• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nghe xong liền tái mặt, liền gật đầu xin lỗi nó rồi vội chạy từ tầng một đến tầng hai mươi. Nó thì ngạc nhiên khi thấy Trưởng phòng Du rất sợ anh, nên nó liền tò mò hỏi :

" Anh làm gì mà tên đó có vẻ sợ anh đến vậy hả?"

Anh cau mài nhìn nó, sau đó liền lạnh giọng nói: " Trần Khánh Linh! em xin vào công ty mà không tìm hiểu tý nào về công ty sao?"

Nó nghe anh nói mà ngơ ngác, ủa tìm hiểu về công ty, ủa mình có tìm hiểu mà, Thiên Phú là chuyên về mỹ phẩm và trang sức, mình có tìm hiểu rồi mới xin vào mà, sao anh ta lại nó mình không tìm hiểu vậy chứ, thế là nó liền cải lại:

" Ai nói tôi không tìm hiểu chứ, tôi biết cty Thiên Phú là chuyên về mỹ phẩm và trang sức là một trong những tập đoàn lớn và có tiếng nhất nước, như vậy còn chưa đủ sao?"

Anh cười lạnh nhìn nó, sau đó đưa mặt sát lại gần nó hỏi: " Vậy em có biết người đứng đầu của Thiên Phú là ai không?"

Nó liền lanh lợi đáp: " Dĩ nhiên là biết rồi, là của Lãnh thị làm chủ chứ gì, sao tôi lại không biết chứ"

Anh cốc nhẹ lên đầu nó rồi bảo: " Đồ ngốc, Lãnh thị chỉ là người đại diện về pháp luật mà thôi. Xem ra tôi lại có thêm một nhân viên không tâm quyết với nghề nữa rồi"

Nó ngờ nghị khi nghe anh gọi nó là nhân viên, nên nó liền hỏi: " Nhân viên gì chứ? ai là nhân viên của anh?"

Anh nữa cười nhìn nó : " Không nói em thì tôi còn nói ai hả?"

Nó cau mài nhìn anh : "Nè, anh có lộn không đó, đây là cty của Lãnh thị không phải của nhà họ Hoàng các anh, làm gì mà tôi là nhân viên của anh được chứ hả?"

Lúc này thư ký Hoàng mới nói vào:

" Cô Trần, thật ra Tổng Giám Đốc Hoàng đây mới chính là chủ nhân thật sự của cty Thiên Phú, còn Lãnh thị chỉ là người về mặt pháp lý, được Tổng Giám Đốc ủy quyền làm chủ mà thôi"

Nó nghe xong mà há hóc mồm, anh nhìn biểu cảm của nó mà cười thích thú: " Sao thế? cô nhân viên của tôi, em bị sốc khi tôi là Tổng Giám Đốc à?"

Nó liếc anh rồi đáp : "Đổi lại là anh, anh có bất ngờ không chứ? Nếu biết trước anh là chủ ở đây thì tôi sớm không vào đây làm rồi"

Anh cười tà rồi nhìn nó nói : " Em về phòng thu dọn đồ đạc đi"

Nó nghe anh kêu nó về thu dọn đồ vậy là anh cũng giống như tên Trưởng phòng xấu xa của nó muốn đuổi nó đi sao, thế là nó liền nóng máu nói :

" Thu dọn đồ đạc? thì ra anh cũng giống tên trưởng phòng kia muốn đuổi tôi ?"

Anh cười lạnh nhìn nó đáp: " Ừ, mau đi"

Nó ấm ức hỏi rõ:

" Nói cho tôi biết lý do đi? tại sao lại bắt tôi thôi việc? từ hôm tôi vào đây làm hết bị sai làm việc này đến việc kia, tăng ca đến bảy - tám giờ mới được về , hỏi xem tôi có chổ nào làm không tốt chứ?"

Anh kề mặt lại sát gần nó, cười nhẹ rồi nói : " Vậy em muốn làm bên Makerting hơn làm thư ký thì tôi không ép"

Nó nghe xong hai mắt mở to mồn há chữ o nhìn anh, thấy phản ứng của nó anh không nhịn được mà cười thành tiếng, không quên trêu chọc nó thêm:

" Nếu em không thích thì cũng không cần phản ứng vậy đâu"

Nó giật mình nhìn anh hỏi lại: " Anh nói chuyển tôi qua làm thư ký sao?"

Anh nghiêm nghị nhìn nó : " Em không thích à?"

Nó vội xua tay : " Không phải nhưng anh phải nói rõ một chút chứ, mập mờ vậy sao tôi biết, tôi còn tưởng anh đuổi việc tôi không đó"

Anh cười lạnh nhìn nó đáp: " Tôi nói vậy đã rõ ràng lắm rồi, thôi em về phòng làm việc, sắp xếp lại đồ đạc đi, ngày mai tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho em"



" Ừ, vậy tôi về phòng làm việc tiếp đây"

Nó vừa đi được một đoạn thì anh ở phía sau nói với tới nhắc nó :

" Em nhớ cuộc hẹn của chúng ta đó"

Nó quay lại thì thấy anh đã đi mất tiu, nó lầm bẩm : " Anh ta đúng là khó hiểu"

Rồi nó cũng đi làm việc tiếp.

