Mục lục
Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Mày bị mù à?
Thời Phong bị đá ngã xuống đất, Hoàng Dỉệc Cường cao 1 m89, nâng một chân đá hắn đến nổi mắt đầy sao, hắn nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống cầu xin: “Sếp Hoàng, tôi xỉn lỗi, tôi không biết cậu ta là anh em của anh, nếu không có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám.”
“Cậu Hạ, tôi saỉ rồi! sếp Hoàng, tôi sai rồi! Cậu Trần, tha cho tôi đi.” Thời Phong dập đầu nghe bùm bùm, hắn ra sức cầu xin.
“Thế nào người anh em? Anh không sao chứ, nếu còn chưa hết giận thì ngày mai ở Phong Lăng sẽ không còn gặp lại hai người này nữa.” Hoàng Dỉệc Cường nói.
Hoàng Diệc Cường không hề nói ngoa chút nào, mặc dù Hoàng Tứ gia đã rút lui khỏi thế giới ngầm, nhưng các thế lực ngầm ở Phong Lăng và các thành phố xung quanh đều nể mặt ông ta, những người như Trâu Đại Long ở trước mặt ông ta chỉ là những tên côn đồ đường phố, nếu thực sự muốn làm Thời Phong biến mất thì chỉ cần một câu.
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là người phụ nữ này quá kiêu ngạo, đến bây giờ vẫn có thái độ trịch thượng, điều này không ổn lắm.”
Trần Vũ liếc nhìn Thời Vi.
Thật ra, bây giờ Thời Vi đã bị dọa đến choáng váng, cô ta thực sự không ngờ hôm nay lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
“Còn không quỳ xuống đi, chẳng lẽ mày còn muốn hại nhà họ Thời của chúng tao sao?” Thời Phong tức giận nói.
Phịch một tiếng! Hai chân Thời Vỉ mềm nhũn khuỵu xuống, cuối cùng cô ta cũng cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, giọng run run nói: “Anh họ, em, em quỳ, em quỳ rồi!”
“Tự tát mình đi, tao không kêu dừng thì không được dừng!” Thời Phong quát.
Bốp… Thời Vi không chút do dự tự tát mình một cái, cô ta khoanh tay vừa tự tát mình vừa khóc: “Xỉn lỗi, tôi thực sự không cố ý.”
“Có phải em vợ tôi đã trộm chiếc nhẫn của cô không?” Trần Vũ cúi người xuống hỏi.
“Không, không có, cô ấy chỉ là đến gần Vương Hiên nói mấy câu, tôi, tôi ghen tị nên mới…” Thời Vi khóc ròng.
“Tìm Vương Hiên, đánh gãy hai chân hắn!” Trần Vũ quay người nói.
“Tôi biết hắn, hắn là một tên bám váy, hắn thường xuyên ở đây tìm những người phụ nữ
giàu có để họ chu cấp bản thân, tôi lập tức tìm tới đánh gãy chân hắn.1′ Thời Phong vội vàng nói.
Tội nghiệp cho Vương Hiên, chỉ vì bản thân đẹp trai mà bị đánh một trận, cũng rất vô tội.
“Được rồi, cút đi!” Trần Vũ xua tay.
“Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn!” Lúc này Thời Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trần Vũ, sau này có chuyện gì đừng chịu một mình mà hãy gọi cho chúng tôi, từ giờ trở đi chúng ta là anh em.” Hoàng Dỉệc Cường vỗ mạnh vào vai Trần Vũ.
“Ha, được, nhưng vấn đê này tôi có thể tự mình giải quyết.” Trần Vũ cười nói.
“Trần Vũ, anh đánh nhau giỏi thật, tôi càng ngày càng thích anh, trên người anh còn bao nhiêu bất ngờ vậy?” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Đừng nha cậu Hạ, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường.” Trần Vũ lạnh gáy, người này không phải là gay chứ.
“Ha ha… Tôi cũng bình thường! Đi, chúng ta trở về uống rượu tiếp!” Hạ Thiên cười nói.
Lúc Trần Vũ đi ra khỏi câu lạc bộ thì đã là rạng sáng, anh vừa ra ngoài, Diệp Thiến đã vộỉ vàng chạy tới: “Anh rể, anh không sao chứ? Anh
không bị thương à?”
“Sao cô còn chưa về?1′ Trần Vũ sửng sốt.
“Tôi, tôi hơi lo lắng cho anh, chuyện này vốn là do tôi mà ra.” Diệp Thiến cúi đầu.
“Được rồi, không có gì nghiêm trọng, từ nay về sau đừng đến nơi này nữa.” Trần Vũ nóỉ.
“Tôi biết rồi anh rể, mọi chuyện giải quyết sao rồi?” Diệp Thiến hỏi.
“Bạn bè của tôi quen biết ông chủ ở đây nên không sao đâu.” Trần Vũ mỉm cười.
“Anh rể, tôi, tôi cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.” Diệp Thiến hơi khó hiểu nhìn Trần Vũ, cô ta thật sự cảm thấy Trần Vũ không bình thường.
“Không có chuyện gì đâu, mau trở về đi.” Trần Vũ cười nói.
“Anh rể, tôi kể cho anh nghe một chuyện về chị tôi, anh đừng tức giận.” Diệp Thỉêh do dự một chút.
“Chị cô làm sao vậy?” Trần Vũ kỉnh ngạc hỏi.
“Chị ấy… trước khỉ quen biết anh, chị ấy có bạn trai tên là Lưu Văn Viễn, sau này anh ta ra nước ngoài, bây giờ anh ta đã trở về, hình như…
anh ta muốn gặp chị gái tôi.” Diệp Thiến lắp bắp kể.
“Tôi chưa từng nghe chị cô nhắc đến.” Trần Vũ hơi sửng sốt.
“Chị ấy chắc chắn sẽ không kể với anh rằng chị ấy cưới anh là bởi vì tức giận sau khi bị người đàn ông đó làm tổn thương, nhưng có vẻ người đàn ông đó vẫn nhớ chị của tôi, hơn nữa, tài sản ở nước ngoài của anh ta gần 10 tỷ, lần này anh ta quay lại muốn cắm rễ tại Phong Lăng, anh rể, đây là tình địch của anh.” Diệp Thiến nhỏ giọng nói.
“Cô suy nghĩ quá nhiều fôỉ, chị cô đang mang thai mà, được rồi, nếu không có chuyện gì thì quay về đi.” Trần Vũ xua tay, sau đó quay người rờỉ đi.
“Này anh…” Diệp Thiến còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Vũ đã đi xa, cô ta nhìn Trần Vũ rời đi, trên mặt mang theo ý cười: “Anh ta chắc chắn có bí mật.”
Sau khi Trần Vũ rời đỉ, lời nói của Diệp Thiến không ngừng vang vọng trong đầu anh: “Chị ấy cưới anh vì tức giận sau khi bị người đàn ông đó làm tổn thương.”
Trước giờ trong lòng Trần Vũ vẫn luôn có một nghi vấn, Diệp Hân Vũ là một cô gái nhà
danh giá, tại sao lại yêu một tay cờ bạc như Trần Vũ? Chẳng lẽ thật sự là vì tức giận sao?
Anh và Trần Vũ bây giờ không khác gì nhau, hơn nữa bây giờ đối với Diệp Hân Vũ, anh đã coi cô như vợ của mình, cho nên lời nói của Diệp Thiến khiến anh cảm thấy hơi thấp thỏm.
■’Cô ấy là vợ của mày, mày phải tin tưởng cô ấy.” Trần Vũ ngẩng đầu lấm bẩm nói.
“Chồng, hôm nay em phải đi bàn bạc hợp đồng, không cần đưa em đến công ty.” Buổi sáng, Diệp Hân Vũ để lại một câu nói rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Trong một quán cà phê khá phong cách, Diệp Hân Vũ đang đợi ai đó, trước mặt cô đặt một tập tài liệu.
“Đã lâu không gặp!” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng đủ để khiến tỉm bất cứ cô gái nào cũng tan chảy vang lên từ phía sau Diệp Hân Vũ.
Diệp Hân Vũ đột nhiên đứng dậy, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào mắt cô.
Người đàn ông trước mặt đeo kính gọng vàng, mặc một bộ vest may đo sắc sảo, đội mũ chóp cao, trên tay cầm một chiếc ô, hình tượng của anh ta trông rất nho nhã, hơn nữa bộ vest
được thiết kế riêng cũng thể hiện rõ thân phận không bình thường của anh ta.
Đúng là hình tượng một quý ông trong lòng vô số phụ nữ, giọng nói của anh ta hết sức lôi cuốn, kiểu phái nam này gần như là người đàn ông trong mơ trong lòng tất cả phụ nữ, đủ để khiến phụ nữ ở bất kỳ giai đoạn nào phải phát cuồng.
“Là anh…” vẻ mặt Diệp Hân Vũ chấn động, nhìn chằm chằm người đàn ông này, hồi lâu không thể dời mắt.
Một lúc sau haỉ người ngồi xuống, Diệp Hân khuấy ly cà phê trong tay, cô cảm thấy hơi bối rối, bốn năm trước người đàn ông trước mặt này đột nhiên xông vào thế giới của cô, sau đó đột nhiên biến mất.
Chính là vì anh ta mà cô bị tổn thương tình cảm và chạy đi kết hôn với Trần Vũ vô dụng, nhưng ngay khi cô cảm thấy Trần Vũ là người có thể gửi gắm cả đời, thì anh ta đột nhiên quay lại.
“Anh là người phụ trách của quốc tế Viễn Hàng sao? Dự án mới nhất mà công ty tôi thực hiện, đầu tư tài chính hơn 100 triệu nhân dân tệ, là công ty của anh?” Một lúc lâu sau, Diệp Hân Vũ phá vỡ sự im lặng.
“Câu nói đầu tiên của em không phải là nên quan tâm lý do vì sao anh lại đột nhiên rời đi sao?” Lưu Văn Viễn cười nói.
“Đã không còn quan trọng nữa.” Diệp Hân Vũ dừng một chút, nói: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại.”
■’Có lẽ lúc trước anh đã tổn thương em quá sâu, nhưng nhiều năm qua, anh vẫn không thể quên em.1′
Lưu Văn Viễn đột nhiên vươn tay, đặt lên tay Diệp Hân Vũ: “Anh đột nhiên rời đỉ là có lý do, lần này trở về anh dự định sẽ chuyển một phần tài sản ở nước ngoài của nhà họ Lưu tới Phonq Lănq, chỉ để đươc qần em hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK