Mục lục
Mối tình âm dương vĩnh cửu (full) – Quan Thanh Tiêu (Truyện tác giả: Kiến Tự Như Diện)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm gì có người nào vô lý như vậy chứ? Tôi chỉ phát tiết một chút mà hắn đã nói tôi “làm lọan" với hắn sao.

"... Đã nói người phụ nữ tứ trụ thuần âm đa sầu đa cảm, yếu đuối dịu dàng, em thì nhẫn nhục chịu đựng, khi tức giận với tôi thì lại hung dữ lắm." Hắn khẽ cắn bên tai tôi, hơi thở lạnh giá và cảm giác tê tê khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Tôi... tôi không phải làm loạn, mà thực sự tức giận." Tôi đẩy vai hắn, quyết định nói chuyện rõ ràng với hắn.

"... Tức giận gì chứ?” Hắn sững người, nhíu mày hỏi: “Sợ sau này không thể sinh con nữa sao?"

Tôi nhíu mày, vừa nghĩ đến vấn đề này tôi lại thấy tức giận - hắn làm tôi mang thai, kết quả lại tàn nhẫn lấy đứa con làm trận nhãn, hắn nói dối tôi sau này sẽ còn có con nữa, kết quả thì sao chứ? Nếu như ngay cả tôi... cùng rút ra, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tôi thế nào chứ? Chúng tôi làm gì còn có thể có con nữa chứ?

Phong Ly Ngân nhíu mày, nhấc cằm tôi lên, nhìn tôi nói: “Tôi đã nói là không lừa dối em, em lại cứ không tin... đến lúc đó, em sẽ biết thôi, nếu như tôi thực sự muốn đối xử tàn nhẫn như vậy với em, cần gì phải tốn tâm tư đi dỗ dành em chứ? Tôi có hàng trăm cách để nhốt em lại, để em ngoan ngoãn làm một công cụ, cần gì phải lừa em?"


Tôi cắn môi, vô cùng uất ức: “Anh cũng biết việc đó quá tàn nhẫn với tôi..."

Hắn thở dài: “Quan Thanh Tiêu, khi em mười sáu tuổi chúng ta đã kết hôn rồi.. tối hôm đó khi làm chuyện đó với em em cứ run rẩy mãi, sợ hãi hét lên đến mức khan cả giọng, tôi không nhẫn tâm làm tiếp nữa, sau đó qua hai năm để em dần dần làm quen với âm khí... Nếu như tôi thật sự nhẫn tâm, hai năm trước đó tôi đã mặc kệ sự sống chết của em rồi."

"... Bây giờ anh cũng mặc kệ sống chết của tôi..." Tôi khẽ oán trách.

Phong Ly Ngân khẽ cười: “Sống chết thì sao chứ, em dù gì cũng là vợ của tôi... nhưng tôi không ngờ rằng, em lại quan tâm đến chuyện có thể mang thai tiếp không đến như vậy, hừm, đây cũng coi như là chuyện tốt."

“Em đặt hai cái gối làm gì?"

"... Để anh năm ngủ thoải mái hơn, nơi này của tôi vừa nhỏ vừa rách nát, không sánh được với Âm Cảnh Thiên Cung."

Hắn giơ tay ném gối xuống đất: “Không cần.” Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.

Con người này đúng thực là... đến chút lời nói dịu dàng cũng không có, hắn cứ nghĩ rằng tôi yếu đuối dễ bắt nạt như vậy sao!



Khi hai cơ thể hòa quyện với nhau, hắn sẽ không còn lạnh lùng như lúc bình thường, ngược lại có chút thô bạo, nếu như ôm hôn và vuốt ve không thoải mái, hắn sẽ không vui nhíu mày.

". Sao lại khó cho vào như vậy nữa rồi?"

Tôi không biết nói gì, lườm hắn: "Tôi là người bị thương, bị thương xương cốt tới tận một trăm ngày, Đế Quân đại nhân giơ tay đánh khẽ để tôi nghỉ ngơi chút được không?"

Hừm."