=======

Ở nhà nó, con em của nó lại trách dì nó sao vẫn chưa chịu đuổi nó đi, bà ta đành võ dành con gái, và hứa với cô nhất định sẽ tự tay tống cổ nó ra ngoài kêu cô ta hãy nhẫn nại thêm một thời gian nữa.

Nó có biết đâu cuộc đời của nó đã bị chính tay bà ta biến thành u tối, lúc nó sáu tuổi bị thất lạc đều do một tay bà ta sắp xếp và người mẹ nuôi của nó cũng do chính tay bà ta sắp đặt, rồi cái chết của mẹ ruột nó cũng do bà ta cố ý sắp đặt để tạo ra tai nạn .

Mẹ nuôi nó vì ham mê cờ bạc, số đề nên cuộc sống của nó từ nhỏ đã phải đối mặt với những trận đòn roi, đánh đập và chửi mắng, sông chui sống nhũi, bị chặn đánh , dọa giết. Từ nhỏ nó phải lăn lộn với cuộc đời để kiếm miếng ăn và trả nợ cho mẹ nuôi .

Nó vốn là một cô công chúa sống trong nhung lụa hoàng kim, vậy mà phải ăn com thừa, cạnh cặn, sống khu ổ chuột rách nát còn bị đánh mắng, tất cả đều do tất cả đều do bà dì ghẻ gây ra,

Mà người dì ghẻ này không phải xa lạ, lại chính là bạn thân nhất của mẹ nó khi bà còn sống.

Và quan trọng hơn nữa là người lái xe đâm chết mẹ ruột của nó lại chính là anh - Hoàng Khánh Phong. Nếu nó biết được sự thật này không biết nó sẽ phản ứng thế nào nữa, còn người cha ruột của nó , ông đâu hay chính ông đã gián tiếp biến cuộc đời của con, của vợ ông thành địa ngục, vì một phút yếu lòng mà ông đã phậm phải tội mà đáng ra ông không nên phạm, người vợ hiện tại kia có hay đâu chính là hung thủ của những bi kịch của con gái ông, điều này không biết đến bao giờ ông mới có thể nhận ra.

=========

Anh giải quyết xong công việc, thì tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa trán , nhắm mắt thư giản, bổng nhiên những ký ức năm xưa lại ùa về.

Đó là những kỹ niệm về người con gái mà anh yêu nhất, những đẹp, những kỹ niệm khó quên lần lượt hiện lên trong tâm trí anh.

Anh và cô ấy quen nhau từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã hơn mười năm rồi, nhưng không may cô ấy đã qua đời vào bốn năm trước, khoảng thời gian đó anh như điên dại, làm việc bất kể ngày đêm, hàng đêm anh còn ra mộ của cô ngồi cho đến tận sáng, Gia đình đã khuyên ngăn rất lâu anh mới có thể từ từ mà bình tâm trở lại, và lần về Việt Nam này , không ngờ lại bị cha mẹ anh bắt đi xem mắt, vì anh rất thương mẹ, mẹ anh mà khóc lóc làm dữ lên là anh sẽ mềm lòng mà nghe theo.

Nhưng khi gặp được nó, anh đã rất ngạc nhiên, bởi vì nó và người bạn gái quá cố của anh rất giống nhau, giữa hai người có rất nhiều điểm chung, tuy tính tình của nó thì nóng nảy và mạnh mẽ hơn, nhưng nó và người ấy giống nhau đến lạ thường, từ tiếng nói, những phản ứng tự nhiên cũng rất giống, nhìn nó mà anh cứ tưởng là bạn gái anh, Bốn năm qua anh chẳng để một cô gái nào đến gần anh, nhưng khi gặp nó anh không thể nào ngó lơ nó được.

Hay là vì nó và bạn gái quá cố của anh quá giống nhau nên anh mới đối xử thân thiết với nó. Nhưng điều khiến anh đau đớn và khổ tâm hơn là khi biết được, nó chính là con gái của người phụ nữ năm xưa anh đã tông xe trúng.

Anh không biết phải đối mặt với nó như thế nào khi chính anh là người đã lái xe đâm chết người mẹ thân yêu của nó.

Dù đó chỉ là tai nạn nhưng anh đã dằn vặt rất nhiều, năm đó anh mới có mười tuổi, vì ham chơi nên anh đã dành lái với tài xế, và kết quả đã tông chết người.

Dù bác tài xế đã đứng ra nhận tội thay anh, nhưng anh đã rất sốc, kể từ đó anh trở nên lạnh lùng và ít nói như bây giờ.

Anh đưa đôi mắt vô hồn nhìn về bầu trời xa xâm và nói:

" Nhã Trúc! anh nên làm gì để đối mặt với cô bé đó đây? em chỉ cho anh đi được không?"

Khoảng không vắng lặng khồng lời đáp cùng với tâm trạng não nùng của anh càng làm cho không khí trở nên nặng trũi và vắng lạnh.

========

Tan ca mọi người đều về hết, nó cũng chuẩn bị đồ đạc rồi bước ra ngoài hành lang, thì thấy tên trưởng phòng nằm dài trên đất thở hổn hển. nó cười thích thú nghỉ thầm:

" Trông anh ta thảm thiệt, ai biểu ở ác làm chi, đài mình một tuần qua, lần này cho anh biết tay kaka"



Nó cười thầm rồi chợt nhớ đến anh, nên liền chạy lên phòng của anh, thấy anh vẫn chưa về, hình như anh đang suy tư về vấn đề gì đó nên nó gõ cửa bước vào :

" Sao giờ này anh còn chưa chịu về nữa?"

Anh giật mình, quay lại nhìn nó cười hỏi :

" Em xong việc rồi à?"

" Ùm, anh không về à?"

" Đợt tôi một chút"

Anh mở tủ lấy chìa khóa, rồi mang theo áo khoác rồi đi về phía nó, sau đó nắm tay nó dẫn đi, ra đến bãi xe nó liền chạy đi lấy xe của nó, mới dắt xe ra thì nghe thấy tiếng kèn xe, nó ngước mặt lên nhìn, thì bắt gặp anh đang nhìn nó, anh cau mài nhìn nó nói :

" Lên xe"

" Lên xe làm gì tôi có xe rồi, tôi tự về được, anh về trước đi"

" Em mau quên thật, mau lên xe đi"

" Tôi đi xe máy được rồi"

Anh mất kiên nhẫn nói:

" Em quên đã hứa gì với tôi rồi à?"

Nó liền suy nghỉ đôi chút :

" Hứa? à tôi quên mất tiu, mà đi luôn giờ hả?"

Anh gật đầu , nó sợ đi lâu quá nên đã hỏi kỹ anh :

" Nhưng về sớm không đó, còn chiếc xe của tôi nữa"

" Cứ để ở công ty đi, không mất đâu mà lo, em lên xe đi"

Nó đành dắt xe vào vị trí cũ , rồi lên xe anh, anh đưa nó về nhà, xe dừng lại ở một khu biệt thự sang trọng , anh đưa nó vào một khu biệt thự trắng rất sang trọng, nó bước xuống nhìn xung quanh , công nhận nhà rất đẹp, trang trí tinh tế, nhìn chẳng khác gì cung điện cả, nó đang mơ mơ màng màng nhìn ngắm vẻ đẹp của căn biệt thự thì anh đã nắm tay nó dắt vào nhà.

Nhà rất rộng,người hầu rất nhiều,khi thấy anh về họ liền đứng thành hai hàng để chào đón, anh đưa nó đến đại sảnh, còn nó thì cứ nhìn ngắm xung quanh, công nhận nhà đẹp quá, làm nó không thể rời mắt được, vào đến phòng khách, nó thấy có hai hàng người hầu đứng đó, ở chính giữa có hai người đang ngồi, nó nhìn kỹ lại thì thấy là Bác Hoàng và phu nhân.

Thấy hai đứa nó về, hai ông bà rất vui mừng, Hoàng phu nhân vội kéo nó ngồi xuống, Hoàng phu nhân rất thích con gái nên nói chuyện với nó rất nhiều, mọi người xung quanh cũng nhìn ra bà rất quý nó, mẹ anh còn nắm tay nó vuốt mãi không chịu buông.

Nói chuyện được một lúc là Hoàng phu nhân liền kéo nó đến bàn ă, bà khoe với nó những món bà chính tay nấu để mừng nó về, bà bắt nó phải ăn hết, bữa ăn rất vui vẻ, bà nói chuyện rất nhiều với nó, bà bỏ quên hai người đàn ông còn lại, nó cũng hòa đồng nên cũng rất nhanh đã hòa nhập vào câu chuyện.

Bữa cơm vì thế mà trở nên vui vẻ hơn, tiếng cười lang khắp căn nhà. Ăn cơm xong cả nhà quây quần bên nhau nói chuyện cười đùa nó thì kể mấy câu chuyện tiếu lâm chọc cho Hoàng lão gia và phu nhân cười khoái chí, anh ngồi kế bà cũng cười nhẹ, tuy anh không có biểu hiện gì khác so với ngày thường, nhưng vẫn có gì đó trong anh rất khác.

Chơi đến chín giờ anh đã bắt nó về, nó tiếc nuối chào hai người lớn rồi cùng anh về nhà, trên đường về anh không nói gì hết, nhưng tính nó lanh chanh nên hỏi :

" Anh bị sao vậy? sao từ chiều đến giờ không thấy anh nói câu nào hết vậy?"

Anh chỉ lạnh giọng nói " Em dành nói hết rồi"

Nó hậm hực không thèm nói chuyện với anh nữa , nó giận ngồi nín thin, không thèm để ý đến anh luôn, về đến nhà nó cũng không cám ơn anh được một tiếng, nó xuống xe thì đi xâm xâm vào nhà. anh nhìn biểu hiện của nó mà cười nhẹ nói :

" Ngủ ngon, mai anh đón"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK