Chung Lê cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ những mảnh vỡ ký ức, nhưng những hình ảnh trong đầu cô đột nhiên đóng băng lại.
Cô giận dữ vô cùng, những uất hận trong lòng lại không phát hiện được mục tiêu.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là tiếng y tá nói chuyện: “Người nhà của bệnh nhân giường số 23 sao?”
Người nhà?
Kiểu phụ nữ toàn ở nhà suốt ngày như cô thì gần như không có những mối quan hệ xã hội, người nhà được cài làm liên lạc khẩn cấp chắc là cha mẹ, vợ chồng, con cái.
Mà cô thì không có con, thế nên bây giờ người tới nếu như không phải là mẹ cô thì rất có thể là…
Chung Lê cố gắng quay đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đẩy ra, tiếng bước chân vang lên dồn dập, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện người bệnh nhân là cô đây sẽ bị quấy rầy.
Chung Lê nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng khóc như heo bị chọc tiết vang lên.
“Bảo bảo! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Chung Lê cảm giác như giường bệnh cũng rung lên.
“Ôi ôi ôi, cô nói nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác!”
Y tá muốn ngăn cũng đã muộn rồi, một bóng người cứ như trâu rừng lao vào trong phòng bện, bổ nhào đến trước mặt Chung Lê.
Một gương mặt sưng húp vì khóc lóc hiện ra trước mặt cô.
“Cậu làm tớ sợ chết đi được! Cậu đã hôn mê bảy ngày rồi đấy, tớ còn tưởng cậu không sống nổi!"
“Đêm qua tớ nằm mơ thấy cậu, thế là hôm nay lập tức tới đây xem cậu thế nào, vừa vặn nghe người ta nói cậu đã tỉnh. Có phải là cậu cố tình báo mộng cho tớ biết để tớ tới đây không?”
????,
Chung Lê cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, nhưng không thể nào nhận ra được.
“Xin hỏi cô là?” Cô lịch sự hỏi.
Mạnh Nghênh ngừng khóc, lùi mạnh về sau như bị ai đạp một cước.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thông tin bệnh nhân trên màn hình- Chung Lê, đúng rồi.
Sau đó, Mạnh Nghênh bắt đầu quan sát băng gạc trên đầu và quần áo bệnh nhân của Chung Lê, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, đồng tử run lên: “Cậu bị chấn thương sọ não rồi?”
Chung Lê cũng quan sát Mạnh Nghênh một vòng.
Xét từ hành vi không chút khách sáo và sự quan tâm chân thành của người này thì chắc là bạn của cô.
Nhưng mà Chung Lê vắt óc cũng không nhớ ra được là ai.
Cô hơi áy náy: “Xin lỗi, tôi mất trí nhớ nên không nhận ra được.”
“Mất trí nhớ?” Mạnh Nghênh kinh hãi, sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là “Không thể nào!”
Vẻ mặt Mạnh Nghênh từ kinh ngạc chuyển sang hoài nghỉ: “Cậu đang diễn phải không?”
Chung Lê nghiêng đầu, không hiểu gì.
Không phải là bạn bè sao? Giao tình giữa hai người rốt cuộc là như thế nào mà bạn cô lại phòng bị với cô như thế?
“Đừng tưởng dùng ánh mắt đó nhìn tớ thì tớ sẽ tin cậu.” Mạnh Nghênh khẳng định chắc nịch: “Từ nhỏ đến lớn cậu toàn diễn để lừa tớ thôi.”
Ồ, từ nhỏ đến lớn, thế thì chắc là bạn rất thân.
Chung Lê đau đầu, sao cô lại không có chút ấn tượng nào thế này cơ chứ?
“Cậu tên là gì?”
Trên mặt Mạnh Nghênh hiện lên mấy chữ: “Đừng tưởng tớ ngu.” Cô ấy nhìn chằm chằm Chung Lê với ý đồ nhìn ra chút sơ hở của cô, nhưng không thành công.
“Không biết tớ thật à?”
Chung Lê thành thật gật đầu: “Tớ nhất thời không nhớ ra, nhưng vừa nhìn thấy cậu thì đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cậu nhất định là người vô cùng quan trọng với tớ.”
Chung Lê rất giỏi dỗ dành người khác, cái miệng nhỏ nói mấy lời ngon ngọt là đã có thể khiến người khác vui như nở hoa trong lòng.