"Nam Môn Thần, tôi nhất định sẽ cho anh sáng mắt ra, cha tôi bị oan khuất."
An Ngôn đạp hắn ra chạy ra cửa, nhưng chốt đã bị khoá chặt, quay lại đã thấy hắn cầm thắt lưng trên tay, nàng lui bước chạm cửa, người run rẩy, môi mấp mấy:
"Anh muốn làm gì?"
Nam Môn Thần nhìn dọc cơ thể yếu mềm của nàng, hình thành loại nhiệt độ khác thường, dần dần truyền khắp toàn thân.
Không thể phủ nhân nhìn sự thuần khiết trên khuôn mặt mĩ miều, vóc dáng thon thả, cùng làn da trắng như tuyết đối với hắn có trí mạng lực hấp dẫn, thật sự hắn muốn đem nàng áp chế dưới thân ngay.
"Làm chồng!" Hắn buông ra hai chữ, rồi lập tức xách cô như xách một con gà con ném lên giường.
"Anh... Anh bỏ ra!"
"Chát."
An Ngôn vũng vẫy dưới thân, cào cấu tấm lưng hắn, hắn vung tay tát mạnh vào mặt nàng.
"Tôi là chồng cô, đừng làm như tôi cưỡng hiếp cô vậy!"
Nhanh chóng hắn tháo bỏ quần áo cả hai ném vươn vãi dưới sàn lạnh.
"Thả ra!" An Ngôn cắn vào vai hắn, máu rỉ ra từ dấu răng, hắn liếc nhìn nó một cái, rồi lập tức dồn sức tức giận bóp muốn nát đôi vai trần mỏng manh.
"Á!"
An Ngôn đau đớn hét to, nhưng vẫn bị hắn nhẫn tâm, dùng thân thể nam nhân khống chế nàng trong lòng.
"Tôi cho phép cô phục vụ mình, còn giả vờ chống đối sao?"
An Ngôn nghe những lời này càng thêm phẫn nộ, mấy phút trước còn ôm ấp nhân tình, giờ tự cho mình cái quyền quan hệ vợ chông sao?
"Anh cút ra! Tôi không cần phải phục vụ tên dơ bẩn như anh!"
"Cô nói cái gì?" Hắn trừng mắt đỏ lửa nhìn nàng, chưa ai dám chê hắn dù chỉ nửa chữ, thế mà vợ hắn dám nói hắn bẩn.
"Bẩn!"
An Ngôn dùng ánh mắt đối đầu nhìn hắn, lập lại một chữ với ngữ khí ghét bỏ.
"Tôi là chồng cô, tôi bẩn thì cô cũng không sạch!"
"Chát."
Hắn vừa dứt lời đã bị vợ tát vào mặt, chưa kịp quay đầu lại thì ăn thêm cú lên gối vào chỗ hiểm.
An Ngôn thoát được chạy thẳng ra cửa, hắn ôm chỗ đó đau đớn.
Nàng chạy vội chỉ kịp khoát chiếc áo sơ mi to tướng của Nam Môn Thần, nàng lướt qua Mộc Bình với vẻ mặt đầy kinh sợ.
Mộc Bình vào đến phòng, thấy quần áo tung toé, Nam Môn Thần dùng chăn che thân dưới.
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
Mộc Bình đến gần xoa xoa lưng Nam Môn Thần, ánh mắt bà chứa đầy tình yêu thương lẫn đau xót, bà như sắp khóc.
'Ra ngoài!!"
Nam Môn Thần nạt nộ, đem mọi tức giận ném quét toàn đồ trên tủ đầu giường xuống sàn, khiến Mộc Bình giật bấn mình, bà quay đi lấy quần áo đặt cạnh Nam Môn Thần, bà chăm sóc Nam Môn Thần từ bé, nên tính khí hắn ra sao bà điều chiều chuộng được.
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy cốc nước lọc cùng thuốc trị bệnh của mình, hắn có chút nguôi giận.
"Vú dọn dẹp đi!"
Nam Môn Thần uống thuốc xong liền ra lệnh cho Mộc Bình xử lý bãi chiến trường do mình gây ra. Hắn bước dọc hành lang, liếc qua từng căn phòng vẫn không thấy vợ đâu.
