Thì em tự bước đi hoặc là cũng không để ý đến anh nữa?!
Những lời này tôi không nói ra, hơn nữa tôi không rời xa anh ấy được.
Rời xa anh ấy không được……
Những kiểu lời nói này có chút không có tiền đồ, không tự tôn, không mạnh mẽ.
Nhưng thật sự tôi muốn cùng anh ấy ở bên nhau, dù trước đây chúng tôi đúng là hai đầu xa xôi không thể với tới nhau được.
Anh ấy đã từng nói qua rằng sẽ để tôi sống cô độc hết quãng đời còn lại, không tới làm phiền tôi nữa. Khi ấy tôi cảm thấy đây là sự giải thoát, còn bây giờ lại cảm thấy là một nỗi sợ hãi.
Không có người phụ nữ nào mà trái tim băng giá cả.
“……thì không quấy rầy anh, em lại đi tìm đường.” Tôi rủ mắt xuống, không nhìn sang anh. Tôi sợ không kiềm chế được bản thân mình.
Lâu như vậy không có gặp anh, tôi thật nhớ giọng nói và hơi thở của anh. Tôi nắm chặt tay, móng găm vào thịt.
Dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân.
Làn khói xanh của Giang Khởi Vân giống như liều thuốc độc nơi xương cổ chân, bay nhè nhẹ đến bên người tôi. Loại khoảng cách ám muội và riêng tư bí mật ấy cơ hồ khiến cảm xúc tôi tan vỡ nhanh chóng.
Anh ấy muốn làm gì?
” Mộ Tiểu Kiều! Em không nên tới nơi này…… Ở đây, nếu mà em hiểu không thông suốt, thì không ra ngoài được.”
Hiểu không thông? Không ra ngoài được? Có ý gì?
Tôi không tìm thấy được chút hơi ấm tình cảm nào từ sâu trong đôi mắt đen kia của anh. Đây là phần linh hồn tách rời hay là ác niệm của anh ấy?
“…… Lời này của anh là có ý gì?” Tôi có chút run rẩy.
Nếu như thứ này là ác niệm của Giang Khởi Vân……
Ác niệm của anh ấy trước đây bị Quỷ vương mặt máu dung hợp, nên đã có pháp lực rất lớn, giờ chỉ dựa vào đôi tay trống rỗng của tôi……chống lại thế nào?
” Là ai bảo em bước vào…… Bạch Vô Thường?” Anh ấy nén giọng hỏi.
Tôi vội gật đầu, nói với giọng nghẹn ngào:” Không phải em muốn tới làm phiền anh toạ vong, là Thất gia hắn…… Em cũng không biết hắn đã làm gì. Nói chung, lúc em đã ở trêи giường ngủ rồi, thì nghe lờ mờ thấy tiếng của hắn trong phòng, nói với em cái gì mà ‘ có lợi ích’. Tiếp đó bỗng nhiên em ngã ngay xuống khỏi giường ấy, lập tức…lập tức nhìn thấy cảnh tượng khác rồi……”
Tôi không biết những lời giải thích này anh ấy nghe có lọt tai hay không.
Anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu nói:” Bạch Vô Thường…… Không! Không phải hắn…… Hắn vẫn chưa có bản lĩnh lớn như thế này……”
Tôi nhíu mày, lẽ nào mình đã bị ngấm ngầm tính kế?
Không phải Bạch thất gia bắt nạt tôi, mà là bị người ta sắp xếp xong rồi đưa đến nơi đây?
” Em, em chỉ muốn tới tìm vị quỷ thần không đầu kia thôi! Chính là vị ở trước cửa cung ấy! Sau đó Bạch thất gia đề nghị em đóng con dấu thay anh, hắn nói công vụ đã chất chồng như núi…… nên em dùng danh chương giúp đỡ anh___ Đúng rồi, em đã lấy danh chương xuống rồi!”
Tôi sờ sờ ngực, thời điểm tôi đang ngủ, là Tiểu Nghiệt cầm danh chương đóng con dấu giúp tôi đấy!
” Danh chương mất rồi?” Anh ấy hơi hơi nheo mắt lại.
” Xin lỗi…… Em không có làm mất! Tiểu Nghiệt đang cầm đóng dấu giúp em thôi……” Tôi phồng má, có đôi chút khó chịu. Lần này là kẻ nào lại tính kế với tôi?
Để có thể mời được Bạch Vô Thường tình nguyện tới diễn xuất, ắt hẳn là vị nhân vật quyền năng nào nhỉ?
Phần linh hồn Giang Khởi Vân dường như đã im lặng một lúc lâu, chợt trầm giọng cười phá lên:” Chỗ này chỉ có Thanh Hoa Đại Đế Thái Nhất Tôn Thần cho phép thì mới có thể bước vào……”
“Ồ?! Vậy đây là…… Thái Nhất Tôn Thần cho phép em bước vào nơi này tìm anh?”
Tôi hơi khó tin. Thái Nhất Tôn Thần không phải là người cực kỳ hoà nhã và dễ gần, một mực bao che khuyết điểm như thế?
Ông ta lừa tôi đến đây để làm cái gì?
Giang Khởi Vân đã hiểu rõ, mỉm cười:” …… Em biết đây là chỗ nào không?”
Tôi ngẫm nghĩ, nhỏ giọng trả lời:” Em nghe nói…… anh toạ vong ở bên trong Li Hoan Cảnh của Thanh Hoa Trường Lạc Giới……”
Anh ấy cười hừ một tiếng:” Li Hoan Cảnh…… Thời gian ở nơi đây dài nhất……”
” Ý anh là gì?” Tôi không hiểu nên hỏi.
” Một ngày ở bên ngoài là một năm ở chỗ này…… Ta nói chuyện với em lâu như vậy, thời gian ở bên ngoài chỉ mới trong một cái nháy mắt, đã hiểu chưa?” Anh ấy hỏi.
Tôi cau mày hỏi:” Nói như thế…… Khi ở bên ngoài em cảm thấy anh đã rời đi hơn hai tháng, thực ra anh đã toạ vong ở đây tám mươi năm rồi?”
” Ừ……đúng, chính là ý này……” Anh ta mỉm cười:” Để có thể rời khỏi nơi này thì phải lĩnh hội được cảnh giới cao nhất về thất tình lục ɖu͙ƈ của tiên gia tôn thần.”
” Ồ……”
” Ồ? Chẳng lẽ em không sợ hãi à cô bé ngốc nghếch này?” Anh ta chợt bật cười.
Sợ? Sợ cái gì?
Anh ấy lắc lắc đầu:” Phải lĩnh hội được cảnh giới cao nhất rồi thì mới có thể nhìn thấy được diện mạo ban đầu của Li Hoan Cảnh này. Bằng không…… thì mãi khốn đốn ở nơi băng thiên tuyết địa tăm tối này ( băng thiên tuyết địa: trời băng đất tuyết). Ta thì không sao cả, nhưng em…… vẫn còn là thân thể âm dương nhị khí đó…… chịu đựng được bao nhiêu năm?”
Hả?!
” Anh, anh nói nếu như em không ngộ được cảnh giới cao nhất gì đó, thì hoàn toàn không ra ngoài được và chết tại đây à?!”
Anh ấy hơi gật đầu, rồi hừ một tiếng nói:”…… vẫn còn ngớ ngẩn như vậy!”
Tôi…… Tôi nào biết đâu!
Ôi trời ơi! Thái Nhất Tôn Thần cũng thật là nhẫn tâm với tôi quá đi?!
Chỉ bằng chút đạo hạnh ít ỏi của tôi, ngay cả ở nhân gian cũng không xuất chúng hơn người, lại đòi hỏi tôi phải thông hiểu được cảnh giới cao nhất của thất tình lục ɖu͙ƈ?!
Làm thế nào để lĩnh hội ra được?!
Nếu như tôi bị vây chết ở nơi đây…… Anh trai vẫn đang đợi tôi đấy! Vu Quy và U Nam phải lo liệu làm sao chứ?!
“Vậy làm cách nào đây…… Em, em cũng không biết vì sao mình bị đem tới đây…… Có phải Thái Nhất Tôn Thần cảm thấy tư chất em ngu dốt, muốn để em tự sinh tự diệt đi?!”
Tôi tức đến phát khóc.
Các vị tiên gia tôn thần này quả thực là bỡn cợt tôi trong lòng bàn tay mà. Tâm nguyện bé nhỏ như con kiến của tôi thì không đáng quan trọng như vậy sao?
Giang Khởi Vân rầu rĩ nở nụ cười.
Tôi cứ cảm thấy hình bóng phần hồn này của anh ấy có chút không thoải mái.
Anh ấy không có thích cười như thế, cũng không có tà khí như thế.
Đặc biệt khoảng cách giữa hai chúng tôi, anh ấy luôn luôn dựa sát tôi, gần như là kề tai tôi mà nói chuyện.
Nhưng anh ta là một làn khói nhẹ, quanh quẩn bên thân tôi khiêu khích khiến lông tóc tôi dựng đứng, toàn thân nổi da gà hết lên.
Quá lạnh, căn bản là môi rét cóng đến phát run.
Anh ta vẫn không ngừng thâm nhập vào trong từng thớ xương tôi cái loại nhân tố lạnh giá lại còn ái muội kia.
” Anh, anh không phải cần toạ vong à……?” Tôi lùi về phía sau nửa bước.
Nhưng anh tựa như làn khói huyền ảo quấn quýt bên người, hầu như không cách xa tôi quá cự ly ba tấc.
” Đúng thế…… Toạ vong…… toạ vong trăm năm vốn cũng không có gì ghê gớm…… Nhưng lại bởi vì em…… ta không muốn bỏ rơi em một mình tại nhân gian…… Cho nên tới bên trong Li Hoan Cảnh này lĩnh hội cảnh giới cao nhất về thất tình lục ɖu͙ƈ của tiên gia tôn thần……”
Giọng cười nhẹ của anh mang theo chút tự giễu:” Nhưng quá khó, rất khó, ta cũng vẫn lĩnh hội không thông suốt được…… Tại sao ta có thể khó lòng dứt bỏ…… có thể tâm thần rối loạn như vậy……”
Không phải chứ…… Tôi hoảng lên. Chẳng lẽ anh ấy bị tẩu hoả nhập ma rồi?
Tôi bị anh ấy áp sát quá gần, nên hơi khó chịu lui từng bước một về phía sau____ Lúc này, lưng tôi đang đối diện với bản thể ngồi thiền của Giang Khởi Vân. Tôi lùi đến trước mặt anh ấy, nhìn thấy mắt anh khép lại tựa như say ngủ.
” Đừng lùi về sau nữa, Mộ Tiểu Kiều…… Phía trước có một đường kẽ hở, ngã xuống dưới…… thì em có thể đi đầu thai rồi……”
Giọng điệu anh ta mang theo ý cười, nhìn tôi đứng bất động tại chỗ, càng thêm mừng rỡ áp sát qua đây. Chóp mũi anh ta nhè nhẹ lướt qua đôi má, mang theo một chuỗi tê dại kì dị.
” Hay là Thái Nhất Tôn Thần muốn em tới…… là giải trừ ma chướng cho ta?!”
Tôi trấn tĩnh lại hỏi:” Vậy tóm lại…… anh là người nào chứ……?”
——————————