Chương 47: Gây sự
Trần Vũ rất ngạc nhiên về việc đối phương có súng, hơn nữa tình hình lại trở nên hỗn loạn như vậy, xem ra hôm nay anh phải chiến đấu hết mình, sau khi trở về phải nhanh chóng nâng cao thực lực, đột phá cấp độ đầu tiên của Thái Huyền Thánh Thanh Kỉnh càng sớm càng tốt, nếu khổng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Anh đá vào ván cửa của nhà kho, hất văng vài người, Thái Huyền Khí vừa lên, Trần Vũ đang định liều mạng với những người này thì đúng lúc, một tiếng ô tô gầm rú cực lớn truyền tới, một chiếc Mercedes Benz G Class màu đen lao về phía nhà kho với tốc độ cực cao.
Bùm… Cửa kho hàng bị đâm bay, chiếc G Class phanh gấp một cách đẹp mắt rồi dừng lại vững vàng, Ninh Nhã Tuyết ngồi ở ghế lái kêu lên: “Đi mau.”
Trần Vũ xoay người một cái chui vào trong xe, Ninh Nhã Tuyết đạp ga, xe gầm vang lên một tiếng rồi lao ra ngoài.
“Anh không muốn sống nữa sao, Đỗ Phong còn tàn nhẫn hơn Trâu Đại Long, người của gã đều là kẻ liều mạng.” Chạy một hơi hơn mười cây số, Ninh Nhã Tuyết phanh gấp lại: “Những chuyện này chúng ta có thể giải quyết bằng
cách khác không?”
Ninh Nhã Tuyết càng nói càng tức giận, cô ấy không nhịn được mà giơ nắm tay trắng hồng ra đấm Trần Vũ mấy cái, tuy tức giận nhưng trong lời nói của cô ấy lại tràn đầy sự quan tâm.
Trần Vũ đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, anh cười nói: “Cô đang quan tâm tới tôi sao?”
“Anh nghĩ nhiều fôi.” Vành mắt Ninh Nhã Tuyết đột nhiên đỏ lên, cô ấy quay mặt đi chỗ khác, nhịn không được mà rơi nước mắt.
“Biểu hiện tối hôm nay của cô khiến tôi rất ấn tượng, tôi nhớ hình như cô là loại con gái ngay cả nắp chai cũng không mở được mà?” Trần Vũ hỏi.
Trong lòng Ninh Nhã Tuyết run lên, đúng vậy, lần đầu tiên gặp được Trần Vũ quá cố, cô ấy đã cố ý giả vờ không thể mở nắp chai, cô ấy chỉ muốn Trần Vũ giúp cô ấy mở… Khỉ đó, cô ấy đã thích anh rồi, đáng tiếc, cuối cùng cả hai đã không đến được với nhau.
“Làm sao anh biết tôi không mở được nắp chai?” Ninh Nhã Tuyết quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Vũ.
“Đây… Đây chính là ấn tượng đầu tiên của
tôi về cô!1′ Trần Vũ giật mình: “Không phải cô gái nào cũng như vậy sao.”
“Không thể mở nắp chai… là muốn thể hiện khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt người mà mình thích, thật ra tôi chưa bao giờ là một cô gái dịu dàng, tôi chỉ muốn để anh ấy nghĩ rằng tôi là một cô gái trầm tĩnh.” Ninh Nhã Tuyết lam bam mà nói.
Trần Vũ không nói nữa, người phụ nữ này đang tiếc nuối anh của kiếp trước.
“Được rồi, chúng ta trở về đỉ, anh đã làm gì Đỗ Minh vậy?” Ninh Nhã Tuyết bình tĩnh lại, rút tay ra.
“Đánh gãy một tay một chân, ‘chân thứ ba’ bị nghiền nát, về sau không thể làm hại người khác nữa, trong vòng ba ngày, hắn sẽ công khai xin lỗi và thừa nhận mọi chuyện, nếu không tôi sẽ tước đi cánh tay và chân còn lại của hắn.” Trần Vũ nhẹ nhàng nói.
“Chú của hắn là Đỗ Phong, không thể có chuyện hắn xin lỗi đâu, hơn nữa anh đang tự đặt mình vào nguy hiểm.” Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc nói.
“Chỉ là một tên Đỗ Phong mà thôi, tôi thật sự không coi ra gì, đi, chúng ta đi võ quán Thanh Long.” Trần Vũ cười lạnh một tiếng, vậy
chúng ta cùng chơi vui vẻ đi.
“Đến đó làm gì? ở đó đều là cao thủ nội gia/ Ninh Nhã Tuyết kinh hãi.
“Nhà họ Triệu đứng sau Đỗ Phong, gã không thể nhờ vả nhà họ Triệu giúp đỡ chuyện nhỏ nhặt này, cho nên chỗ dựa lớn nhất của gã chính là Thanh Long Xã, nếu võ quán Thanh Long bị tiêu diệt, không biết gã còn có lợi thế gì.”
Trần Vũ cười nói: “Hơn nữa, võ quán Thanh Long không tôn trọng võ đức, phá vỡ quy tắc trên giang hồ, giúp đỡ kẻ ác, đã đến lúc nên nhắc nhở họ một chút rồi”
“Mục tiêu của anh không dừng lại ở đây đúng không, anh muốn đạt được vị trí cao hơn sao?” Ninh Nhã Tuyết liếc nhìn Trần Vũ.
“Đúng vậy… Tôi muốn làm người có quyền!” Trần Vũ nhắm mắt lại, kiếp trước anh chỉ chú tâm vào một công ty, làm một ông chủ nhàn rỗi, cả đời anh đều vây quanh Lý Thanh Uyển, cuối cùng rơi vào cảnh bị gài bẫy hãm hại và cướp đoạt hết tài sản.
Trong đời này, anh có những người mà mình quan tâm và cần bảo vệ, anh muốn trở nên mạnh mẽ để những người mình yêu thương và quan tâm suốt đời không phải lo lắng.
ỉõ quán Thanh Long.
Thanh Long Xã chiêu mộ và dạy dỗ đệ tử ở Phong Lăng, võ quán chiêu mộ nhiều đệ tử và cực kỳ nổi danh, người đứng đầu Thanh Long Xã – Chu Long đã là cao thủ nội gia cấp độ Huyền Võ Chân Cảnh, có thể phóng chân khí ra ngoài, đã từng biểu diễn trước công chúng màn đánh một cái vạc khống lồ nặng 500 cân bay xa hơn 10 trượng chỉ bằng một chưởng.
Hoa Hạ là một quốc gia coi trọng võ thuật, nên Thanh Long Xã trở nên rất nổi tiếng và có nhiều người đến bái sư học nghệ.
Bây giờ là buổi tối, có một người đàn ông đang biểu thị quyền pháp cho một số học viên.
“Khi ra quyền, phải nhanh, chính xác và tàn nhẫn, cố gắng đánh bật kẻ địch ngã xuống đất trong một đòn.” Người đàn ông nói, hét một tiếng thật trầm và đấm vào cây cọc gỗ.
Răng rắc, cọc gỗ bị hắn đấm một cú, vụn gỗ bay khắp nơi, đây là một cây cọc gỗ dùng gỗ đặc tạo thành, nếu một quyền này đánh trúng vào người, hậu quả có thể tưởng tượng được.
“Oa, sư huynh Ngô Tiến thật lợi hại!”
“Đúng vậy, khi nào chúng ta mới có thể làm được như Ngô sư huynh như vậy?”
“Suy nghĩ quá nhiều rồi, Ngô sư huynh đã là cấp bậc võ sư, trong cơ thể đã có chân khí, còn có tam sư huynh Bùi Hạo cũng vậy.”
“Khi nào có thể đạt đến trình độ của vài vị sư huynh thì tốt biết mây.”
Mấy học viên nữ đều lộ ra ánh mắt sùng bái, liên tục kêu lên, Ngô Tiến vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của những học viên nữ này.
“Kỳ thật con đường võ đạo không khó như vậy, chỉ cần mọi người chăm chỉ học tập, luyện tập, một ngày nào đó sẽ có thể đạt tới trình độ của Ngô sư huynh.”
Người lên tiếng là Bùi Hạo, cùng với Ngô Tiến và Trương Ba bị phế, họ là ba đại đệ tử của võ quán Thanh Long, và đêu có cảnh giới võ sư.
“Hai vị sư huynh hẳn là có ít đối thủ.”
“Chắc chắn rồi, cấp bậc võ sư đã ngưng tụ được chân khí, có thể một quyền đánh chết một con trâu.”
“Quá lợi hại.”
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các học viên, hai sư huynh đệ càng thêm đắc ý.
Đột nhiên, có tiếng răng rắc vang lên, ngay sau đó là một tiếng bịch, tấm bảng hiệu gỗ lê
màu vàng có khắc bốn chữ “Võ quán Thanh Long” treo bên ngoài rơi thật mạnh xuống đất.
“Võ quán Thanh Long lợi hại như vậy, có dám nhận khiêu chiến không?” Trần Vũ bước vào.
“Ai? Dám phá hủy tấm bảng hiệu của võ quán Thanh Long chúng ta?” Sư huynh đệ hai người đồng thời giận dữ.
“Hỏi các người đó, võ quán Thanh Long này có dám tiếp nhận đá quán(*) không?” Trần Vũ cười lạnh.
(*) đá quán: tới khiêu khích, thách đấu ở một ở một địa điểm nào đó
“Đương nhiên dám, nhưng anh hủy hoại thương hiệu của Thanh Long Xã chúng tôi, chúng tôi phải tính rõ chuyện này với anh.” Bùi Hạo tức giận nói.
“Cũng được thôi, nếu các người có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ tự mình treo tấm bảng này lên, cũng quỳ trước cửa võ quán Thanh Long của các người để chuộc tội.”
Trần Vũ tiến lên một bước, cười lạnh nói: “Nhưng nếu các người thua, sẽ phải trả giá đắt đây.”
“Người đá quán là anh?” Ngô Tiến không
thể tin nhìn Trần Vũ: “Anh chắc chắn chú?”
“Đúng vậy, chính là tôi.” Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Haha, xỉn lỗi nhưng tôi phải nói thẳng, tôi sợ anh sẽ không thể chịu nổi một quyền của tôi.” Ngô Tiến cười lớn.
“Đúng là loại người nào cũng có, người này không biết năng lực mình tới đâu à?”
“Chỉ với thân thể này, e rằng chỉ một quyền của Ngô sư huynh thôi là có thể đánh chết anh ta rồi.”
“Sư huynh, trong chốc anh hãy nương tay chút xíu, đừng đánh người ta tới tàn phế.”
Một đám học viên đua nhau cười nhạo, dù sao Ngô Tiến cũng là võ sư, Trần Vũ là thứ đồ gì chú?
“Được fôỉ, anh ra tay trước đi, tôi nhường cho anh ba quyền, nhưng sau ba quyền, tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.” Ngô Tiến cười lạnh.
“Hai người các người cùng nhau lên luôn đỉ, miến cho tôi phải ra tay lần thứ hai.” Trần Vũ lắc đầu.
“Anh nói cái gì?” Sư huynh đệ hai người không khỏi tức giận.
“Sư phụ và đại sư huynh của các người đều không phải là đối thủ của tôi, huống chi là các người?” Trần Vũ cười nói.
“Nhị sư huynh, tam sư huynh, không xong rồi, đan điền của đại sư huynh bị người hủy hoại, giống như sư phụ vậy.” Một người đệ tử vội vàng chạy tới.
“Cái gì? Là anh làm sao?” Hai người tức giận: “Giết hắn, báo thù cho sư huynh!”
Hai người hét lớn một tiếng, cùng nhau tấn công Trần Vũ, tu vi của hai người thực sự không tệ, trong cơn tức giận cùng cực họ đã dùng hết sức.
Một quyền một khuỷu tay đánh úp về phía Tran Vũ, vì quá tức giận nên sức mạnh được tăng lên cực hạn, họ muốn hạ gục Trần Vũ ngay lập tức.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK