• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nó về phòng, cứ nhớ đến những chuyện lúc nảy , nó bất giác cười hạnh phúc, anh đem cho nó một ít bánh và sữa, vào phòng thấy nó đứng canh cửa sổ cứ cười khúc khích, anh đi lại trêu nó:

" Làm gì mà cười mãi thế?"

Nó mỉn cười nhìn anh : " Không có gì chỉ là thấy vui thôi"

" Ừ, em cứ thế này mãi nhé"

Nó tự dưng lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, nên có chút cảm thán : " Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thì ra cảm giác được gia đình yêu thương lại ấm áp đến vậy. Lúc trước em thấy người ta có cha mẹ yêu thương, em ranh tỵ lắm, em tưởng mình sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp đó, nhưng chưa bao giờ em biết được cái cảm giác đó nó hạnh phúc biết bao, anh! em thật sự rất hạnh phúc, ước gì điều này là mãi mãi"

Anh đi lại ôm nó vào lòng mà tim thì đau nhói: " Em yên tâm sau này em sẽ sông thật hạnh phúc, có anh và mọi ngườ lúc nào cũng ở cạnh em , yêu thương em, anh sẽ cho em hạnh phúc, hãy tin anh!"

Nó gật đầu rồi ôm trầm lấy anh, anh thấy nó vui vẻ vì một chuyện rất đổi đơn giản, thì anh lại càng cảm thấy có lỗi với nó nhiều hơn, cũng chỉ vì anh mà nó phải lưu lạc sống cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn, còn bị đám côn đồ duổi đánh, bị sĩ nhục.

=======

Sáng hôm sau, nhân lúc cả nhà đi hết chỉ còn một mình nó, cha nuôi của nó mới đến thăm nó, nó gặp ông thì rất vui mừng liền chạy lại ôm trầm lấy ông, rồi hai người ngồi nói chuyện với nhau, ông thì hỏi thăm sức khỏe của nó , rồi nó ở đây có tốt không? người trong nhà đối xử với nó như thế nào, nói chung là ông hỏi rất nhiều, thấy ông quan tâm nó như vậy nó thương ông lắm, nó kêu ông hãy về sống với nó, nhưng ông không chịu, ông nói ông còn phải lo cho Nhã Linh, con bé vẫn chưa chịu chấp nhận ông, cha mẹ nó cũng xem Nhã Linh như con ruột, nên nó hiểu cảm giác lúc này của ông:

" Cha, cha cũng đừng quá lo lắng, con tin trước sau gì Nhã Linh cũng nhận lai cha mà thôi, là con ai lại không muốn có cha mẹ , vì thế mà cha đừng có buồn nữa, cha mà buồn là sẽ mau già lắm đó"

Ông nghe nó nói mà cười,nhìn nó mà ông thấy có lỗi, nó đã chịu nhiều đau khổ rồi giờ mà ông lại nói muốn nó chia tay với anh để Nhã Linh chấp nhận ông, thì quá là bất công với nó, nhưng không nói thì Nhã Linh không nhận ông, nên ông chẳng biết phải làm gì:

" KHánh Linh, với những gì đã xảy ra với con, cha biết mình không đủ tư cách làm cha của con, nhưng xem như đây là lần cuối, cha lấy thân phận là cha con , xin con việc này"

Nó thấy cha nó có vẻ khẩn trương nên nó liền trấn an ông : " Cha , sao cha lại nghỉ vậy, trong lòng của con, cha vẫn là cha con, nên việc gì con có thể làm được thì con sẽ không từ chối đâu, cha có gì cứ nói đi ạ"

Cha nó ấp úng nó ; " Cha...cha chỉ xin con hãy rời xa Khánh PHong, cha biết điều này ích kỹ nhưng Nhã Linh con bé thật sự rất yêu Khánh Phong, nó không thể sống mà không có Khánh Phong được, Khánh Linh xem như cha là cha cầu xin con đi, từ trước tới giờ cha chưa từng làm gì cho Nhã Linh, cha thấy rất có lỗi với nó, đây là việc duy nhất cha có thể làm giúp nó, Khánh Linh cha xin con, hãy giúp cha việc cuối cùng này đi, giờ cha chỉ còn một mình Nhã Linh là người thân thôi , cha xin con hãy giúp cha lần này đi"

