“Đã cảm ơn dì Lâm Lâm chưa?” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bình thủy tinh lớn nhiều đá màu, cũng không quan tâm nhiều.
“Cảm ơn dì”.
“Ngoan” Lâm Tử Hàn hôn một cái lên trán con gái, nhìn sang Tô Lâm Lâm nói: “Ngày mai còn bay không?”
“Ngày mai nghỉ ngơi, ngày sau bay sang Ý”.
“Dì Lâm Lâm, con muốn nghe tiếng chuông nước Ý” Tiểu Thư Tuyết đạp đạp chân nhỏ nói.
“Được, một ngày sau cho con nghe”.
“Cảm ơn dì Lâm Lâm”.
Lâm Tử Hàn nhìn bộ đồng phục tiếp viên hàng không xinh đẹp của cô ấy, ước ao nói: “Mỗi ngày nếu như có thể bay đi khắp nơi, vui vẻ thật đúng không?”
Tô Lâm Lâm trợn trắng mắt nói: “Siêu cấp không vui, nếu như gặp khách khó tính, thực sự ngay cả tâm trạng nhảy nhót cũng không có”.
“Không có gì, tiền lương cao là được”.
Tô Lâm Lâm sau khi cười đùa nói: “Mục tiêu của mình là trong cuộc sống có thể tìm một người đàn ông giàu có, mà không để mình đi kiếm tiền”.
“Không tiền đồ!”
Tô Lâm Lâm chán nản, kêu lên: “Cậu có tiền đồ! Cũng không xem cậu pha trộn ra điểm cái gì ở đây”.
“Mình muốn làm tiếp viên hàng không, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, đáng tiếc…” Haizzz, một tiếng thở dài phát ra từ miệng, chỉ có thể nghĩ lại mà thôi.
Tô Lâm Lâm liếc nhìn cô, mỉa mai: “Làm tiếp viên hàng không không phải chỉ cần xinh đẹp là được, cậu sao? Sau đó thì phải đi cải tạo lại cậu mà thôi”.
“Tuyến đi trong nước cũng muốn tốt nghiệp chính quy mới được sao?”
“Đương nhiên!” Tô Lâm Lâm trả lời, ánh mắt nhìn vào Đỗ Vân Phi đang đứng bên kia, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười xinh đẹp, chờ đợi anh bước vào sân.
“Lâm Lâm, bây giờ không phải lúc đi làm, cậu không cần cười như vậy” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi trêu ghẹo mà nói.
“Đáng ghét!” Tô Lâm Lâm nói, khuôn mặt bắt đầu nóng lên thành màu đỏ.
Đỗ Vân Phi bước vào sân, không giống như những ngày bình thường đùa Tiểu Thư Tuyết một chút, cũng không liếc mắt nhìn Tô Lâm Lâm, nhìn Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói: “Lâm Tử Hàn, em lại đây!”
“Có chuyện gì sao?” Lâm Tử Hàn biết rõ còn hỏi, cô chỉ biết, anh đêm nay nhất định sẽ đến.
Tô Lâm Lâm thấy sắc mặt của anh không đúng, vội hỏi: “Các cậu nói chuyện đi, mình đi về trước, Tiểu Thư Tuyết bái bai.”. Hôn lên mặt Tiểu Thư Tuyết một cái sau đó quay người rời đi.
“Dì Lâm Lâm, bái bai” Tiểu Thư Tuyết nâng cao giọng lên nói.
“Tử Hàn, hắn ta là ai?” Đỗ Vân Phi nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Tử Hàn do dự không biết trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng không biết anh ta là ai, tuy rằng gặp mặt hai lần, nhưng mà những lần đó đều gặp tại Quỷ môn quan, ngay cả anh ta họ tên gì cũng không biết.
“Anh ấy là…” Lâm Tử Hàn nói nhỏ, ngập ngừng: “Anh ấy là bạn trai trước đây của em, nhiều năm chưa gặp, ngày đó vừa vặn gặp được, cho nên…”
“Cho nên em cùng hắn ta hôn môi” Đỗ Vân Phi ủ rũ cắt đứt lời cô.
“Em…”
“Em còn yêu hắn ta?” Đỗ Vân Phi dè dặt hỏi thăm, một người đàn ông đẹp trai như vậy, cô không có khả năng nào không yêu? Nghĩ tới đây, tim của anh đau nhói.
Chương 34: Chất vấn (2)
“Không phải, em đã không yêu”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, đột nhiên thầm nghĩ, cô vì sao lại vội vã muốn gặp Đỗ Vân Phi làm sáng tỏ việc này đây? Anh cũng không phải là ông xã của cô, cũng không phải bạn trai của cô.
“Thật sao?” Đỗ Vân Phi nhẹ nhàng thở phào, tảng đá nặng trong đầu cũng rơi xuống.
“Đúng vậy.”
Đỗ Vân Phi vui mừng ôm chầm lấy cô, ôm cô, nói bên tai cô: “Tử Hàn, sau này đừng cho người đàn ông mình không thích hôn, biết không?”
Anh ấy… Đang làm cái gì?! Lâm Tử Hàn cuống quít tránh khỏi ngực của anh, xấu hổ mà lùi sau hai bước nói: “Vân Phi, anh… Có phải vui mừng quá không…?”
Đỗ Vân Phi xót xa, cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, anh quả thật vui mừng quá mức, vui mừng đến quên đi hình thức, hi vọng không dọa cô ấy sợ hãi.
“Đã khuya, anh đi về trước đi” Lâm Tử Hàn nói.
Đỗ Vân Phi gật đầu, không muốn nghe theo mà rời đi.
Cạnh cửa sổ trong biệt thự bên bờ biển, thân hình thon dài của một người cô lập đứng ở chính giữa, ngắm nhìn mặt trời và nước biển chạm vào nhau cách đó không xa.
Phía sau có bước chân khẩn cấp vang lên, A Nghị cung kính mà đứng ở bóng người phía sau nói: “Đại ca, tìm em có chuyện gì?”
“Chuyện chiếc nhẫn tra tới đâu rồi” Lãnh Phong không quay đầu lại, lãnh đạm nói, biết rõ khả năng không có đầu mối, nhưng anh vẫn hỏi.
A Nghị giống như mỗi lần anh hỏi, hạ mắt xuống, áy náy mà đứng tại chỗ. Ba năm qua, anh tìm không ít thời gian, nhưng mà nhất định không tìm được bất kỳ dấu vết gì của chiếc nhẫn.
Lãnh Phong cũng không trách tội, chậm rãi quay người lại, quan sát cậu ta: “Hiện tại tôi muốn cậu đều tra một người, nhân viên Tiêu thị Lâm Tử Hàn” Nếu như người này đưa tài liệu đến chỉ là sự trùng hợp, như vậy cuộc triển lãm đồ trang sức lần này, còn có thể là sự trùng hợp sao? Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả chỉ là giả tạo.
“Đại ca muốn điều tra những gì về cô ta?”
“Điều tra hôm đó ai phái cô ta đi đưa tài liệu, điều tra quan hệ của cô và Đỗ Vân Phi, điều tra về cái túi đựng kim cương, còn có…” Lãnh Phong cười lạnh: “Luôn quan tâm đến mọi hành tung của cô ta, đặc biệt thời gian cô ta chạm mặt Đỗ Vân Phi”.
Dù sao, cô ta cũng chỉ là một nhân viên vệ sinh, không có lý do gì để cô ta đi đưa tài liệu, nhưng lại trùng hợp đi nhầm phòng như vậy. Ngày triển lãm đồ trang sức cô ta đều giả bộ đi vào, là do Đỗ Vân Phi giúp đỡ.
Ai cũng không thể loại trừ, cô ta nhất định là người cục cảnh sát phái tới nằm vùng bí mật.
“Đại ca, em đã biết” A Nghị cúi đầu nói.
“Ừh” Một lần nữa Lãnh Phong quay người lại đối diện với biển rộng.
A Nghị hiểu rằng anh im lặng tức là lệnh cho cậu ra ngoài, cậu quay người và đi ra ngoài.