Cả đêm Nam Môn Thần không thể ngủ được, ngồi ở ban công phòng mình nhìn xuống An Ngôn.
An Ngôn vẫn ngồi im trên ghế mây, gió đêm lạnh siết đôi vai nhỏ.
“An Ngôn!” Nam Môn Thiên vừa vào cổng đã thấy An Ngôn ngồi một mình, liền đến gần.
“Anh?!” An Ngôn nhìn Nam Môn Thiên, phản xạ nhìn quanh sợ Nam Môn Thần lù lù xuất hiện.
Chợt An Ngôn mím môi mỉa mai chính mình, việc gì lại sợ Nam Môn Thần hiểu lầm chứ? hắn đã ngon giấc với tình nhân còn gì.
“Có phải anh trai của tôi! Ăn hiếp em!”
Nam Môn Thiên ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng khoát cho nàng chiếc áo vest dài giữ ấm.
An Ngôn thầm nghĩ cùng là anh em, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực.
Thấy An Ngôn khó trả lời, Nam Môn Thiên nhìn sang chiếc xe lạ trong sân, ngầm nghĩ đến Từ Hoa Kiều.
“Là cô ta sao?”
An Ngôn khẽ gật đầu…
Nam Môn Thiên nỗi nóng siết chặt nắm đấm, phi thẳng lên lầu, tông cửa vào, đến thẳng giường mở chăn ra.
“Á!” Từ Hoa Kiều không y phục, vội ôm chăn che cơ thể.
Nam Môn Thiên không quan tâm ả, mà xông ra ban công nắm cổ áo Nam Môn Thần xách lên, đôi mắt bừng lửa.
“Anh mang thứ không sạch sẽ này lên giường vợ mình, anh đúng là ăn tạp mà!”
Đối với một người mắc bệnh sạch sẽ, và dị ứng với phụ nữ như Nam Môn Thiên, thì Từ Hoa Kiều đúng kiểu chướng mắt anh.
“Mày là cái thá gì mà quản tao!” Nam Môn Thần đẩy Nam Môn Thiên va vào tường, kéo cà vạt siết cổ đối phương: “Mày cũng muốn cướp vợ tao à?”
“Anh!” Nam Môn Thiên nghiến răng tức giận, nếu anh đến trước, anh nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với An Ngôn. Anh biết mẹ mình khi xưa làm sai, phá hoại hạnh phúc gia đình của Nam Môn Thần, anh luôn muốn chuộc lỗi thay mẹ mình, nên nhường nhịn người anh trai khác mẹ này.
“Thôi mà!” An Ngôn xen vào giữa tách cả hai ra.
Nam Môn Thần chỉnh lại y phục, khoé miệng cong lên khiêu khích em trai, thấy An Ngôn khoát áo nam nhân, liền giật ném đi.
Nam Môn Thiên nghiến răng quay người kéo Từ Hoa Kiều đang quấn chăn ra khỏi phòng.
“Anh bỏ tôi ra!” Từ Hoa Kiều giằng co, vẫn bị bàn tay nam nhân siết chặt lôi đi.
Đến cuối hành lang, anh đẩy Từ Hoa Kiều ra ngoài, rồi lạnh lùng trở về phòng riêng, suốt đoạn đường đó luôn có đôi giày âu bí ẩn chậm rãi theo sau…
“Anh có sao không vậy?” Thiệu Phong đẩy cửa phòng thấy Nam Môn Thiên quần áo xộc xệch người nổi đầy mẫn đỏ, mồ hôi túa ra khắp trán cao, ướt cả tóc mái.
Nam Môn Thiên mắc bệnh lạ, hễ chạm vào phụ nữ thì da thịt nổi mẫn, nhưng vì muốn tạo không gian riêng cho An Ngôn và Nam Môn Thần, anh mới kéo tiểu tam ra ngoài, Thiệu Phong lúc đó cũng vừa lên cầu thang thấy thế đi theo, rồi tiện thể vào phòng xem Nam Môn Thiên ổn không?
“Không sao? Anh lấy giúp tôi lọ thuốc…”
Nam Môn Thiên chỉ tay về hướng tủ áo, mở ngăn kéo lấy chiếc hộp gỗ nhỏ, mang đến giường mở ra, trong đó là thuốc bôi, anh có chút ngượng.
Nam Môn Thiên nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi, thân hình đẹp không tỳ vết phơi bày cùng số nốt đỏ dị ứng.
Thế mà bầu không khí lại trở nên ái muội.