Cha nó quỳ xuống vang xin nó, nó liền vội đỡ ông lên, nhìn cha nó thương tâm như vậy nó cũng không nở, với lại nó cũng cần thời gian để chấp nhận sự thật, nên nó quyết định sẽ giúp cha nó:

"Cha, cha đừng làm vậy, cha yên tâm con sẽ rời xa Khánh Phong và sẽ giúp Nhã Linh đến với anh ấy, nên xin cha đừng làm vây, con nhận không nổi đâu""

Cha nó nghe được những lời này liền vui mừng:

"Khánh Linh, cảm ơn con, cảm ơn con đã giúp cha thực hiện nguyện vọng này, cha cám ơn con nhiều lắm"



nó cũng thành thật nói với ông : "Dù sao con cũng không định sẽ ở lại đây, hai ngày nữa Khánh Phong sẽ tổ chức lại hôn lễ, đến lúc đó cha dẫn Nhã Linh đến chỗ con, con sẽ giúp em ấy hoàn thành tâm nguyện"

Cha nó nắm lấy tay nó nói:

"Khánh Linh, món nợ này kiếp sau cha nguyện sẽ trả lại cho con"

Nó mỉn cười nhìn ông : "Cha, cha đừng nói như vậy, cha là cha của con , con không giúp cha thì giúp ai?"

Cha nó không biết nó sẽ dùng cách nào đẻe giúp Nhã Linh nên liền hỏi : "Vậy con định làm thế nào?"

Nó bình thản nói : "Đánh tráo cô dâu, lúc cử hành hôn lễ cũng chính là thời gian khởi hành bay, Nhã Linh sẽ thay con kết hôn với Khánh Phong"

Cha nó thấy nó có ý định rời đi nên lo lắng hỏi : " Vậy con định đi đâu?"

Nó lắc đầu trả lời : " Con cũng không biết nữa, nhưng con cần thời gian để suy nghỉ lại mọi chuyện khi nào con thật sự thoải mái con sẽ quay về"

Cha nó nắm chạt tay nó dặn dò: "Vậy khi nào đến nơi nhớ gửi thư báo bình an cho cha được không?"

Nó cười vui vẻ nhìn ông : "Dạ, con sẽ gửi thư báo bình an cho cha, cha đừng lo , nhưng cha phải hứa không được nói cho bất kỳ ai biết hết nhé"

Cha nó gật đầu : " Ừm, cha hứa"

=======

Hai hôm sau, hôn lễ của nó được tiến hành, như lời của nó, Cha nó đưa Nhã Linh đến thay, nó để Nhã Linh mặc áo cưới, trùm khăn che mặt để tránh mọi người nhận ra, sau đó cô dâu được đưa đến lễ đường, lúc xe rời đi, cũng là lúc nó rời khỏi căn nhà này, nó nhìn theo bóng xe mà nước mắt tuông rơi:

"Khánh Phong, anh hãy hạnh phúc nhé, xin lỗi anh vì đã không từ mà biệt, em vẫn chưa vứt bỏ được việc mình là người thay thế chị, em cần thời gian để suy nghỉ kỹ hơn. Nhã Linh rất yêu anh, em tin cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho anh."

Nó nước mắt đẫm lệ bước đi, hôn lễ vẫn cứ tiếp tục tiến hành, Nhã Linh được đưa đến lễ đường, cha ruột nó dẫn Nhã Linh lên khánh đài, mọi người ai nấy đều vỗ tay chúc mừng, đến lúc cha sứ đọc lời tuyên thệ của lứa đôi:

" Trần Khánh Linh con có đồng ý lấy Hoàng Khánh Phong làm chồng, cho dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau, vẫn luôn yêu thương, gắn bó, đùm bọc , chia sẽ khó khăn trong cuộc sống không?"