"Khỉ thật! Đi đâu rồi?"
Hắn lẫm bẫm, mò mẫm lên căn phòng trên sân thượng, nhìn vào khe cửa khép hờ thấy An Ngôn nằm trên giường khóc, trên người khoát áo sơ mi của hắn trông rất gợi cảm, thật sự hắn phải nuốt một ngụm nước bọt, kết hầu trượt lên xuống.
An Ngôn bất giác thấy Nam Môn Thần ở cửa nhìn trộm, liền nhanh chóng mang một gáo nước lạnh mớ cửa tạt vào mặt hắn.
Nam Môn Thần chết sựng với sự tấn công bất ngờ, gạt đi nước trên mặt nhìn vợ, chưa kịp nói câu nào thì cửa đã đóng sầm lại.
- "Ầm."
...
"Khóa hết tất cả phòng cho tôi!"
Nam Môn Thần xuống lầu ra lệnh cho thuộc hạ khóa hết mười mấy phòng không dùng tới, lúc nãy hắn phải đi nốt chúng để tìm vợ, tránh việc lần sau cô vợ này chạy vào một trong các phòng kia trốn.
"Mày có thấy thiếu phu nhân cố tình hành thiếu gia không?"
"Ừ, ướt ngôi, ướt ngót, người toàn vết cào."
Hai tên thuộc hạ quan sát bóng lưng Nam Môn Thần, đồng thời buông lời suy nghĩ trong lòng.
Nam Môn Thần về phòng mình tắm rửa, nhìn những vết xước trên người, trong lòng thật sự tức tối, cả ngày vật lộn với tình địch lẫn cô vợ nhỏ, đúng là làm hắn mệt rã rời, sau khi xả hết khí tức trong người, thay quần áo chỉnh tề, hắn lục học tủ xem bức ảnh cô bé thuở nhỏ.
-"Cạch."
Nghe tiếng mở cửa hắn cất vội tấm ảnh, quay lại thấy An Ngôn ngay cửa.
"Cô biết lỗi rồi à?" Hắn tiến đến gần nâng cằm nàng, dùng ánh mắt đầy đắc ý.
An Ngôn không nói gì? chỉ nắm tay hắn, lúc tâm lý đang kinh ngạc thì hắn nhận được nhẫn cưới trong lòng bàn tay mình.
"Cô có ý gì?"
"Chúng ta làm bản thỏa thuận hôn nhân đi."
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, An Ngôn quyết định đặt giao ước rõ ràng với tên đại ác ma này.
Nam Môn Thần nhếch mép tỏ vẻ cao ngạo, xoay người tựa bàn cạnh cửa sổ, đồng thời kéo nàng ngồi vào lòng mình, lạnh giọng ma mị:
"Sao nào, muốn ngày làm mấy cái!"
"Anh!" An Ngôn quay người vung tay muốn tát hắn nhưng đã bị bàn tay to tóm lấy, cô nhận được cái nghiêng đầu và ánh mắt đầy sự châm chọc của hắn.
"Anh có thể dùng thân trên nói chuyện không?"
Lời vừa dứt hắn đã dùng tay giữ lấy gáy cô, bờ môi nam tính nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm của cô.
An Ngôn bị hắn dụ ngọt vào nụ hôn vô cùng ngọt ngào, cô không hiểu bản thân tại sao không còn chút ý định phản kháng nào.
Thật sự mà nói Nam Môn Thần rất giỏi khiến nữ nhân quy phục, An Ngôn nghĩ bản thân đang dần đi vào lối của những người phụ nữ vây quanh hắn, đôi khi cô nghĩ nếu Nam Môn Thần bớt đi phần bạo tàn thì có lẽ thê thiết chất đống.
Cảnh bên trong đã lọt vào mắt si tình xen lẫn đố kị của Từ Hoa Kiều bên ngoài, ả chờ Nam Môn Thần đã gần một tiếng đồng hồ ở phòng khách, thế mà giờ lại thấy cảnh vợ chồng ân ái thế này, nhất định ả sẽ không để An Ngôn chen chân vào phá hoại mối quan hệ đang tốt dần lên giữa ả và Nam Môn Thần...
[...]
Cùng lúc này...
Trong phòng thờ tổ tiên, Mặc Tử Long dụng gia pháp lên người Mặc Tử Hiên, từng lằn roi mây hình thành trong lớp áo sơ mi trắng.
"Con nói mau, những vết tích này là do Nam Môn Thần đánh dấu đúng không?"
Đúng thế chính xác Mặc Tử Long biết con trai của mình lăn lộn trên giường trong căn phòng đó, ông chỉ giả vờ tin lời tên trợ lý của con trai thôi. Khi Mặc Tử Hiên bước vào nhà, ông lập tức cho người lột áo kiểm tra thân thể.
"Cha! có thể thôi cái cách giám sát con không?"
Mặc Tử Long quất roi xuống trừng phạt đứa con trai cưng của mình, ông là đang muốn giữ dòng giống Mặc Gia, ông đã có một đứa con trai đồng tính, nên tất nhiên lo sợ đứa còn lại này cũng đi vào con đường GAY. Mặc Tử Hiên từ nhỏ đã là niềm tự hào của ông, không giống như thằng con trai lớn của ông mê đàn ca sướng hát, sau khi con trai lớn chết ông đã đem đốt hết nhạc cụ lẫn áp phích Ca Sỹ có hình nhóm nhạc mà con ông tham gia.
"Ta muốn tốt cho con! Tránh xa đàn ông ra, giờ tự ở đây kiểm điểm đi!"
Mặc Tử Long ra ngoài đóng sầm cửa.
Hàn Hạo lúc này mới giám bước đến đỡ Mặc Tử Hiên về phòng thoa thuốc giúp thiếu gia, anh ta nhìn những vết thương trên làn da trắng ngần, mi tâm tối sầm lại.
Từ lúc về đến hiện tại Mặc Tử Hiên cứ như cái xác không hồn, anh ta cũng thắc mắt trong căn phòng kia giữa Nam Môn Thần và Mặc Tử Hiên đã xảy ra chuyện gì?
An Ngôn đạp hắn ra chạy ra cửa, nhưng chốt đã bị khoá chặt, quay lại đã thấy hắn cầm thắt lưng trên tay, nàng lui bước chạm cửa, người run rẩy, môi mấp mấy:
"Anh muốn làm gì?"
Nam Môn Thần nhìn dọc cơ thể yếu mềm của nàng, hình thành loại nhiệt độ khác thường, dần dần truyền khắp toàn thân.
Không thể phủ nhân nhìn sự thuần khiết trên khuôn mặt mĩ miều, vóc dáng thon thả, cùng làn da trắng như tuyết đối với hắn có trí mạng lực hấp dẫn, thật sự hắn muốn đem nàng áp chế dưới thân ngay.
"Làm chồng!" Hắn buông ra hai chữ, rồi lập tức xách cô như xách một con gà con ném lên giường.
"Anh... Anh bỏ ra!"
"Chát."
An Ngôn vũng vẫy dưới thân, cào cấu tấm lưng hắn, hắn vung tay tát mạnh vào mặt nàng.
"Tôi là chồng cô, đừng làm như tôi cưỡng hiếp cô vậy!"
Nhanh chóng hắn tháo bỏ quần áo cả hai ném vươn vãi dưới sàn lạnh.
"Thả ra!" An Ngôn cắn vào vai hắn, máu rỉ ra từ dấu răng, hắn liếc nhìn nó một cái, rồi lập tức dồn sức tức giận bóp muốn nát đôi vai trần mỏng manh.
"Á!"
An Ngôn đau đớn hét to, nhưng vẫn bị hắn nhẫn tâm, dùng thân thể nam nhân khống chế nàng trong lòng.
"Tôi cho phép cô phục vụ mình, còn giả vờ chống đối sao?"
An Ngôn nghe những lời này càng thêm phẫn nộ, mấy phút trước còn ôm ấp nhân tình, giờ tự cho mình cái quyền quan hệ vợ chông sao?