Khi hắn buông tôi ra, tôi tưởng hắn đã tha cho tôi rồi, đang chuẩn bị ngủ, trước ngực lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Cảm giác tê liệt ập tới nuốt đi lí trí, tôi nghe thấy hắn đắc ý khẽ cười: “Thanh Tiêu, vợ của tôi... em đã như vậy rồi, còn muốn nghỉ ngơi sao?"

Trước mặt hắn tôi luôn rất yếu đuối, không chút tôn nghiêm nào.

Đặc biệt là những lúc thế này.

Có điều may mà hắn vẫn nhớ là tôi bị thương, không để tôi dùng lực nơi vai.

Nửa đêm tôi bị hắn giày vò không chợp mắt được chút nào, khi báo thức điện thoại kêu lên, tôi quay người đã từ giường ngồi lên rồi, nhưng mà đầu óc quay cuồng suýt chút nữa thì đập đầu vào tường.

Em làm gì vậy?" Giọng nói không vui của Phong Ly Ngân vang lên, kịp thời giơ tay đỡ lấy người tôi.

"Ba tôi..." Tôi lay hai bên thái dương, nói: “Trình Bán Tiên nói, hôm nay sẽ đuổi tà cho ba tôi... tôi phải dậy sớm chuẩn bị."

Bởi vì có chút thẹn thùng, tôi không dám nhìn thẳng Phong Ly Ngân.

Hắn không chút biểu cảm gì gật đầu với anh tôi, anh tôi cũng không nói gì, đi lại cạnh người tôi khẽ hỏi: “Em đã xử lý hắn ta chứ? Có dạy dỗ hắn ta đàng hoàng không? Không cho phép hắn ta lên giường?”

Tôi gật đầu: “Ừm, em bị anh ấy xử lý rồi.”



Ánh mắt tức giận của anh tôi khinh thường nhìn tôi đến sắp rach toạc luôn rồi, anh ấy lắc đầu thở dài, cầm lấy chìa khóa rồi lái xe.

Tôi cầm lấy sau con gà trống, hỏi: “Anh à, sao chúng ta lại nhét mấy con gà này vào xe luôn vậy? Bỏ nó vào thùng giấy không phải hơn sao, nếu không sao mang vào bệnh viện được chứ?”

Bệnh viên Nhân Hòa là bệnh viên tư nhân cao cấp, điều kiện tốt như ở khách sạn năm sao, ngăn cấm mang động vật vào thăm, tôi xách theo sáu con gà như vậy thì sao vào được chứ?"

“Ừm, cho vào đi, tối qua anh đã bàn bạc xong với Trình Bán Tiên để mang vào thế nào rồi!" Anh tôi tự tin nói.

Hôm nay Trình Bán Tiên mặc đồ Trung Sơn, nhìn gương mặt trắng của ông ta, thực khó mà tin ông ta là Bán Tiên, Phong Ly Ngân nói ông ta là người trong số người mất tích ở âm phủ, có điều không muốn tính toán so đo với ông ta nữa.

Ông ta chạy một chiếc xe cho thuê đã cũ, tôi thực sự không hiểu, ông ấy một lần làm đuổi tà trừ độc này cũng có được hai triệu rồi, sao lại cứ thích mấy cái đồ cũ nát như vậy chứ? Nhà cũng rách nát, xe cũng vậy, may mà quần áo không rách, nếu không bảo vệ sẽ không cho ông ta đi vào.

"Thanh Tiêu, em xách gà đi tới bức từng phía Tây, đứng đỏ đợi anh." Anh tôi căn dặn.

Tôi đỏ mặt, cảnh tượng như vậy thực buồn cười! Tôi xách sáu con gà trống đứng ở ngoài bờ tường, những người đi qua còn khó hiểu hỏi tôi: "Cô gái, cô thích gà trống đến vậy sao?"

Còn có người lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh, Phong Ly Ngân đã làm pháp che đi camera.

Trình Bán Tiên chạy đến, anh tôi trèo lên từ phía bên trong, tôi thấy hai người bọn họ ném sáu con gà trống vào trong.


May mà mấy con gà đó nhanh nhẹn, xòe cánh ra đập vài cái, nhưng không kêu lên.


Tôi không hiểu, mấy con gà trống này sao có thể đuổi tà chứ?


Phong Ly Ngân hờ hững hỏi: “Không hiểu sao?”


“Đương nhiên không hiểu..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK