"Chào chú Hoàng” Trần Vũ thấy mấy tên vệ sĩ kia thì hơi sững sờ, nhóm vệ sĩ này không phải của nhà họ Nghiêm.
"Sau khi Ly Trần nhận chủ thì trách nhiệm bảo vệ của nhà họ Nghiêm đã không còn tồn tại, cho nên tôi đã giải tán họ rồi." Nghiêm Nhu Cẩn cười nói.
"Mấy ngày gần đây không quá bình yên, tôi sợ có chuyện thì một mình không ứng phó nổi nên mời thêm vài người." Chú Hoàng cười nói.
"Cô gặp phiền phức gì sao?" Trần Vũ hỏi Nghiêm Nhu Cẩn.
"Không có việc gì lớn, có thể là người trước kia ngấp nghé Ly Trần thôi, tôi ứng phó được, nếu không được thì tôi sẽ xin quán trà Huyền Vũ giúp đỡ."
Nghiêm Nhu Cẩn cười nói: "Tôi đi trước."
"Được, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi." Trần Vũ gật gật đầu, không yên lòng mà căn dặn một câu.
"Nhất định."
Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu, sau đó cùng Hoàng Bình rời khỏi nơi này. Sau khi bọn họ rời đi, Trần Vũ liền quay người trở lại trong cao ốc.
Trước khi nơi này được quy hoạch thì rất hoang vu, hơn nữa xung quanh có một bãi tha ma, trước kia khu vực này là âm địa, nhiều năm lắng đọng nên hiện tại dù thay đổi dáng vẻ thì âm sát hội tụ trong này cũng không thể tan đi trong thời gian ngắn.
Trần Vũ xuống lầu ba rồi đứng ở vị trí trước đó, anh hít sâu một hơi rồi nhìn lên, chỉ thấy vô số những dòng khí đen đang vọt về hướng mình.
Nhưng Trần Vũ có Thái Huyền Thánh Thanh Kinh nên Cương Khí cực mạnh, những vật này căn bản không dám đến gần anh.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trần Vũ lấy ra một chồng lá bùa rồi vạch một cái lên lòng bàn tay, trong tay anh đã chảy ra máu tươi, anh bôi máu lên lá bùa rồi dùng tay phải bấm một đạo quyết: “Lấy máu của ta, tế luyện chư hồn, phá."
Trong nháy mắt anh nói ra chữ phá thì mười tám lá bùa trong tay đột nhiên tản ra ở giữa không trung, sau đó hóa thành mười tám vệt sáng lao về hướng những dòng khí đen đang lượn lờ giữa không trung kia.
Âm ầm, năm sáu dòng khí đen bị vệt sáng đánh trúng rồi oanh một tiếng đã hóa thành ánh lửa biến mất tăm hơi.
Đây là Tam Dương Chân Hỏa, tất cả âm uế sát khí gặp phải lửa này đều cháy bừng lên như xăng.
Những sát khí còn lại không ngờ Trần Vũ lợi hại như vậy nên lập tức chỉ chỉ thét chói tai loạn thành một bầy rồi chạy trốn tứ tán, chỉ chốc lát sau đã trốn sạch.
Những sát khí này không khó để xoá bỏ, đây là giai đoạn tẩy trừ thứ nhất, về sau Trần Vũ còn phải làm mấy lần mới dọn sạch chúng được.
Sau khi làm xong tất cả Trần Vũ mới trở lại tầng trệt, anh lấy điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ của Nghiêm Nhu Cẩn, vừa rồi ở dưới tầng hầm không có tín hiệu nên lúc này mới có nhắc nhở tin nhắn.
Anh gọi lại nhưng điện thoại luôn reo mà không có ai nghe máy, trong lòng Trần Vũ run lên, cảm thấy có gì đó không đúng nên lại tiếp tục gọi, lần này rất nhanh đã có người nghe máy, nhưng răng rắc một tiếng tín hiệu đã đứt đoạn.
Nghiêm Nhu Cẩn đã xảy ra chuyện, trong lòng Trần Vũ lập tức nảy ra suy nghĩ này nên vội lái xe chạy theo con đường mà Nghiêm Nhu Cẩn trở về.
Đây là con đường cao tốc để trở về khu thành phố cũ, xung quanh ít xe, trong đầu Trần Vũ đang tính toán lộ tuyến xem trên đường có mấy chỗ thích hợp để phục kích, anh phải đến xem từng nơi một.
Đột nhiên, Trần Vũ bỗng đạp chân phanh lại rồi nhảy xuống, bởi vì hàng rào trên đường cao tốc rõ ràng có dấu vết xe đụng vào.
Anh nhảy qua hàng rào rồi đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy xe của Nghiêm Nhu Cẩn lật nghiêng một bên, hai vệ sĩ ngã dưới đất không còn động tĩnh, trước xe là một ngọn núi, đi theo con đường núi này thì toàn thấy dấu vết đánh nhau.
"Sau khi Ly Trần nhận chủ thì trách nhiệm bảo vệ của nhà họ Nghiêm đã không còn tồn tại, cho nên tôi đã giải tán họ rồi." Nghiêm Nhu Cẩn cười nói.
"Mấy ngày gần đây không quá bình yên, tôi sợ có chuyện thì một mình không ứng phó nổi nên mời thêm vài người." Chú Hoàng cười nói.
"Cô gặp phiền phức gì sao?" Trần Vũ hỏi Nghiêm Nhu Cẩn.
"Không có việc gì lớn, có thể là người trước kia ngấp nghé Ly Trần thôi, tôi ứng phó được, nếu không được thì tôi sẽ xin quán trà Huyền Vũ giúp đỡ."
Nghiêm Nhu Cẩn cười nói: "Tôi đi trước."
"Được, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi." Trần Vũ gật gật đầu, không yên lòng mà căn dặn một câu.
"Nhất định."
Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu, sau đó cùng Hoàng Bình rời khỏi nơi này. Sau khi bọn họ rời đi, Trần Vũ liền quay người trở lại trong cao ốc.
Trước khi nơi này được quy hoạch thì rất hoang vu, hơn nữa xung quanh có một bãi tha ma, trước kia khu vực này là âm địa, nhiều năm lắng đọng nên hiện tại dù thay đổi dáng vẻ thì âm sát hội tụ trong này cũng không thể tan đi trong thời gian ngắn.
Trần Vũ xuống lầu ba rồi đứng ở vị trí trước đó, anh hít sâu một hơi rồi nhìn lên, chỉ thấy vô số những dòng khí đen đang vọt về hướng mình.
Nhưng Trần Vũ có Thái Huyền Thánh Thanh Kinh nên Cương Khí cực mạnh, những vật này căn bản không dám đến gần anh.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trần Vũ lấy ra một chồng lá bùa rồi vạch một cái lên lòng bàn tay, trong tay anh đã chảy ra máu tươi, anh bôi máu lên lá bùa rồi dùng tay phải bấm một đạo quyết: “Lấy máu của ta, tế luyện chư hồn, phá."
Trong nháy mắt anh nói ra chữ phá thì mười tám lá bùa trong tay đột nhiên tản ra ở giữa không trung, sau đó hóa thành mười tám vệt sáng lao về hướng những dòng khí đen đang lượn lờ giữa không trung kia.
Âm ầm, năm sáu dòng khí đen bị vệt sáng đánh trúng rồi oanh một tiếng đã hóa thành ánh lửa biến mất tăm hơi.
Đây là Tam Dương Chân Hỏa, tất cả âm uế sát khí gặp phải lửa này đều cháy bừng lên như xăng.
Những sát khí còn lại không ngờ Trần Vũ lợi hại như vậy nên lập tức chỉ chỉ thét chói tai loạn thành một bầy rồi chạy trốn tứ tán, chỉ chốc lát sau đã trốn sạch.
Những sát khí này không khó để xoá bỏ, đây là giai đoạn tẩy trừ thứ nhất, về sau Trần Vũ còn phải làm mấy lần mới dọn sạch chúng được.
Sau khi làm xong tất cả Trần Vũ mới trở lại tầng trệt, anh lấy điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ của Nghiêm Nhu Cẩn, vừa rồi ở dưới tầng hầm không có tín hiệu nên lúc này mới có nhắc nhở tin nhắn.
Anh gọi lại nhưng điện thoại luôn reo mà không có ai nghe máy, trong lòng Trần Vũ run lên, cảm thấy có gì đó không đúng nên lại tiếp tục gọi, lần này rất nhanh đã có người nghe máy, nhưng răng rắc một tiếng tín hiệu đã đứt đoạn.
Nghiêm Nhu Cẩn đã xảy ra chuyện, trong lòng Trần Vũ lập tức nảy ra suy nghĩ này nên vội lái xe chạy theo con đường mà Nghiêm Nhu Cẩn trở về.
Đây là con đường cao tốc để trở về khu thành phố cũ, xung quanh ít xe, trong đầu Trần Vũ đang tính toán lộ tuyến xem trên đường có mấy chỗ thích hợp để phục kích, anh phải đến xem từng nơi một.
Đột nhiên, Trần Vũ bỗng đạp chân phanh lại rồi nhảy xuống, bởi vì hàng rào trên đường cao tốc rõ ràng có dấu vết xe đụng vào.
Anh nhảy qua hàng rào rồi đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy xe của Nghiêm Nhu Cẩn lật nghiêng một bên, hai vệ sĩ ngã dưới đất không còn động tĩnh, trước xe là một ngọn núi, đi theo con đường núi này thì toàn thấy dấu vết đánh nhau.