Hôm qua Chung Lê đã tận mắt chứng kiến tình hình của bà cụ, lúc bệnh tình nguy kịch bên cạnh một người cũng không có, quả thật rất đáng thương.
"Dì mau đi đi." Chung Lê lập tức đồng ý, cuối cùng dặn dò: "Nếu một mình dì bận quá, có việc gì cần giúp cũng có thể gọi điện cho tôi."
Dì Ngô là bảo mẫu nên xin phép chạy tới bệnh viện chăm sóc người khác là không thích hợp, lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng Chung Lê sảng khoái đồng ý khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bình thường đại tiểu thư yếu ớt, những việc có thể để người khác hầu hạ sẽ không tự mình làm, nhưng vào thời điểm mấu chốt cũng rất thông cảm cho. người khác, dễ nói chuyện.
Dì Ngô cảm kích trong lòng, bà ta liên tục gật đầu, lúc đang định đi ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, do dự nhìn về phía Phó Văn Thâm.
Dường như lúc này bà ta mới nhớ ra, Phó Văn Thâm mới là chủ nhân của mình, nên xin phép với Phó Văn Thâm mới đúng.
Bà ta dè dặt giải thích : "Cố phu nhân ở tòa 3 đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu vào ngày hôm qua., bây giờ tình hình không ổn lắm, con gái bà ấy cũng không ở bên, cũng không có bạn bè nào…… . `
Phó Văn Thâm không truy cứu, sau khi hỏi bệnh viện nào liền bảo lái xe đưa bà ta đi.
Sau khi bà ta rời đi, bầu không khí kỳ lạ lúc nãy cũng đã tiêu tan.
Chung Lê chải mái tóc gần khô, nhấc chân khỏi giày của anh, đi khập khiễn đến bên giường, trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Phó Văn Thâm tắt máy sấy, trước khi rời đi đóng cửa giúp cô.
Anh đi qua hành lang trở lại phòng ngủ bên cạnh, nhưng mùi hương mang tên Chung Lê đi theo anh suốt một chặng đường, mãi vẫn chưa phai.
Phải mất một lúc Phó Văn Thâm mới nhận ra đó là mùi hương lưu lại trên tay anh.
Dì Ngô ở bệnh viện cả một đêm, sáng sớm Chung Lê tỉnh dậy, thấy bà ta nửa đêm gửi tin nhắn tới, nói đêm qua bà cụ lại phải vào cấp cứu, tạm thời bà ta vẫn chưa thể rời đi được, chờ đến chiều con gái bà ấy đến, bà ta nhất định sẽ quay lại.
Chung Lê bảo bà ta cứ yên tâm ở bệnh viện chăm sóc bà cụ, cô định bảo khách sạn Bạc Vân làm cơm nhưng sau khi rửa mặt xong ra khỏi phòng thì nghe thấy phòng bếp có động tĩnh.
Chung Lê chậm rãi đi tới thì phát hiện Phó Văn Thâm đang ở bên trong, mùi thơm của cháo nhẹ nhàng thoảng qua.
Chung Lê nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, bình thường lúc này anh đã ra ngoài.
Cô chưa từng nhìn thấy Phó Văn Thâm xuống bếp bao giờ nên rất ngạc nhiên, đại tiểu thư bình thường không thích vào bếp hít khói nay lại chui vào bếp góp vui.
Nấm Khẩu Bắc dưới đáy nồi gang, món chính được phủ bởi lớp nấm xào, bên trên lại là một tầng phô mai.
Phó Văn Thâm xoay người, cô nhướng người về phía cái nồi, chỉ vào nấm Khẩu Bắc hỏi: "Trong này có gì vậy?"
Phó Văn Thâm giơ tay tắt bếp: "Thịt xông khói, hành tây.
“Tôi không thích ăn hành tây." Chung Lê nói xong, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, lại lập tức lộ ra biểu cảm ngoan ngoãn, hiểu chuyện: "Nhưng vì ông xã yêu dấu của mình, em có thể ăn một ít."
Phó Văn Thâm đang định cho thịt gà xé vào trong nồi, anh vừa mở vung ra thì cô đã nhòm vào trong nồi: "
Anh còn thả gì trong cháo vậy?”
Phó Văn Thâm nhìn cái bình hoa di động vướng víu này vài giây: "Ra ngoài đợi."
Chung Lê: "Được."
Khi Phó Văn Thâm làm xong bữa sáng, Chung Lê đã ngồi ngoan ngoãn trước bàn ăn, trải xong giấy ăn trên đùi, chuẩn bị dùng cơm, trứng xào đậu bắp, nấm Khẩu Bắc chiên.