Tầng 38 phòng làm việc của Tổng tài tập đoàn Tiêu thị.
Tiêu Ký Phàm đang gõ bàn phím máy vi tính, khoé môi nhẹ nhếch lên. Biểu tình lãnh đạm trên mặt tăng thêm phần đẹp trai và quyến rũ.
Thân là tổng tài của Tiêu thị, anh có một năng lực siêu cường của một người lãnh đạo. Tiếp nhận công việc chưa đến năm năm, lại có thể đưa công ty quản lý theo trình tự.
Nữ thư ký đi vào, nhìn vào gương mặt người đàn ông đẹp trai nhưng cũng không quên việc chính nói: “Tổng tài, tổng tài tập đoàn Tạ thị muốn gặp ngài, xin hỏi…”
“Hãy để anh ấy lên đây”. Tiêu Ký Phàm cắt đứt lời nói cô, không ngẩng đầu lên, càng không liếc mắt nhìn nữ thư ký xinh đẹp.
“Vâng”. Bất đắc dĩ, nữ thư ký chỉ có thể nói một câu, đau lòng mà đi ra ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, sau một tiếng cười nhẹ, thân ảnh hoàn mỹ của Tạ Vân Triết xuất hiện trước mặt Tiêu Ký Phàm, anh ta nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi lên bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, cười nói: “Tiêu tổng, gặp em không dễ dàng nha”.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn anh, mỉa mai nói: “Những cặp mới cưới không phải chỉ ở nhà với bà xã đến đây với em làm gì?”
Tạ Vân Triết cười lớn, nói: “Mẹ của anh vẫn nhớ em đó, ngày hôm qua em không tới, bà hỏi em cả ngày. Sáng sớm nói anh tới mời em, buổi tối về nhà anh ăn một bữa cơm”.
“Nói như vậy em không đi cũng không được?” Với tâm trạng tốt của anh, Tiêu Ký Phàm cũng lạnh lùng trước sau như một.
“Đương nhiên”. Tạ Vân Triết nói, lắc đầu khẽ thở dài: “Chưa thấy tổng tài nào tiêu sái giống như em, ba ngày có hai ngày đi công tác, anh thấy tám phần là em đi vui đùa khắp nơi thôi?”
“Nếu anh nhìn không thuận mắt, anh cũng có thể học em”. Tiêu Ký Phàm tắt máy tính, nhìn qua vào lưng ghế dựa, lấy áo tây trang mặc vào.
Hai người đi đến hướng cửa.
Ở trong phòng buồn bực một ngày, cuối cùng Lâm Tử Hàn cũng không ở lại được nữa, chuẩn bị đi đến hoa viên một chút. Cuộc sống như thế, rốt cuộc muốn trôi qua tới khi nào, cô thực sự không dám tưởng tượng.
Thật không may, tại hoa viên cô gặp ngay Tạ phu nhân đang tỉ mỉ sửa lại những cánh hoa, chẳng biết tại sao, cô luôn luôn sợ đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ phu nhân, muốn trở về cũng không có cách, chỉ có thể lắp bắp chào: “Mẹ”.
Tiếng gọi mẹ này của cô thật không tự nhiên, nhưng mà cô không thể không gọi.
Tạ phu nhân nghe thấy lại cảm thấy ngọt ngào, buông chiếc kéo đang cầm trên tay, tại bồn nước rửa tay sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống ghế, thân thiết nói: “Tử Hàn, đã quen ở đây chưa?”
Không quen! Rất không quen! Đáy lòng cô hò hét nhưng trong miệng lại nhu thuận nói: “Rất tốt”.
“Quen là tốt rồi”. Tạ phu nhân cười tủm tỉm nói.
Lúc này, cô giúp việc bưng trà bánh lên, đặt ở trên bàn rồi đi xuống. Tạ phu nhân cầm lấy một chiếc đưa vào tay cô, ôn hoà mở miệng: “Nào, thử bánh đậu phộng xem, vừa mới làm thôi”.
Lâm Tử Hàn chỉ nhìn thoáng dầu mỡ trên bánh đậu phộng, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận khó chịu, thẳng tới cổ họng. Cô đứng dậy rất nhanh, tới chỗ thùng rác của hoa viên mà nôn khan.
Tạ phu nhân sợ hãi, vội lại gần, vội vàng nói: “Tử Hàn, con làm sao vậy? Khó chịu sao?”
Hơi thở thuận lại, Lâm Tử Hàn dùng khăn tay lau khoé miệng lắc đầu: “Con không sao”. Cô cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên muốn nôn.
Tạ phu nhân nhìn qua cô, vội nói người giúp việc đi gọi bác sĩ, bản thân tạm thời đỡ Lâm Tử Hàn trở lại ghế ngồi. Lâm Tử Hàn không chịu nổi bà chuyện bé xé ra to, cười nói: “Mẹ, con thật sự không có việc gì”.
“Dù sao gia đình họ cũng sống ở hậu viện, đi đến đây cũng quá dễ”. Khi đang nói chuyện, bác sỹ tại gia đã qua vài chục tuổi tới.
“Mau xem thiếu phu nhân không khoẻ chỗ nào”. Tạ phu nhân nhường vị trí, để cho lão trung y xem mạch. Đến bây giờ còn có người xem bệnh qua việc bắt mạch? Lâm Tử Hàn miễn cưỡng đưa tay ra.
Lão trung y đưa ngón tay đặt giữa mạch của cô, hơi nhắm mắt lại, nửa phút sau mở mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Hàn.
Chương 6: Bất ngờ mang thai (2)
“Thiếu phu nhân làm sao vậy?” Tạ phu nhân nhìn biểu tình này của ông ta, vội la lên, đừng nói có thể là bệnh của phụ nữ, con bé sẽ không được hạnh phúc.
Lão trung y chần chờ một lát, do dự một lát, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng nói: “Thiếu phu nhân có hỉ mạch!”.
Lâm Tử Hàn kinh hãi! Tạ phu nhân so với cô càng kinh hãi hơn. Một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Đứa trẻ của ai?”
Lâm Tử Hàn đánh chết cũng thật không ngờ, bản thân lại mang thai, đây là ngoài kế hoạch của cô nha! Nhưng mà, đứa trẻ của ai, cô không biết.
Lắc đầu, cô nhìm chằm chằm vào Tạ phu nhân sắc mặt trắng xanh, bộ dạng của bà, thật đáng sợ!
“Cô đồ tiện nhân này!” Tạ phu nhân bắt đầu rống giận, kèm theo “Ba” một tiếng giòn tan, đó là thanh âm của cái tát rơi trên khuôn mặt cô.
Lâm Tử Hàn thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, ôm má phải nóng bỏng, cũng không dám khóc lên.
“Dám mang theo một đứa con hoang tiến vào Tạ gia…?!” Tạ phu nhân tức giận cả người run lên, dùng ngón trỏ chỉ vào cô, hận ngay sau đó không thể lập tức giết cô.
“Ông Lý!” Bà kêu một tiếng to hơn, ông Lý làm vườn liền tiến lên gặp, liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn đang nằm trên mặt đất, đợi Tạ phu nhân ra lệnh.
“Dạy bảo người đàn bà không biết xấu hổ kia cho tôi!”
Toàn thân Lâm Tử Hàn co rúm lại, cô nhìn chằm chằm vào ông Lý cơ thể khoẻ mạnh, thân thể cũng bởi vì sợ hãi mà bắt đầu run rẩy, ông Lý đương nhiên cũng ghét cay ghét đắng loại phụ nữ không biết hạn chế này, đi qua một bên cầm gậy gỗ đánh xuống thân thể cô không thương tiếc.
“A!” Lâm Tử Hàn thốt ra một tiếng thét đau đớn chói tai, vang vọng toàn bộ Tạ gia, không chịu được nữa cô quỳ rạp trên mặt đất, trên người truyền đến từng trận đau đớn đến tận xương.
“Xin đừng đánh! Xin mẹ đừng đánh nữa!” Lâm Tử Hàn la hét và khóc, nước mắt tràn đầy trên mặt đất.
“Đánh thật mạnh cho tôi!” Tạ phu nhân lùi hai bước, nhìn về phía sau gọi: “Tiểu Phượng, gọi Lâm gia đưa người đến đem con tiện nhân này trở về!”
Lâm Tử Hàn dốc sức che chở bụng của mình, trong cơ thể của cô, có một sinh mệnh nhỏ bé đang dần trưởng thành. Tuy rằng cô không chào đón sự xuất hiện của nó, nhưng mà, đứa trẻ vô tội!
“Tạ phu nhân, xin bà đừng đánh nữa!” Lâm Tử Hàn đau đến lăn lộn trên mặt đất, nói lớn cầu xin, máu loãng trộn lẫn với bùn đất dính ướt cơ thể cô, khuôn mặt của cô.
Cơ thể đau đớn, xâm lấn mỗi dây thần kinh của cô. Nếu như thời gian có thể quay lại, cô không bao giờ…, không bao giờ tuỳ tiện đi tìm nam kỹ phá thân.
Nhưng trên thế giới này không có hối hận, cô tự làm tất cả, tất cả bây giờ cô phải trả giá.
“Danh tiếng Tạ gia mất tất cả toàn bộ do cô!” Nghĩ đến việc này, Tạ phu nhân lại càng tức giận nhiều hơn, nếu như giết người có thể không có hình phạt ngồi tù, bà sẽ không do dự mà giết chết cô.
Lúc Tạ Vân Triết cùng Tiêu Ký Phàm trở về Tạ gia, thì thấy Lâm Tử Hàn cả người toàn bộ là máu nằm trên đất khóc, gậy gỗ trên tay ông Lý không chút ý định dừng lại.
“Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?” Tạ Vân Triết nhanh cất bước về phía trước, giật lấy gậy gỗ trong tay ông Lý, luống cuống nhìn người đang nằm trên mặt đất, không biết nên làm cái gì trước ôm cô hay nâng cô dậy.