ý kiến của thanh niên Đảng gia kia thế nào nữa.
Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng thì không suy nghĩ nhiều như cha họ, trong lòng họ, chỉ có em gái chướng mắt người khác, thanh niên kia tuyệt đối không có khả năng chướng mắt em gái họ, cho nên trong lòng cũng không một chút lo lắng về buổi xem mắt, bọn họ chỉ lo nếu như em gái vừa ý tên kia, có phải tiếp theo liền lấy chồng luôn hay không?
Nếu thế thì quá nhanh rồi, hai anh em ngẫm lại cảm thấy có chút không thể tiếp thu nổi.
Mà bên này, Hoắc Nhung đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Cô mặc bộ quần áo mới mà mẹ làm cho, kiểu dáng không phải suông thẳng mà dựa theo kích cỡ của cô bóp eo, hiện ra eo thon chân dài. Tóc chải thành hai bím đen bóng, bên dưới cột lại bằng dây cột cùng màu với áo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng như trứng ngỗng lột vỏ, đôi mắt lớn mà tròn, môi hồng răng trắng xinh đẹp.
Lưu Quế Hương đứng sau cô đánh giá nửa ngày, tổng kết một câu: "Con gái mẹ thật là xinh đẹp."
Không phải bà khen con gái mình, chỉ cần các cô gái làng trên xóm dưới đứng một chỗ với con gái bà, thì con gái bà đều đẹp nhất.
"Được rồi, hai mẹ con ta đi thôi, tới nhà thím Thu Vân của con đợi trước đi."
Hai bên hẹn trước giờ cơm trưa, cách thôn Bạch Thủy không xa, thanh niên Đảng gia có lẽ sẽ đến sớm, hai người đợi trước ở nhà Lý Thu Vân thì tốt hơn.
Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương chuẩn bị ra cửa, Hoắc Nhị quân cùng Hoắc Tam Hưng cũng tiến tới.
"Không được, bọn con cũng muốn đi, chỉ đứng từ xa nhìn, biết nó trông như thế nào là được, sẽ không làm mọi người khó chịu!" Hoắc Tam Hưng nhìn Lưu Quế Hương, gương mặt ra vẻ không đồng ý không được.
Hoắc Nhị Quân không tìm được lý do thích hợp, nghĩ nghĩ nói: "Anh cả nói, sau này đối tượng của em gái phải được anh ấy kiểm tra mới qua ải, hiện tại anh cả không ở đây, con nhìn giúp anh cả, trở về nói cho anh ấy biết."
Lưu Quế Hương bị hai con làm muốn cười, cuối cùng không lay chuyển được nói: "Mẹ đồng ý cho mấy đứa đi, nhưng không được gây chuyện đó, nếu trì hoãn em gái con, trở về xem cha có đánh gãy chân mấy đứa không!"
Hai người nhanh chóng gật đầu, đang muốn theo Lưu Quế Hương ra cửa, lại nghĩ tới gì đó.
"Đúng rồi, nói nửa ngày, cha đâu rồi?"
Ngày hôm nay quan trọng như vậy, ông ấy không có khả năng không ở đây, nhưng đã nửa ngày, bóng người cũng không thấy là sao chứ?
Lưu Quế Hương chỉ sân nhà Lý Thu Vân cách đó không xa.
"Còn có thể ở chỗ nào, sáng sớm đã tới đó chờ rồi!"
Hoắc Nhị Quân, Hoắc Tam Hưng:....
Không cho bọn họ đi, nhưng cha đi thật sớm a!
Tác giả có lời muốn nói:
Đảng Thành Quân: Mình không cười được làm sao đây? Nếu không luyện tập một chút đi.
Đang luyện tập....
Luyện tập thất bại.
Đảng Thành Quân:...... Ngủ quên.