“Thoa giúp tôi!” Lời đã thốt ra mà người phía sau vẫn không động tĩnh gì, Nam Môn Thiên quay lại nhìn, thì thấy Thiệu Phong đờ đẫn nhìn chầm chầm vào lưng của anh, bất giác thấy kết hầu anh ta trượt xuống.
Nam Môn Thiên có chút bất an, giật lấy chai thuốc khó khăn bôi lưng vừa xua tay:
“Thôi anh ra ngoài đi!”
Thiệu Phong chậm rãi đứng dậy hướng ra cửa, được vài bước chựng lại liếc trộm những ngón tay thon dài kia đang thoa từng vết đỏ trên cơ ngực, vô thức nuốt nước bọt thèm thuồng.
“Mình làm sao thế này?!” Thiệu Phong tựa cửa nhịp thở không ổn định, ván trán tự hỏi bản thân…
[…]
Trong phong An Ngôn ngồi một góc giường. Nam Môn Thần lại trùm chăn ngủ ngon lành.
Thật ra Nam Môn Thần không ngủ mà là không biết nói chuyện gì với An Ngôn, trái tim hắn đã siết lại, hai tay cũng nắm chặt rồi.
An Ngôn vẫn ngồi im nhìn người đàn ông lãnh khốc, nhìn vành tai hắn có vết răng, cổ lại có dấu hôn, nghĩ đúng là hắn vừa ân ái với Từ Hoa Kiều thật rồi.
An Ngôn nhận ra bản thân rất khó chịu khi Nam Môn Thần bên cạnh Từ Hoa Kiều.
Có lẽ đây là ghen sao? Là yêu Nam Môn Thần sao?
Đến sáng An Ngôn tỉnh dậy, cảm thấy người như bị tảng đá to đè.
“Á!” An Ngôn hét to khi thấy Nam Môn Thần trên người mình, hắn không mặc gì, bất giác nhìn lại bản thân cũng không còn một mảnh vải che thân.
“Anh đã làm gì tôi?”
Nam Môn Thần dùng ánh mắt tà mị giải bày.
An Ngôn càng chống đẩy cơ thể hắn, càng bị hắn giữ chặt hai tay trên gối đầu, nàng trứng mắt phẫn nộ hét:
“Thả ra!!”
Nam Môn Thần không buông tha, cúi người dùng đầu lưỡi mềm mại lướt trên hai hạt đậu nhỏ đã dựng lên.
An Ngôn thâý thân thể mình hưởng ứng kích thích đó, ngó xuống hai quả đào tiên căng cưng, chiếc lưỡi hắn đang trêu đùa chúng, khuôn mặt nàng ửng đỏ xấu hổ.
“Đừng!” May mà An Ngôn dùng bàn tay nhỏ chặn miệng hắn muốn chạm nụ hoa phía dưới.
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy An Ngôn không dám nhìn hắn, khoé môi hắn nhếch lên, không nói lời nào, mạnh bạo tách cặp đùi thon thả trắng noãn, dùng ngón tay tách từng cánh hoa.
“Nam Môn Thần! Anh đừng quá đáng!”
Vào sáng sớm thì thằng em của hắn tinh lực hứng khởi, đâu phải muốn dừng là dừng được, chung quy là một thằng đàn ông như hắn đó là bình thường lắm rồi. Đêm qua ngủ chung tiết chế phóng túng, hắn tự khen bản thân giỏi lắm rồi.
“Tôi là chồng của em! Tại sao không thể chạm vào em?”
An Ngôn im lặng vài giây, vươn tay chạm vào vết hôn trên cổ hắn và cả vết cắn trai vành tai mỏng của hắn, nàng không đáp lời, mà dùng ánh mắt trách vấn, xem lẫn căm ghét.
Nam Môn Thần sờ vào tai và cổ mình rồi mím môi, cúi người hôn môi nàng.
“Ách.!” Hắn phản xạ dứt nụ hôn, cảm giác rát lưỡi, vị mằn mặn và tanh tưởi, bất giác nhổ xuống sàn một ngụm nước bọt màu đỏ tươi.
An Ngôn đã cắn vào lưỡi hắn, nhìn vũng máu dưới sàn một lượt, hắn trượt ánh nhìn lạnh lùng sang An Ngôn, vươn tay lên cao, An Ngôn phản xạ nép xuống.
Hắn bấu cổ nàng nâng lên, nàng khó khăn túm lấy chăn che chắn cơ thể, hắn thấy thấy càng tức giận, giật tắm chăn ném đi.
Cứ thế hai cơ thể trần nhưng nhộng trên chiếc giường king size.
An Ngôn dùng tay che cơ thể, hắn liền tách nó ra, đè chặt hai hai nhỏ xuống nệm.
Giữ cằm nhỏ của nàng, bắt nàng phải hướng về hắn, gầm giọng: “Nhìn cho kỹ vào… Anh mới là chồng của em… Không phải tên ẻo lả kia!”
“Đồ xấu xa!” An Ngôn vung tay cào một đường trên ngực hắn, cơn đau đột ngột khiến hắn thả nàng ra.
An Ngôn nhanh chống lăng xuống sàn quấn chăn che người, dù là vợ chồng, cũng không phải chưa đi quá giới hạn, nhưng nàng vẫn sợ vật tượng trưng của Nam Môn Thần xâm chiếm bông hoa của mình.
Nam Môn Thần không biết chính hắn đã tạo ra vết đen tâm lý trong tâm An Ngôn. Lần đầu khai hoa mà đã bị thô bạo quá mức, giờ thấy Nam Môn Thần không mặc âu phục, càng mất đi vẻ đạo mạo bên ngoài, biến một con sói vồ mồi.
An Ngôn chui rút vào góc rèm, Nam Môn Thần thì ngồi im trên giường một lúc, thì bước đến gần nàng.
“Nếu em muốn bảo vệ thân mình vì tên khốn Mặc Tử Hiên, thì anh sẽ tội nguyện cho em…” Hắn cười lạnh.
An Ngôn nhìn vào đáy mắt đen tuyền của hắn là vực sâu đáng sợ.
"Hắn sẽ không là đàn ông nữa! Nam Môn Thần nói dứt câu.
Thì…
[…]
Cùng lúc này…
Mặc Tử Hiên cũng giật mình tỉnh giấc trong căn phòng của mình, cảm giác cả người ê ẩm, theo tự nhiên sờ chiếc eo của mình, cảm giác trơn láng của da thịt, hai mắt anh trợn tròn, phản xạ mở chăn ra kiểm tra, tả hoả bản thân không mặc gì.
Cảm thấy lạnh người, như có ai phía sau, quay ra thấy An Ngữ tựa lưng vào tap đầu giường, ánh mắt mị hoặc nhìn chầm chầm vào thân thể anh.
“An Ngữ… Em nghỉ ngơi đi…” Mặc Tử Hiên lấy lại bình tĩnh, khoát áo ngủ vào, đứng khỏi giường muốn ra ngoài giải tỏ.
“Anh không hỏi em chuyện đêm qua sao?” An Ngữ níu tay Mặc Tử Hiên, ánh mắt đầy trông chờ.
“Thả anh ra…” Mặc Tử Hiên thấp giọng, như nghẹn ngào: “Hàn Hạo… đêm qua có về không?”
Lời vừa dứt Hàn Hạo đã đứng trước mặt cả hai, tiếng các ngón tay siết chặt thanh âm “rôm rốp.”
- “Bốp.”
An Ngữ an ngay cú đấm vào mặt, Hàn Hạo trèo lên người đối phương, kẹp chặt thân dưới, An Ngữ ái ngại đẩy ra nhưng bất lực.
“Con mẹ nó! Ai cho mày đụng tới…” Hàn Hạo là không thể thốt tiếp câu, trong đâu vẽ vời ra cảnh thân mật của Mặc Tử Hiên và An Ngữ.
Mặc Tử Hiên chen vào kéo Hàn Hạo ra, bị đối phương vung tay khiến anh té đập đầu vào tủ đầu giường bất tỉnh.
- Ting Ting.
Lúc này có một tin nhắn đến điện thoại trên giường. Hàn Hạo thoáng thấy số điện thoại khá quen, An Ngữ lập tức chột lấy điện thoại, dấu diếm.
Tuy có nghi hoặc, nhưng Hàn Hạo lo lắng cho Mặc Tử Hiên, nên bế người ra ngoài…
An Ngữ mở tin nhắn ra xem nội dung:
“Chuyện tối qua làm tốt chứ?”
An Ngữ nhếch mép, tay sợ gra giường còn vươn hương thơm của Mặc Tử Hiên, rồi nhanh chóng soạn tin nhắn:
“Rất tốt.”
[…]
Trong phòng ngủ…
Bên này Nam Môn Thần nhận được tin nhắn hồi đáp: ““Rất tốt.”” Khoé miệng cũng cong lên hài lòng.
An Ngôn vẫn ngồi im trên ghế mây, gió đêm lạnh siết đôi vai nhỏ.
“An Ngôn!” Nam Môn Thiên vừa vào cổng đã thấy An Ngôn ngồi một mình, liền đến gần.
“Anh?!” An Ngôn nhìn Nam Môn Thiên, phản xạ nhìn quanh sợ Nam Môn Thần lù lù xuất hiện.
Chợt An Ngôn mím môi mỉa mai chính mình, việc gì lại sợ Nam Môn Thần hiểu lầm chứ? hắn đã ngon giấc với tình nhân còn gì.
“Có phải anh trai của tôi! Ăn hiếp em!”
Nam Môn Thiên ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng khoát cho nàng chiếc áo vest dài giữ ấm.
An Ngôn thầm nghĩ cùng là anh em, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực.
Thấy An Ngôn khó trả lời, Nam Môn Thiên nhìn sang chiếc xe lạ trong sân, ngầm nghĩ đến Từ Hoa Kiều.
“Là cô ta sao?”
An Ngôn khẽ gật đầu…
Nam Môn Thiên nỗi nóng siết chặt nắm đấm, phi thẳng lên lầu, tông cửa vào, đến thẳng giường mở chăn ra.
“Á!” Từ Hoa Kiều không y phục, vội ôm chăn che cơ thể.
Nam Môn Thiên không quan tâm ả, mà xông ra ban công nắm cổ áo Nam Môn Thần xách lên, đôi mắt bừng lửa.
“Anh mang thứ không sạch sẽ này lên giường vợ mình, anh đúng là ăn tạp mà!”
Đối với một người mắc bệnh sạch sẽ, và dị ứng với phụ nữ như Nam Môn Thiên, thì Từ Hoa Kiều đúng kiểu chướng mắt anh.
“Mày là cái thá gì mà quản tao!” Nam Môn Thần đẩy Nam Môn Thiên va vào tường, kéo cà vạt siết cổ đối phương: “Mày cũng muốn cướp vợ tao à?”
“Anh!” Nam Môn Thiên nghiến răng tức giận, nếu anh đến trước, anh nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với An Ngôn. Anh biết mẹ mình khi xưa làm sai, phá hoại hạnh phúc gia đình của Nam Môn Thần, anh luôn muốn chuộc lỗi thay mẹ mình, nên nhường nhịn người anh trai khác mẹ này.
“Thôi mà!” An Ngôn xen vào giữa tách cả hai ra.
Nam Môn Thần chỉnh lại y phục, khoé miệng cong lên khiêu khích em trai, thấy An Ngôn khoát áo nam nhân, liền giật ném đi.
Nam Môn Thiên nghiến răng quay người kéo Từ Hoa Kiều đang quấn chăn ra khỏi phòng.
“Anh bỏ tôi ra!” Từ Hoa Kiều giằng co, vẫn bị bàn tay nam nhân siết chặt lôi đi.
Đến cuối hành lang, anh đẩy Từ Hoa Kiều ra ngoài, rồi lạnh lùng trở về phòng riêng, suốt đoạn đường đó luôn có đôi giày âu bí ẩn chậm rãi theo sau…
“Anh có sao không vậy?” Thiệu Phong đẩy cửa phòng thấy Nam Môn Thiên quần áo xộc xệch người nổi đầy mẫn đỏ, mồ hôi túa ra khắp trán cao, ướt cả tóc mái.
Nam Môn Thiên mắc bệnh lạ, hễ chạm vào phụ nữ thì da thịt nổi mẫn, nhưng vì muốn tạo không gian riêng cho An Ngôn và Nam Môn Thần, anh mới kéo tiểu tam ra ngoài, Thiệu Phong lúc đó cũng vừa lên cầu thang thấy thế đi theo, rồi tiện thể vào phòng xem Nam Môn Thiên ổn không?
“Không sao? Anh lấy giúp tôi lọ thuốc…”
Nam Môn Thiên chỉ tay về hướng tủ áo, mở ngăn kéo lấy chiếc hộp gỗ nhỏ, mang đến giường mở ra, trong đó là thuốc bôi, anh có chút ngượng.
Nam Môn Thiên nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi, thân hình đẹp không tỳ vết phơi bày cùng số nốt đỏ dị ứng.
Thế mà bầu không khí lại trở nên ái muội.
“Thoa giúp tôi!” Lời đã thốt ra mà người phía sau vẫn không động tĩnh gì, Nam Môn Thiên quay lại nhìn, thì thấy Thiệu Phong đờ đẫn nhìn chầm chầm vào lưng của anh, bất giác thấy kết hầu anh ta trượt xuống.
Nam Môn Thiên có chút bất an, giật lấy chai thuốc khó khăn bôi lưng vừa xua tay:
“Thôi anh ra ngoài đi!”
Thiệu Phong chậm rãi đứng dậy hướng ra cửa, được vài bước chựng lại liếc trộm những ngón tay thon dài kia đang thoa từng vết đỏ trên cơ ngực, vô thức nuốt nước bọt thèm thuồng.
“Mình làm sao thế này?!” Thiệu Phong tựa cửa nhịp thở không ổn định, ván trán tự hỏi bản thân…
[…]
Trong phong An Ngôn ngồi một góc giường. Nam Môn Thần lại trùm chăn ngủ ngon lành.
Thật ra Nam Môn Thần không ngủ mà là không biết nói chuyện gì với An Ngôn, trái tim hắn đã siết lại, hai tay cũng nắm chặt rồi.
An Ngôn vẫn ngồi im nhìn người đàn ông lãnh khốc, nhìn vành tai hắn có vết răng, cổ lại có dấu hôn, nghĩ đúng là hắn vừa ân ái với Từ Hoa Kiều thật rồi.
An Ngôn nhận ra bản thân rất khó chịu khi Nam Môn Thần bên cạnh Từ Hoa Kiều.
Có lẽ đây là ghen sao? Là yêu Nam Môn Thần sao?
Đến sáng An Ngôn tỉnh dậy, cảm thấy người như bị tảng đá to đè.
“Á!” An Ngôn hét to khi thấy Nam Môn Thần trên người mình, hắn không mặc gì, bất giác nhìn lại bản thân cũng không còn một mảnh vải che thân.
“Anh đã làm gì tôi?”
Nam Môn Thần dùng ánh mắt tà mị giải bày.
An Ngôn càng chống đẩy cơ thể hắn, càng bị hắn giữ chặt hai tay trên gối đầu, nàng trứng mắt phẫn nộ hét:
“Thả ra!!”
Nam Môn Thần không buông tha, cúi người dùng đầu lưỡi mềm mại lướt trên hai hạt đậu nhỏ đã dựng lên.
An Ngôn thâý thân thể mình hưởng ứng kích thích đó, ngó xuống hai quả đào tiên căng cưng, chiếc lưỡi hắn đang trêu đùa chúng, khuôn mặt nàng ửng đỏ xấu hổ.
“Đừng!” May mà An Ngôn dùng bàn tay nhỏ chặn miệng hắn muốn chạm nụ hoa phía dưới.
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy An Ngôn không dám nhìn hắn, khoé môi hắn nhếch lên, không nói lời nào, mạnh bạo tách cặp đùi thon thả trắng noãn, dùng ngón tay tách từng cánh hoa.
“Nam Môn Thần! Anh đừng quá đáng!”
Vào sáng sớm thì thằng em của hắn tinh lực hứng khởi, đâu phải muốn dừng là dừng được, chung quy là một thằng đàn ông như hắn đó là bình thường lắm rồi. Đêm qua ngủ chung tiết chế phóng túng, hắn tự khen bản thân giỏi lắm rồi.
“Tôi là chồng của em! Tại sao không thể chạm vào em?”
An Ngôn im lặng vài giây, vươn tay chạm vào vết hôn trên cổ hắn và cả vết cắn trai vành tai mỏng của hắn, nàng không đáp lời, mà dùng ánh mắt trách vấn, xem lẫn căm ghét.
Nam Môn Thần sờ vào tai và cổ mình rồi mím môi, cúi người hôn môi nàng.
“Ách.!” Hắn phản xạ dứt nụ hôn, cảm giác rát lưỡi, vị mằn mặn và tanh tưởi, bất giác nhổ xuống sàn một ngụm nước bọt màu đỏ tươi.
An Ngôn đã cắn vào lưỡi hắn, nhìn vũng máu dưới sàn một lượt, hắn trượt ánh nhìn lạnh lùng sang An Ngôn, vươn tay lên cao, An Ngôn phản xạ nép xuống.
Hắn bấu cổ nàng nâng lên, nàng khó khăn túm lấy chăn che chắn cơ thể, hắn thấy thấy càng tức giận, giật tắm chăn ném đi.
Cứ thế hai cơ thể trần nhưng nhộng trên chiếc giường king size.
An Ngôn dùng tay che cơ thể, hắn liền tách nó ra, đè chặt hai hai nhỏ xuống nệm.
Giữ cằm nhỏ của nàng, bắt nàng phải hướng về hắn, gầm giọng: “Nhìn cho kỹ vào… Anh mới là chồng của em… Không phải tên ẻo lả kia!”
“Đồ xấu xa!” An Ngôn vung tay cào một đường trên ngực hắn, cơn đau đột ngột khiến hắn thả nàng ra.
An Ngôn nhanh chống lăng xuống sàn quấn chăn che người, dù là vợ chồng, cũng không phải chưa đi quá giới hạn, nhưng nàng vẫn sợ vật tượng trưng của Nam Môn Thần xâm chiếm bông hoa của mình.
Nam Môn Thần không biết chính hắn đã tạo ra vết đen tâm lý trong tâm An Ngôn. Lần đầu khai hoa mà đã bị thô bạo quá mức, giờ thấy Nam Môn Thần không mặc âu phục, càng mất đi vẻ đạo mạo bên ngoài, biến một con sói vồ mồi.
An Ngôn chui rút vào góc rèm, Nam Môn Thần thì ngồi im trên giường một lúc, thì bước đến gần nàng.
“Nếu em muốn bảo vệ thân mình vì tên khốn Mặc Tử Hiên, thì anh sẽ tội nguyện cho em…” Hắn cười lạnh.
An Ngôn nhìn vào đáy mắt đen tuyền của hắn là vực sâu đáng sợ.
"Hắn sẽ không là đàn ông nữa! Nam Môn Thần nói dứt câu.
Thì…
[…]
Cùng lúc này…
Mặc Tử Hiên cũng giật mình tỉnh giấc trong căn phòng của mình, cảm giác cả người ê ẩm, theo tự nhiên sờ chiếc eo của mình, cảm giác trơn láng của da thịt, hai mắt anh trợn tròn, phản xạ mở chăn ra kiểm tra, tả hoả bản thân không mặc gì.
Cảm thấy lạnh người, như có ai phía sau, quay ra thấy An Ngữ tựa lưng vào tap đầu giường, ánh mắt mị hoặc nhìn chầm chầm vào thân thể anh.
“An Ngữ… Em nghỉ ngơi đi…” Mặc Tử Hiên lấy lại bình tĩnh, khoát áo ngủ vào, đứng khỏi giường muốn ra ngoài giải tỏ.
“Anh không hỏi em chuyện đêm qua sao?” An Ngữ níu tay Mặc Tử Hiên, ánh mắt đầy trông chờ.
“Thả anh ra…” Mặc Tử Hiên thấp giọng, như nghẹn ngào: “Hàn Hạo… đêm qua có về không?”
Lời vừa dứt Hàn Hạo đã đứng trước mặt cả hai, tiếng các ngón tay siết chặt thanh âm “rôm rốp.”
- “Bốp.”
An Ngữ an ngay cú đấm vào mặt, Hàn Hạo trèo lên người đối phương, kẹp chặt thân dưới, An Ngữ ái ngại đẩy ra nhưng bất lực.
“Con mẹ nó! Ai cho mày đụng tới…” Hàn Hạo là không thể thốt tiếp câu, trong đâu vẽ vời ra cảnh thân mật của Mặc Tử Hiên và An Ngữ.
Mặc Tử Hiên chen vào kéo Hàn Hạo ra, bị đối phương vung tay khiến anh té đập đầu vào tủ đầu giường bất tỉnh.
- Ting Ting.
Lúc này có một tin nhắn đến điện thoại trên giường. Hàn Hạo thoáng thấy số điện thoại khá quen, An Ngữ lập tức chột lấy điện thoại, dấu diếm.
Tuy có nghi hoặc, nhưng Hàn Hạo lo lắng cho Mặc Tử Hiên, nên bế người ra ngoài…
An Ngữ mở tin nhắn ra xem nội dung:
“Chuyện tối qua làm tốt chứ?”
An Ngữ nhếch mép, tay sợ gra giường còn vươn hương thơm của Mặc Tử Hiên, rồi nhanh chóng soạn tin nhắn:
“Rất tốt.”
[…]
Trong phòng ngủ…
Bên này Nam Môn Thần nhận được tin nhắn hồi đáp: ““Rất tốt.”” Khoé miệng cũng cong lên hài lòng.