“Giao Ngôi sao thiên thần ra đây” Giọng nói mệnh lệnh vang lên.
“Cái gì?” Lâm Tử Hàn có lẽ bởi vì quá lo lắng, nhất thời không nghe thấy gì, cái gì ngôi sao?
“Ngôi sao thiên thần!” Lâm ca mệt mỏi lặp lại một lần.
Còn Ngôi sao hải dương sao, Lâm Tử Hàn tức giận suy nghĩ, lộn xộn cái gì?
“Hửm?” Ánh mắt Lâm ca tràn ngập sát ý nhìn trừng mắt với cô, súng nhắm ngay đầu nhỏ của cô. Lại là súng! Thứ này chơi vào một chút cũng không tốt. Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: “Tôi không rõ ông đang nói cái gì?”
“Lần trước nhất định chính là cô lấy cái túi xách của tôi, Ngôi sao thiên thần ở trong túi xách đó”. Người đàn ông vừa bị đánh ngã trên mặt đất lớn tiếng nói, rất sợ Lâm ca không tin lời của hắn.
“Là bởi vì túi xách của anh và của tôi giống nhau, tôi mới bất đắc dĩ lấy cả hai cái”. Lâm Tử Hàn cãi lại nói: “Hơn nữa, tôi căn bản không lấy được cái gì là Ngôi sao thiên thần, đúng rồi, Ngôi sao thiên thần hình dáng như nào?” Cô nhìn Lâm ca tò mò nói, ngày đó cô xem qua, bên trong một ít tiền trộm được từ việc lấy túi đồ, trong túi xách cái gì cũng không có, càng không có cái gì là Ngôi sao thiên thần.
Ánh mắt vừa mới tiếp xúc đến họng súng của ông ta, một lần nữa ngậm miệng lại, hiện tại không phải lúc quản nó có dạng gì.
Lâm ca vừa chuyển súng, nhằm về phía người đàn ông dưới mặt đất.
Người đàn ông này luống cuống, lo lắng vẫy hai tay khóc thét: “Lâm ca, Ngôi sao thiên thần thực sự trong túi xách, em không có nói sai”.
Lâm ca nửa ngờ nửa tin, họng súng chuyển về phía Lâm Tử Hàn: “Túi xách đâu?”
“Tôi đem bán đi, bán được bốn trăm tệ, nếu không thì tôi đem tiền trả lại ông, ông thả tôi ra đi.” Lâm Tử Hàn phóng khoáng nói, vẫn là không gây truyện là tốt, nhanh rời khỏi chỗ nguy hiểm này.
“Cô thực sự không có thấy bất kỳ loại đá hoặc một cái gì đó sao?”
“Tôi thề với bóng đèn, nếu như tôi có nửa câu nói dối, tôi cả đời sẽ không bao giờ kết hôn!” Lâm Tử Hàn giơ tay phải lên nói.
Phía trước truyền đến tiếng cười trêu đùa, ánh mắt Lâm Tử Hàn nhìn qua hõm vai Lâm ca, tiếp xúc được ánh mắt của Lãnh Phong. Tâm trạng chán nản, cô rất nhanh sẽ chết, anh ta còn cười được, nếu như ngày đó không phải anh ta, cô có cầm sai túi xách sao?
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một động tĩnh.
“Chết tiệt! Mau bỏ đi!” Lâm ca ra lệnh một tiếng, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy bóng người chuyển động, căn bản ở trong phòng trong nháy mắt không có hình bóng của người áo đen nào.
Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hé ra một khuôn mặt đẹp trai, trên môi có cái gì ấm áp nhúc nhích. Cô kinh hãi trợn trừng hai mắt, chuyện gì xảy ra?
Nghe tiếng cửa mở phía sau, Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, tay ôm eo Lâm Tử Hàn hôn vào càng sâu.
Đỗ Vân Phi vừa vào cửa liền thấy hai người cùng một chỗ ôm hôn, tâm trạng kinh ngạc, quên luôn việc thu hồi lại súng nhắm về phía hai người. Rõ ràng vừa nãy nhận được tin tức nói nơi này có phần tử không hợp pháp hoạt động, làm thế nào…
Rút súng đang chuẩn bị bước ra ngoài, khóe mắt nhìn vào trang phục làm việc của Lâm Tử Hàn. Tâm tình hồ nghi, anh ta chậm rãi đi đến phía hai người.
“Cảnh sát Đỗ hóa ra có sở thích nhìn người khác thân thiết à”. Một lúc lâu, tới khi Lâm Tử Hàn sắp hít thở không thông, Lãnh Phong cuối cùng cũng buông cô ra, mắt chứa ý cười liếc nhìn Đỗ Vân Phi, ánh mắt cuối cùng nhìn vào súng trên tay anh, ý cười càng nhiều.
Đỗ Vân Phi ngạc nhiên mà nhìn Lâm Tử Hàn, quả thật là cô ấy?!
(Ngôi sao thiên thần ư!!! Chính là cái mà bé Tiểu Thư Tuyết nhà ta cho là quả bóng nhiều màu và cho vào bình hoa nuôi Tiểu Ngư Ngư đó!!!!)
Chương 32: Kinh khủng (3)
Khuôn mặt Lâm Tử Hàn đỏ bừng xấu hổ, mắt kính trên mặt bị Lãnh Phong làm méo, xấu hổ nghĩ có muốn một cái hầm ngầm để cô chui vào.
Người đàn ông này! Rốt cuộc là có ý gì? Dám lợi dụng chiếm tiện nghi của cô? Cô càng nghĩ càng giân! Cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô biết, trong gian phòng tối này, còn có một đám mặc đồ đen. Muốn Đỗ Vân Phi an toàn, chỉ có thể làm theo người đàn ông trước mặt.
“Tử Hàn, thế nào lại là em? Anh ta…?” Đỗ Vân Phi nhìn hai người, kinh ngạc không nói được, anh cho tới giờ cũng không biết, cô có thể thân mật như thế với bạn trai.
Vừa sợ, vừa tức, lại vừa đau lòng, đây là cảm giác của anh lúc này.
“Em…” Không biết! Lâm Tử Hàn khóc lớn dưới đáy lòng.
“Anh ta là ai?” Đỗ Vân Phi chỉ vào Lãnh Phong nói.
“Anh ấy là… Một người bạn của em” Nôn! Ai muốn bạn như vậy!
“Theo anh đi!” Đỗ Vân Phi nhấc cánh tay phải cô lên, mang cô ra ngoài cửa, Lâm Tử Hàn như một người liệt, tạm thời bất động, bởi vì cánh tay kia của cô cũng đột nhiên bị người khác túm lấy. Thương cảm thay cho cô, cô nhất thời trở thành công cụ cướp giật của hai người đàn ông.
“Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi lạnh giọng nói ra hai chữ này. Lâm Tử Hàn đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn phía Lãnh Phong, mặt của anh ta so với Đỗ Vân Phi lạnh hơn!
Như thế, cô dùng sức chuyển động cánh tay phải, cố gắng giãy ra khỏi sự kiểm soát của Đỗ Vân Phi. Đỗ Vân Phi thất vọng, buông tay cô ra, nhìn cô thật lâu, sau đó xoay người bỏ đi.
Cửa đóng lại một lần nữa, Lâm Tử Hàn vùng tay thoát ra khỏi tầm nắm của Lãnh Phong, tức giận chà lau môi của mình. Nhớ tới vừa nãy bị người đàn ông trước mắt hôn lâu như vậy, cô vừa tức vừa bất lực.
Lãnh Phong đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi hương vị trên môi của cô, hờ hững tiến về phía ghế sofa ngồi xuống. Đánh giá người phụ nữ ngây thơ gần như ngu xuẩn trước mặt, khóe miệng hé ra một tia châm biếm, nhắm mắt tạm thời nghỉ ngơi.
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn anh ta một cái, bước nhanh tới hướng cánh cửa, trước khi những người mặc đồ đen xuất hiện, chạy trốn ra khỏi phòng.
“Người đàn bà kia đâu?” Tiếng Lâm ca thô lỗ hỏi.
“Đi!”
“Mẹ nó!” Lâm ca nguyền rủa một câu, nặng nề ngồi trên ghế sofa.
Lãnh Phong khẽ cười, liếc nhìn Lâm ca: “Anh cho rằng trên người người đàn bà kia thật sự có kim cương sao? Ánh mắt duyệt qua vô số người của Lâm ca lúc nào trở thành tầm nhìn không có giới hạn như vậy?”
Lâm ca hạ mắt, nhíu mày trầm ngâm đứng lên.
Vừa mới về đến nhà, nhìn thấy Tô Lâm Lâm đang chơi đùa với Tiểu Thư Tuyết ở sân, khóe miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên cười trêu ghẹo: “Oh, con dơi của chúng ta đã trở về từ nước ngoài?”
“Lâm Tử Hàn! Cậu ngứa da có đúng hay không?” Tô Lâm Lâm đứng lên liếc nhìn cô.
Lâm Tử Hàn cười hắc hắc nói: “Trở về từ lúc nào?”
“Vừa về nhà xong, đến để xem Tiểu Thư Tuyết của chúng ta có cao lớn không” Cô cọ cọ Tiểu Thư Tuyết cười nói.
“Dì Lâm Lâm mua cho con một quả bóng nhiều màu”. Tiểu Thư Tuyết kéo Lâm Tử Hàn đến bên bình hoa lớn, chỉ vào lọ thủy tinh đá đầy màu sắc.