"Anh cút ra! Tôi không cần phải phục vụ tên dơ bẩn như anh!"
"Cô nói cái gì?" Hắn trừng mắt đỏ lửa nhìn nàng, chưa ai dám chê hắn dù chỉ nửa chữ, thế mà vợ hắn dám nói hắn bẩn.
"Bẩn!"
An Ngôn dùng ánh mắt đối đầu nhìn hắn, lập lại một chữ với ngữ khí ghét bỏ.
"Tôi là chồng cô, tôi bẩn thì cô cũng không sạch!"
"Chát."
Hắn vừa dứt lời đã bị vợ tát vào mặt, chưa kịp quay đầu lại thì ăn thêm cú lên gối vào chỗ hiểm.
An Ngôn thoát được chạy thẳng ra cửa, hắn ôm chỗ đó đau đớn.
Nàng chạy vội chỉ kịp khoát chiếc áo sơ mi to tướng của Nam Môn Thần, nàng lướt qua Mộc Bình với vẻ mặt đầy kinh sợ.
Mộc Bình vào đến phòng, thấy quần áo tung toé, Nam Môn Thần dùng chăn che thân dưới.
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
Mộc Bình đến gần xoa xoa lưng Nam Môn Thần, ánh mắt bà chứa đầy tình yêu thương lẫn đau xót, bà như sắp khóc.
'Ra ngoài!!"
Nam Môn Thần nạt nộ, đem mọi tức giận ném quét toàn đồ trên tủ đầu giường xuống sàn, khiến Mộc Bình giật bấn mình, bà quay đi lấy quần áo đặt cạnh Nam Môn Thần, bà chăm sóc Nam Môn Thần từ bé, nên tính khí hắn ra sao bà điều chiều chuộng được.
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy cốc nước lọc cùng thuốc trị bệnh của mình, hắn có chút nguôi giận.
"Vú dọn dẹp đi!"
Nam Môn Thần uống thuốc xong liền ra lệnh cho Mộc Bình xử lý bãi chiến trường do mình gây ra. Hắn bước dọc hành lang, liếc qua từng căn phòng vẫn không thấy vợ đâu.
"Khỉ thật! Đi đâu rồi?"
Hắn lẫm bẫm, mò mẫm lên căn phòng trên sân thượng, nhìn vào khe cửa khép hờ thấy An Ngôn nằm trên giường khóc, trên người khoát áo sơ mi của hắn trông rất gợi cảm, thật sự hắn phải nuốt một ngụm nước bọt, kết hầu trượt lên xuống.
An Ngôn bất giác thấy Nam Môn Thần ở cửa nhìn trộm, liền nhanh chóng mang một gáo nước lạnh mớ cửa tạt vào mặt hắn.
Nam Môn Thần chết sựng với sự tấn công bất ngờ, gạt đi nước trên mặt nhìn vợ, chưa kịp nói câu nào thì cửa đã đóng sầm lại.
- "Ầm."
...
"Khóa hết tất cả phòng cho tôi!"
Nam Môn Thần xuống lầu ra lệnh cho thuộc hạ khóa hết mười mấy phòng không dùng tới, lúc nãy hắn phải đi nốt chúng để tìm vợ, tránh việc lần sau cô vợ này chạy vào một trong các phòng kia trốn.
"Mày có thấy thiếu phu nhân cố tình hành thiếu gia không?"
"Ừ, ướt ngôi, ướt ngót, người toàn vết cào."
Hai tên thuộc hạ quan sát bóng lưng Nam Môn Thần, đồng thời buông lời suy nghĩ trong lòng.
Nam Môn Thần về phòng mình tắm rửa, nhìn những vết xước trên người, trong lòng thật sự tức tối, cả ngày vật lộn với tình địch lẫn cô vợ nhỏ, đúng là làm hắn mệt rã rời, sau khi xả hết khí tức trong người, thay quần áo chỉnh tề, hắn lục học tủ xem bức ảnh cô bé thuở nhỏ.
-"Cạch."
Nghe tiếng mở cửa hắn cất vội tấm ảnh, quay lại thấy An Ngôn ngay cửa.
"Cô biết lỗi rồi à?" Hắn tiến đến gần nâng cằm nàng, dùng ánh mắt đầy đắc ý.
An Ngôn không nói gì? chỉ nắm tay hắn, lúc tâm lý đang kinh ngạc thì hắn nhận được nhẫn cưới trong lòng bàn tay mình.
"Cô có ý gì?"
"Chúng ta làm bản thỏa thuận hôn nhân đi."
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, An Ngôn quyết định đặt giao ước rõ ràng với tên đại ác ma này.
Nam Môn Thần nhếch mép tỏ vẻ cao ngạo, xoay người tựa bàn cạnh cửa sổ, đồng thời kéo nàng ngồi vào lòng mình, lạnh giọng ma mị:
"Sao nào, muốn ngày làm mấy cái!"
"Anh!" An Ngôn quay người vung tay muốn tát hắn nhưng đã bị bàn tay to tóm lấy, cô nhận được cái nghiêng đầu và ánh mắt đầy sự châm chọc của hắn.
"Anh có thể dùng thân trên nói chuyện không?"
Lời vừa dứt hắn đã dùng tay giữ lấy gáy cô, bờ môi nam tính nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm của cô.
An Ngôn bị hắn dụ ngọt vào nụ hôn vô cùng ngọt ngào, cô không hiểu bản thân tại sao không còn chút ý định phản kháng nào.
Thật sự mà nói Nam Môn Thần rất giỏi khiến nữ nhân quy phục, An Ngôn nghĩ bản thân đang dần đi vào lối của những người phụ nữ vây quanh hắn, đôi khi cô nghĩ nếu Nam Môn Thần bớt đi phần bạo tàn thì có lẽ thê thiết chất đống.
Cảnh bên trong đã lọt vào mắt si tình xen lẫn đố kị của Từ Hoa Kiều bên ngoài, ả chờ Nam Môn Thần đã gần một tiếng đồng hồ ở phòng khách, thế mà giờ lại thấy cảnh vợ chồng ân ái thế này, nhất định ả sẽ không để An Ngôn chen chân vào phá hoại mối quan hệ đang tốt dần lên giữa ả và Nam Môn Thần...
[...]
Cùng lúc này...
Trong phòng thờ tổ tiên, Mặc Tử Long dụng gia pháp lên người Mặc Tử Hiên, từng lằn roi mây hình thành trong lớp áo sơ mi trắng.
"Con nói mau, những vết tích này là do Nam Môn Thần đánh dấu đúng không?"
Đúng thế chính xác Mặc Tử Long biết con trai của mình lăn lộn trên giường trong căn phòng đó, ông chỉ giả vờ tin lời tên trợ lý của con trai thôi. Khi Mặc Tử Hiên bước vào nhà, ông lập tức cho người lột áo kiểm tra thân thể.
"Cha! có thể thôi cái cách giám sát con không?"
Mặc Tử Long quất roi xuống trừng phạt đứa con trai cưng của mình, ông là đang muốn giữ dòng giống Mặc Gia, ông đã có một đứa con trai đồng tính, nên tất nhiên lo sợ đứa còn lại này cũng đi vào con đường GAY. Mặc Tử Hiên từ nhỏ đã là niềm tự hào của ông, không giống như thằng con trai lớn của ông mê đàn ca sướng hát, sau khi con trai lớn chết ông đã đem đốt hết nhạc cụ lẫn áp phích Ca Sỹ có hình nhóm nhạc mà con ông tham gia.
"Ta muốn tốt cho con! Tránh xa đàn ông ra, giờ tự ở đây kiểm điểm đi!"
Mặc Tử Long ra ngoài đóng sầm cửa.
Hàn Hạo lúc này mới giám bước đến đỡ Mặc Tử Hiên về phòng thoa thuốc giúp thiếu gia, anh ta nhìn những vết thương trên làn da trắng ngần, mi tâm tối sầm lại.
Từ lúc về đến hiện tại Mặc Tử Hiên cứ như cái xác không hồn, anh ta cũng thắc mắt trong căn phòng kia giữa Nam Môn Thần và Mặc Tử Hiên đã xảy ra chuyện gì?