Nhã Linh tuy có chút bực bội vì lấy tên của nó nhưng cũng đáp :



" Con đồng ý"

Anh nghe giọng của nó có chút khác biệt, sau đó cha sứ lại đọc lời tuyên thệ và hỏi anh, nảy giờ anh cứ nhìn chăm chú vào nó, cảm thấy nó có gì đó khác thường ngày, sao giọng nó hôm nay lại lạ đến thế, cứ lo suy nghỉ nên cha sứ đọc hai lần rồi mà vẫn chưa thấy anh trả lời, mẹ anh liền nói với lên :

" Khánh Phong, con sao dậy, mau trả lời đi con"

Biểu hiện của anh làm mọi người trong hội trường rất bất ngờ, Cha anh ở dưới khánh đài cũng thúc giục :

" Khánh Phong nói đồng ý lẹ đi con, qua giờ lành bây giờ"

Nhã Linh lén nhìn anh, bất ngờ anh giật tấm vải the ra, thì mọi người liền hốt hoảng, người đứng cạnh anh không phải là nó mà là Nhã Linh, chuyện này làm mọi người rất sửng sốt, cả hội trường cứ thi nhau bàn tán . Anh tức giận nhìn Nhã Linh hỏi :

" Khánh Linh đâu? sao cô lại mặc bộ đồ này hả? nói mau Khánh Linh đang ở đâu?" Nhã Linh sượng sùng, quê cứng người, miệng ấp úng không nói được gì, càng làm cho anh tức điên:

" Cô nghe tôi nói gì không hả? Khánh Linh ở đâu" cô ấy ở đâu hả? cô giấu Khánh Linh của tôi ở đâu rồi? Nói mau"

Thấy anh quá khích động nên mọi người chạy lại ôm anh lại:

" Khánh Phong bình tĩnh lại đi con, chuyện đâu còn có đó mà"

Mọi người ra sức trấn an tinh thần cho anh , còn Nhã Linh thì đứng khóc, mẹ ruột nó mới đi lại hỏi :

" Nhã Linh, chuyện này là thế nào? Khánh Linh đâu? sao con lại ở đây?"

Nhã Linh vỗn chẳng định nói ra sự thật nên liền giả bộ khóc lóc:

" Con không biết, chị Linh chỉ kêu con đến lễ đường rồi không thấy chị ấy nữa"

Nghe cô ta nói anh liền quát :

" Tôi không tin, cô nói dối, cô giấu Khánh Linh rồi đúng không? cô không muốn tôi lấy cô ấy nên đã Giấu cô ấy rồi đúng không? mau trả Khánh Linh lại cho tôi, trả Khánh Linh lại cho tôi"

Anh tức điên lao qua bóp cổ Nhã Linh, làm mọi người sợ chết khiếp, liền cảng anh lại, Nhã Linh tìm cách đổ hết cho nó nên hét lên:

" Anh muốn biết phải không? được rồi em sẽ nói cho anh biết, thật ra chị Khánh Linh không muốn lấy anh, nên kêu em giả chị ấy kết hôn với anh đó, chị ấy nói chị ấy không yêu anh, chị ấy rất hận anh, vì anh mà cuộc sống của chị ấy chìm trong bóng tối, cũng vì anh nên chị ấy mới bị thất lạc và sống khổ sở, nhục nhã từ nhỏ, cũng chính vì anh mà chị ấy không có một tuổi thơ bình yên, anh là người đã đưa cuộc đời của chị ấy chìm sâu vào đáy xã hội, nên chị ấy không thể tha thứ cho anh, càng không thẻ xem như không có chuyện gì mà làm vợ anh được, cuộc đời của chị ấy do một tay anh phá hoại thì sao chị ấy có thể chung sống với anh được hả? Khánh Phong anh hãy tĩnh lại đi, nhìn vào thực tế đi, chị Khánh Linh đối với anh chỉ có thù hận không có tình yêu,anh làm ơn hãy tỉnh táo lại đi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK