Xin tha mạng!
Một nam nhân quỳ rạp dưới chân đế vương, người ngự trên ngai vàng hắc bang kia chính là Nam Môn Thần, hắn nổi tiếng tàn độc, kẻ phản bội kia ngươi thảm rồi.
Tứ bề thuộc hạ một màu y phục đen bao vây, nam nhân kia run rẫy xin tha.
- Biết xử lý rồi chứ?
Hắn ném tiểu đao cho tên thuộc hạ bên cạnh, đáy mắt đen tuyền của hắn ẩn chứa cả vực thẳm chết chóc không lối thoát.
- Vâng.
Một tiếng tuân mệnh văng vẳng bên tai, khiến tên phản bội tè ra quần, hai con người kia không thể di chuyển nửa rồi, mũi dao nhọn loé sang hơn kim cương, đến ngày một gần.
- Xin... Xin ngài cho tôi một cơ hội.
Kẻ phản bội xin tha sao? Với hắn phản bội thì chỉ có chết. Nhân từ một lần là đồng nghĩ với tự hại mình.
- Ngươi muốn có cơ hội?
Một cái nhếch mép đáng sợ, ngữ điệu trầm bỏng đến bóp nghẹt cuốn họng người dưới chân hắn, sau vài giây, người đó gật gật vài cái.
Nam Môn Thần vung tay một cái, mũi dao nhọn đã xuyên vào đùi nam nhân chỉ cách cậu nhỏ của hắn 1 cm.
Vốn biết phản bội sẽ có kết quả này mà hắn vẫn chọn bán tài liệu mật của công ty Nam Thị, thì chết dưới tay Nam Môn Thần không oan ức rồi.
- Cha!
Nam Môn Thần híp mắt lạnh, cha tên đó được giải ra trước mặt, ông đã bị đánh đập dã mang, hắn gào khóc trong đau đớn.
- Một là ngươi sống, hai là cha ngươi...!
Gì chứ? Hắn nghe Nam Môn Thần ban điều kiện, tim đã đập loạn xạ, hàng tá diễn cảnh bi thương hiện lên trong đại não. Sao hắn có thế chọn sống mà chính mắt nhìn đấng sinh thành chết.
- 3...2...
Đế vương bắt đầu đếm người thời gian, kim giây đồng hồ trên tường nhảy, âm thanh trong đêm tĩnh mịt nhân đôi sự hồi hợp. Dao kia ngự nơi động mạch cổ cha hắn.
- Tử Uyên... cứ mặt kệ cha! Con hãy sống phần của cha!
Nam Môn Thần nghe câu "hãy sống phần của cha" đáy mắt trở nên bi thương, nhớ đến cha mình ngày trước cũng bảo vệ mình như thế, ông muốn trở thành trang nam tử mạnh mẽ một tay che trời, nhưng khi đó hắn lại chọn cuộc đời thư sinh nho nhã, kết quả lại vì tình mà hại cha chết thảm.
- Thôi bỏ đi.
Nam Môn Thần phất tay, vũ khí kia đã hạ xuống, nam nhân ôm lấy chân hắn cảm tạ.
- Cảm... Cảm ơn ngài.
Nam Môn Thần "hừ" lạnh một tiếng, hướng mắt về đấng sinh thành kia.
- Mang cha ngươi rời khỏi thành phố, nếu còn quay lại, ta sẽ cho người chết thảm.
Trước khi rời khỏi, không quên nhắc nhở thêm:
- Đừng mơ chuyện ám hại ta.
Thuộc hạ lập tức đánh ngất hai người đó ném xuống một con thuyền, phó mặt cho số phận đưa họ về đâu.
Con tàu đế vương tiếp tục lướt trên sông lớn. Nam Môn Thần đứng trên bon tàu tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra dưới ánh trăng, là một bên mặt đầy sẹo do bỏng lửa gây ra.
Vụ hoả hoạn xảy ra 5 năm trước ở quán nước sinh viên cạnh trường đại học Hoa Thành, đã tàn nhẫn tước đi khuôn mặt tuấn mĩ vạn người mê của hắn, đắng lòng hơn là người con gái mà hắn hẹn đã không đến, thay vào đó hắn bị đánh ngất rồi phóng hoả.
Đến khi tỉnh lại là 1 tháng sau hôn mê sâu, một bên mặt bị hủy hoại, cơ thể bị cháy xém.
Đau đớn hơn là cha hắn đã bị ám sát chết, thuộc hạ của cha hắn kể lại, thì cha hắn vì hay tin hắn bị bắt cóc mà dính bẫy thế lực ngầm, chết trong tình trạng vạn tuyển xiêng tim, tại một căn nha hoang...
- An tiểu thư... Nếu người muốn trốn, tôi sẽ giúp...
Thiệu Phong đứng phía sau An Ngôn đang tưới hoa ở ban công, thật sự An Ngôn là nữ nhân xinh đẹp có tiếng ở thành phố A này. Một tiểu thư khuê cát, bao vương tôn quý tử mê đắm, thì sao mà nam nhân như Thiệu Phong thoát khỏi mê hoặc.
