Mới lạ vì từ khi còn nhỏ, những bữa tiệc sinh nhật của anh đều tổ chức một cách vô cùng long trọng, là một bữa tiệc cho giới thượng lưu.
Nhìn thì hào nhoáng nhưng thật ra buổi sinh nhật ấy không khác gì một bữa tiệc ngoại giao.
Những người tham dự chúng chỉ toàn mang trên mình những chiếc mặt nạ nhìn rất chán ghét, miệng lưỡi nịnh bợ nhưng tâm hận không thể cắn xé đối phương.
Còn cảm giác thân thuộc anh đang cảm nhận được thì đến từ chính những gì ngay bên cạnh anh.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Phong Vũ mà nó được tổ chức một cách đơn giản.
Vật dụng trang trí rất bình thường, ruy băng đầy sắc màu, đèn điện nhấp nháy, bàn ăn cũng không sang trọng, đôi khi chỉ cần một đĩa đầy thức ăn thì bàn tay cũng có thể trở thành bàn.
Đặc biệt những người tham gia bữa tiệc này đều là những người thật lòng yêu thương anh. Bọn họ không mang một bộ mặt giả tạo đến mà đó chính là con người thật của mỗi người.
Họ có thể thoải mái chửi bới, đôi khi rượt đuổi nhau chạy quanh vườn, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nhìn những điều ấy từ những người đã sát cánh bên mình khiến Phong Vũ mới cảm nhận được đây chính là một bữa tiệc sinh nhật thật sự.
“Cảm ơn em Tiểu Ý! Cảm ơn em đã cho anh cảm nhận được thế nào là một bữa tiệc thật sự!”
Giai Ý đang tựa đầu vào vai anh, nghe anh nói thì bất ngờ, nhưng cũng chỉ mỉm cười.
“Không có gì! Anh thích nó là được rồi!”
Hôm nay bầu trời cũng thật đẹp. Trăng tỏa sáng cả một vùng trời rộng lớn, sao lấp lánh giống như những bóng đèn tại bữa tiệc.
Cô Phong Dung quả nhiên rất ham vui, một mình cô có thể cân nguyên một đám đàn ông, họ không thể đấu lại cô.
“Cô nhỏ! Tha cho bọn cháu, thật sự không uống nổi!”
“Nào! Mấy đứa không yếu vậy chứ. Uống tiếp nào!”
Đám thanh niên sợ toát mồ hôi, Tạ Thiên ngồi ở đó đành đánh trống lảng qua chuyện khác.
“Hay chúng ta không uống nữa, hát đi mọi người!”
“Phải phải! Hay chúng ta hát đi!”
Một đám người liền hùa theo. Nhưng bọn họ chợt nhớ tới ra lão đại cũng ở đây.
Anh không quá hà khắc tuy nhiên họ vẫn rất kiêng nể anh.
Phong Vũ ngồi không xa nên nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Mọi người cứ hát đi. Tôi không ý kiến”
“Yooooo! Lão đại cho phép rồi! Anh em đâu, lấy đồ nghề thôi!”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã chuẩn bị xong. Họ tranh nhau lấy mấy chiếc mic.
Thế là họ cứ hát cho đến tận khuya, vì biệt thự của Phong Vũ là một nơi biệt lập nên chẳng cần quan tâm đến vấn đề hàng xóm nghĩ gì.
Vậy là một bữa tiệc sinh nhật nữa được tổ chức nhưng nhân vật chính lại núp một góc.
Phong Vũ ngồi với Giai Ý đến khi tiệc tàn, đến khi những người tỉnh táo đưa những người say bí tỉ về phòng hết thì anh mới rời đi.
“Các cậu nghỉ đi, mai rồi dọn sau!”
“Vâng Lão đại”
Phong Vũ cùng Giai Ý dìu cô Phong Dung ra ngoài cổng chờ trợ lý của cô tới đón. Tiễn cô xong thì anh nhìn qua Giai Ý đang rất tươi tỉnh.
“Em có mệt không?”
“Không có, không hiểu sao nhưng hôm nay em không thấy buồn ngủ!”
“Vậy đi dạo nhé!”
“Được”
Hai người nắm tay nhau bước đi. Không ai nói ai câu gì nhưng vẫn vui vẻ.
Đi một đoạn xa thì cũng ra tới khu phố đông đúc. Đêm đã khuya nhưng chỗ này vẫn đông người qua lại. Dường như chốn này không hề ngủ.
“Vũ! Anh có muốn đi chợ đêm không?”
“Nhưng anh không đem theo tiền”
Giai Ý nhìn Phong Vũ rồi rút bàn tay ra khỏi tay anh, mò trong chiếc túi quần của mình một hồi lâu, sau đó lôi ra được một đống tiền lẻ.
“Em có nè, nhiêu đây là đủ cho hai chúng ta ăn no rồi. Hôm nay em sẽ bao anh”
“Được, vậy anh sẽ không khách sáo”
Giai Ý cầm lấy tay anh dắt đi, nhìn cô gái bé nhỏ đang cầm tay mình dắt đi phía trước thì anh không khỏi vui vẻ.
Nào đâu một chủ tịch với khối tài sản khổng lồ như anh lại có một ngày phải để cho cô gái của mình bao ăn cơ chứ.
Thế nhưng anh thấy rất vui, cảm giác được người khác bao nuôi không biết sẽ như thế nào.
“Vũ, ăn cái này nhé”
“Anh, ăn cái kia đi”
“Cái này ngon lắm, anh ăn thử nè”
“...”
Đêm nay Phong Vũ rất giống một cô bạn gái được người yêu chăm sóc, cảm giác này cũng không tệ.
Ăn uống no say, mặc dù là Giai Ý nói mua cho Phong Vũ ăn nhưng thực chất anh chỉ ăn một vài miếng, còn lại đều để cô ăn.
“Ha... Vũ! Em ăn no...ợ...quá!”
Phong Vũ cười lớn xoa đầu Giai Ý.
“Vậy có đi nổi không”
Cô làm mặt mếu lắc đầu, anh chỉ có thể làm tài xế chạy bằng cơm cõng cô về.
Giai Ý nằm trên lưng anh rất ngoan ngoãn, anh cứ thong thả cõng cô đi.
“Vũ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Em yêu anh nhiều lắm!”
Con tim Phong Vũ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Anh dừng lại nhìn Giai Ý phía sau lưng thì thấy cô đang ngủ say.
“Thì ra là nói mớ sao”
Tuy ngủ nhưng Giai Ý vẫn có thể dễ thương đến như vậy.
“Cảm ơn em! Anh cũng yêu em!”
Chỉ là một câu nói “Yêu anh” khi đang mơ của Giai Ý thôi mà Phong Vũ cũng cảm thấy mãn nguyện. Đây mới là câu mà anh thích nhất trong ngày hôm nay.
Về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ đêm. Anh cũng thấm mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Phong Vũ mới lờ mờ tỉnh dậy, nhìn Giai Ý trong lòng vẫn say giấc anh không lỡ đánh thức.
Phong Vũ không thèm nhìn đồng hồ, thấy trời còn chưa sáng hẳn nên cũng nằm ngủ tiếp. Anh đâu biết rằng trời còn tối là do trời sắp mưa, thật ra bây giờ đã gần 9 giờ sáng rồi.
Giai Ý ngủ đã đủ giấc, cô khẽ cựa quậy vô tình đánh thức Phong Vũ.
“Dậy rồi sao?”
“Ừm! Mấy giờ rồi anh”
Phong Vũ với lấy chiếc điện thoại đầu giường, khởi động lên, anh khẽ giật mình.
“Gần 10 giờ sáng!”
“Hả, trễ vậy rồi sao”
Cô nhìn ra ngoài, bầu trời âm u giống như chỉ 6 giờ sáng.
“Anh không lên công ty sao? Giờ này cũng trễ rồi mà”
“Ừm... Anh không biết lại trễ như vậy rồi, có lẽ sau giờ ăn trưa anh sẽ lên sau”
Ở dưới nhà bếp, Tạ Thiên đang nhàn nhã dùng bữa sáng, anh cũng chỉ vừa mới dậy.
“Thiếu gia!”
Tạ Thiên đang ăn cũng quay người lại.
“Lão đại!”
“Sao cậu không gọi tôi dậy!”
Phong Vũ ngồi xuống bàn đợi cà phê đang pha.
“Gọi làm gì ạ?”
“Cậu... Tôi còn phải lên tập đoàn làm việc. Còn cậu nữa, sao giờ vẫn ở đây? Không phải cậu cũng nên ở tập đoàn rồi à”
Tạ Thiên nghe anh nói vì công việc thì cười ha hả.
“Anh không cần lo đâu! Công việc của tập đoàn ngày hôm nay anh đã làm hết vào hôm qua rồi! Hôm nay anh cứ từ từ thư giãn”
“Cậu nói là... tôi làm hết công việc của hôm nay?”
“Đúng vậy! Hôn qua vì giữ chân anh nên em đã lấy thêm công việc cho anh!”
Tạ Thiên hồn nhiên tiếp tục ăn mà không biết rằng có một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình.
“À! Thảo nào hôm qua tôi làm mãi không hết việc, thì ra là do cậu!”
Sống lưng Tạ Thiên đột nhiên lạnh toát, thức ăn trong miệng cũng trở nên khó nuốt. Khó khăn lắm mới đưa chúng xuống bụng.
“Lão...Lão đại! Em... em ăn xong rồi! Anh ăn ngon miệng nhé!”
Sau đó thì Tạ Thiên ôm đĩa thức ăn chạy mất, cái mạng này anh còn muốn giữ.
Phong Vũ ngồi nhìn Tạ Thiên chạy bán sống bán chết thì cười thành tiếng.
Vì biết lý do là muốn anh bất ngờ cho bữa tiệc nên Phong Vũ không có ý định trách ai cả, anh không phải loại người hẹp hòi tính toán.
Chỉ là đôi khi trêu chọc Tạ Thiên cũng rất vui. Cậu ta tuy đã trưởng thành nhưng vẫn còn rất con nít.