- Cảm ơn anh, tôi không muốn anh gặp rắc rối.
An Ngôn trả lời nhẹ nhàng, đôi mặt ngọc kia quả thật khiến nam nhân mất hồn.
Hoa này đúng là khoe sắc lại ngát hương thơm.
- Anh sao vậy?
Anh Ngôn quơ tay cả buổi để thức tỉnh nam nhân đang chìm đắm.
Thiệu Phong thu lại anh mắt mạo phạm đó, cảm thấy bản thân quá vô phép, sao có thể tơ tưởng đến hoa cắm trong lọ vàng của chủ nhân.
- A... Tôi có việc xin phép...
Thiệu Phong lúng túng cáo lui, An Ngôn không hiểu lắm thái độ kỳ lạ kia, công tiếp túc chăm hoa tỉa cành, hoa hồng rất đẹp, ngôi biệt thự dát vàng uy nga tôn lên vẻ đẹp của một cô công chúa chăng.
Reng reng.
Chuông điện thoại bàn reo, An Ngôn lập tức bắt máy, bên kia đầu dây giọng một người phị nữ trung niên, dữ tợn vang lên:
- Con khốn! Lấy chồng rồi, không về nhà được à? Đồ ăn cháo đá bát.
An Ngôn nhận ra giọng của mẹ mình, liền từ tồn trả lời:
- Mẹ ạ! Con...
Cô chưa kịp nói hết câu, bên kia đã phẫn nộ cắt ngang:
- Mẹ mày... Cha mày chết để lại một đóng nợ, mày muốn tao ném bài dị ông ta ra đường không?
An Ngôn rơi nước mắt:
- Mẹ đừng làm thế...
Giọng người phụ nữ càng chua ngoa:
- Biết sao được... Không tiền thì tao đành bán nhà... Mày có giỏi thì nhặt bày dị lão già vô dụng về đi.
An Ngôn nghe đến bán ngôi nhà duy nhất của cha, trong lòng đau đớn, cả đời cha cô ăn ở hiền lành thế mà khi mất đã không toàn thay, giờ lại bị người đầu ấp tay gối ác tâm ném bài dị ra đường.
- Mẹ ơi...
- Tao chả cần mày gọi mẹ... Tiền... Có tiền thì cha mày có nơi thắp nhan.
An Ngôn biết ngay mẹ mình vì tiền, nhưng thân chùm gởi, thì điều bà muốn, cô làm sao thực hiện.
Một nam nhân quỳ rạp dưới chân đế vương, người ngự trên ngai vàng hắc bang kia chính là Nam Môn Thần, hắn nổi tiếng tàn độc, kẻ phản bội kia ngươi thảm rồi.
Tứ bề thuộc hạ một màu y phục đen bao vây, nam nhân kia run rẫy xin tha.
- Biết xử lý rồi chứ?
Hắn ném tiểu đao cho tên thuộc hạ bên cạnh, đáy mắt đen tuyền của hắn ẩn chứa cả vực thẳm chết chóc không lối thoát.
- Vâng.
Một tiếng tuân mệnh văng vẳng bên tai, khiến tên phản bội tè ra quần, hai con người kia không thể di chuyển nửa rồi, mũi dao nhọn loé sang hơn kim cương, đến ngày một gần.
- Xin... Xin ngài cho tôi một cơ hội.
Kẻ phản bội xin tha sao? Với hắn phản bội thì chỉ có chết. Nhân từ một lần là đồng nghĩ với tự hại mình.
- Ngươi muốn có cơ hội?
Một cái nhếch mép đáng sợ, ngữ điệu trầm bỏng đến bóp nghẹt cuốn họng người dưới chân hắn, sau vài giây, người đó gật gật vài cái.
Nam Môn Thần vung tay một cái, mũi dao nhọn đã xuyên vào đùi nam nhân chỉ cách cậu nhỏ của hắn 1 cm.
Vốn biết phản bội sẽ có kết quả này mà hắn vẫn chọn bán tài liệu mật của công ty Nam Thị, thì chết dưới tay Nam Môn Thần không oan ức rồi.
- Cha!
Nam Môn Thần híp mắt lạnh, cha tên đó được giải ra trước mặt, ông đã bị đánh đập dã mang, hắn gào khóc trong đau đớn.
- Một là ngươi sống, hai là cha ngươi...!
Gì chứ? Hắn nghe Nam Môn Thần ban điều kiện, tim đã đập loạn xạ, hàng tá diễn cảnh bi thương hiện lên trong đại não. Sao hắn có thế chọn sống mà chính mắt nhìn đấng sinh thành chết.
- 3...2...
Đế vương bắt đầu đếm người thời gian, kim giây đồng hồ trên tường nhảy, âm thanh trong đêm tĩnh mịt nhân đôi sự hồi hợp. Dao kia ngự nơi động mạch cổ cha hắn.
- Tử Uyên... cứ mặt kệ cha! Con hãy sống phần của cha!
Nam Môn Thần nghe câu "hãy sống phần của cha" đáy mắt trở nên bi thương, nhớ đến cha mình ngày trước cũng bảo vệ mình như thế, ông muốn trở thành trang nam tử mạnh mẽ một tay che trời, nhưng khi đó hắn lại chọn cuộc đời thư sinh nho nhã, kết quả lại vì tình mà hại cha chết thảm.
- Thôi bỏ đi.
Nam Môn Thần phất tay, vũ khí kia đã hạ xuống, nam nhân ôm lấy chân hắn cảm tạ.
- Cảm... Cảm ơn ngài.
Nam Môn Thần "hừ" lạnh một tiếng, hướng mắt về đấng sinh thành kia.
- Mang cha ngươi rời khỏi thành phố, nếu còn quay lại, ta sẽ cho người chết thảm.
Trước khi rời khỏi, không quên nhắc nhở thêm:
- Đừng mơ chuyện ám hại ta.
Thuộc hạ lập tức đánh ngất hai người đó ném xuống một con thuyền, phó mặt cho số phận đưa họ về đâu.
Con tàu đế vương tiếp tục lướt trên sông lớn. Nam Môn Thần đứng trên bon tàu tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra dưới ánh trăng, là một bên mặt đầy sẹo do bỏng lửa gây ra.
Vụ hoả hoạn xảy ra 5 năm trước ở quán nước sinh viên cạnh trường đại học Hoa Thành, đã tàn nhẫn tước đi khuôn mặt tuấn mĩ vạn người mê của hắn, đắng lòng hơn là người con gái mà hắn hẹn đã không đến, thay vào đó hắn bị đánh ngất rồi phóng hoả.
Đến khi tỉnh lại là 1 tháng sau hôn mê sâu, một bên mặt bị hủy hoại, cơ thể bị cháy xém.
Đau đớn hơn là cha hắn đã bị ám sát chết, thuộc hạ của cha hắn kể lại, thì cha hắn vì hay tin hắn bị bắt cóc mà dính bẫy thế lực ngầm, chết trong tình trạng vạn tuyển xiêng tim, tại một căn nha hoang...
- An tiểu thư... Nếu người muốn trốn, tôi sẽ giúp...
Thiệu Phong đứng phía sau An Ngôn đang tưới hoa ở ban công, thật sự An Ngôn là nữ nhân xinh đẹp có tiếng ở thành phố A này. Một tiểu thư khuê cát, bao vương tôn quý tử mê đắm, thì sao mà nam nhân như Thiệu Phong thoát khỏi mê hoặc.
- Cảm ơn anh, tôi không muốn anh gặp rắc rối.
An Ngôn trả lời nhẹ nhàng, đôi mặt ngọc kia quả thật khiến nam nhân mất hồn.
Hoa này đúng là khoe sắc lại ngát hương thơm.
- Anh sao vậy?
Anh Ngôn quơ tay cả buổi để thức tỉnh nam nhân đang chìm đắm.
Thiệu Phong thu lại anh mắt mạo phạm đó, cảm thấy bản thân quá vô phép, sao có thể tơ tưởng đến hoa cắm trong lọ vàng của chủ nhân.
- A... Tôi có việc xin phép...
Thiệu Phong lúng túng cáo lui, An Ngôn không hiểu lắm thái độ kỳ lạ kia, công tiếp túc chăm hoa tỉa cành, hoa hồng rất đẹp, ngôi biệt thự dát vàng uy nga tôn lên vẻ đẹp của một cô công chúa chăng.
Reng reng.
Chuông điện thoại bàn reo, An Ngôn lập tức bắt máy, bên kia đầu dây giọng một người phị nữ trung niên, dữ tợn vang lên:
- Con khốn! Lấy chồng rồi, không về nhà được à? Đồ ăn cháo đá bát.
An Ngôn nhận ra giọng của mẹ mình, liền từ tồn trả lời:
- Mẹ ạ! Con...
Cô chưa kịp nói hết câu, bên kia đã phẫn nộ cắt ngang:
- Mẹ mày... Cha mày chết để lại một đóng nợ, mày muốn tao ném bài dị ông ta ra đường không?
An Ngôn rơi nước mắt:
- Mẹ đừng làm thế...
Giọng người phụ nữ càng chua ngoa:
- Biết sao được... Không tiền thì tao đành bán nhà... Mày có giỏi thì nhặt bày dị lão già vô dụng về đi.
An Ngôn nghe đến bán ngôi nhà duy nhất của cha, trong lòng đau đớn, cả đời cha cô ăn ở hiền lành thế mà khi mất đã không toàn thay, giờ lại bị người đầu ấp tay gối ác tâm ném bài dị ra đường.
- Mẹ ơi...
- Tao chả cần mày gọi mẹ... Tiền... Có tiền thì cha mày có nơi thắp nhan.
An Ngôn biết ngay mẹ mình vì tiền, nhưng thân chùm gởi, thì điều bà muốn, cô làm sao thực hiện.