Các phòng ban được ngăn cách với nhau bằng những tấm kính lớn thay vì những bức tường thông thường, ngoài ra khi cần những tấm kính ấy có thể chuyển màu tối đảm bảo sự riêng tư. Chúng rất hiện đại.
Giai Ý được Tạ Thiên dẫn đi qua từng nơi, từ phòng của những người cốt cán trong công ty đến từng phòng ban nhỏ, từ nhà ăn cho tới các khu vực khác. Tất cả đều được Tạ Thiên giải thích rất chi tiết.
Đi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên mất cả hơn 1 giờ đồng hồ. Giai Ý trở lại phòng của Phong Vũ mệt không thở ra hơi.
"Nước đây, em uống đi" Thấy Giai Ý trở lại với vẻ mặt bất cần đời, Phong Vũ vừa buồn cười vừa thương mang cho cô một lý nước lớn.
Giai Ý uống một hơi hết sạch cốc nước lớn. Nhìn qua Phong Vũ với vẻ mặt rất buồn cười "Công ty anh là cái gì thế, đi hết từ trên xuống dưới mà cũng mất cả hơn 1 tiếng. Em sẽ không đi lại lần nào nữa."
Phong Vũ và Tạ Thiên nhìn vẻ bất mãn của cô mà cười thành tiếng.
Giai Ý nhìn hai người với ánh mắt như muốn đánh người.
"Này! Đây là kinh doanh nhỏ của anh đấy à. Em bắt đầu nghi ngờ những gì anh nói đấy!!!"
Thấy Giai Ý bắt đầu nghi ngờ, Phong Vũ có chút chột dạ. Còn Tạ Thiên lúc này như vừa được thấy một trò vui. Anh đứng một góc che miệng cười khoái chí. Thì ra ông chủ của mình đã nói dối bà chủ, sắp có kịch hay.
Nhưng Phong Vũ đâu dễ dàng để Tạ Thiên vừa lòng. Anh nhìn qua con người đang đứng một góc cười kia, ánh mắt hình viên đạn nhắm thẳng chàng trai xấu số.
Nhận thấy điều chẳng lành, Tạ Thiên tìm đường lui trước "Khụ..Chủ tịch! Giai Ý... à không! Cô Giai Ý! Tôi ra ngoài trước!"
Tạ Thiên cảm thấy bản thân sắp không ổn, người anh đổ mồ hôi lạnh. Cũng chỉ tại Giai Ý quá thân thiện khiến anh đã gọi thẳng tên cô trước mặt Phong Vũ.
"Không sao! Anh gọi em là Giai Ý cũng được mà, em thấy như vậy gần gũi hơn." Giai Ý không để ý mà vui vẻ đáp.
Tạ Thiên nhìn qua Phong Vũ, thấy anh chả thèm quan tâm nên thả lỏng bản thân.
"Vậy tạm biệt nhé Giai Ý. "
Nói rồi Tạ Thiên chạy vụt ra ngoài, ở lại chỉ có đường chết.
Đối với Phong Vũ việc mọi người xưng hô với Giai Ý thế nào anh không để ý, miễn cô thấy thoải mái là được. Nhưng tuyệt đối không được mang hàm ý xúc phạm, khi đó anh sẽ không lương tay.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người. Phong Vũ vì muốn Giai Ý quên đi việc anh lừa cô nên đã giả vờ làm việc chăm chỉ.
Giai Ý thấy anh làm việc quả nhiên không làm phiền anh nữa. Nhưng chuyện khi nãy về việc kinh doanh của anh cô vẫn nghi ngờ.
Chợt cô nhìn tới chiếc điện thoại, sao cô không lên mạng tra thông tin nhỉ, bất cứ một tập đoàn hay công ty nào cũng đều có cho mình một trang web riêng mà. Sao giờ cô mới nhớ chứ.
Nhưng điện thoại của cô lại hết pin mất tiêu rồi. Nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn Phong Vũ, cô mỉm cười gian xảo.
"Phong Vũ! Cho em mượn điện thoại anh chút được không? Điện thoại em hết pin rồi."
Phong Vũ không tra hỏi liền đứng dậy đưa nó đến cho Giai Ý, không hề để cô phải động chân động tay đi lấy.
"Của em đây.!"
"Cảm ơn anh."
Phong Vũ mỉm cười xoa đầu cô mấy cái rồi quay trở lại làm việc. Nhưng vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng Giai Ý.
"Mật khẩu điện thoại của anh là gì thế?"
"Sinh nhật em!"
"Oh!"
Giai Ý nhập ngày sinh của vào, và tất nhiên mở khóa thành công. Cô cười tủm tỉm.
Nhưng nhìn vào màn hình, Giai Ý tìm Google mãi không thấy, cô muốn bỏ cuộc tới nơi thì không biết quẹt trúng cái gì mà cuối cùng nó cũng hiện ra trang tìm kiếm. Hmmm...Điện thoại hiện đại quá cũng làm khổ những người ít sử dụng điện thoại như cô.
Giai Ý gõ "Tập đoàn Á Dương" vừa nhấn tìm thì hàng loạt thông tin hiện ra, cô ấn vào nguồn thông tin đầu tiên.
Đọc những gì ghi trong đó mà đầu cô nổ bùm bùm.
Tập đoàn lớn nhất lớn nhất đất nước, có trụ sở ở nhiều đất nước, trụ sở chính được đặt ở thành phố cô và anh đang sống. Kinh doanh và đầu tư ở hầu hết các lĩnh vực. Nguồn kinh tế chiếm hơn một nửa khu vực. Chủ tịch của đế chế đồ sộ này không ai khác chính là Phong Vũ, người đàn ông đang nhàn nhã ngồi làm việc ở trước mặt cô.
Ôi trời ơi! Cái gì thế này!! Vậy mà Phong Vũ dám nói với cô rằng anh chỉ là một người kinh doanh nhỏ. "Kinh doanh nhỏ" của anh là cả một đế chế thế này đây!!!
Nào thì xe anh mua giảm giá ư?!!! Không hiểu sao cô lại có thể tin cơ chứ!! Với độ hoành tráng của tập đoàn này thì một chủ tịch như anh tiền chỉ là phù du.
Giai Ý tức đầu muốn bốc khói, hùng hổ tiến đến bàn làm việc của Phong Vũ.
Phong Vũ ngước lên thấy vẻ tức giận của Giai Ý thì khó hiểu.
"Sao thế? Nhìn em không ổn lắm!"
"Anh còn dám hỏi em làm sao hả? Anh nhìn xem, vậy mà bấy lâu anh lừa em!!!"
Giai Ý vừa giận dỗi vừa đặt chiếc điện thoại với thông tin của tập đoàn Á Dương trước mắt Phong Vũ.
Phong Vũ nhìn vào đó thì ngay lập tức hiểu ra, anh nhìn cô cười cười.
"Anh xin lỗi! Là anh không nên lừa em! Lỗi của anh! anh xin lỗi. Không có lần sau nữa. Anh hứa đấy!"
Miệng anh nói thế nhưng anh còn đầy bí mật ấy chứ, chỉ là những bí mật ấy không tổn thương cô thôi.
Phong Vũ ôm Giai Ý vào lòng dỗ ngọt cô. Nhưng Giai Ý nào dễ nguôi giận. Cô không thèm nhìn mặt anh, hai má phồng lên, không những nhìn không đáng sợ mà lại còn đáng yêu nữa là đằng khác.
Nhưng bản tính dễ mềm lòng của Giai Ý đã bị anh nắm chặt rồi. Chỉ dỗ thêm một lúc là cô liền tha thứ cho anh, nhưng nét mặt vẫn có gì đó giận dỗi, vẫn phớt lờ anh khiến anh chỉ biết bất lực cười.
Nhìn đồng hồ, mới 5, bình thường 6 giờ anh mới rời công ty nhưng hôm nay anh quyết định tan làm sớm.
"Chúng ta đi dạo nhé?"
Giai Ý vẫn còn ở độ tuổi ham chơi nên nghe thế hai mắt sáng rực "Ok!!"
Hai người liền nắm tay nhau rời khỏi công ty trong khi nhân viên đang phải làm việc.
Tuy là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng lượng công việc không nhiều đến nỗi làm ngày làm đêm không hết.
Mỗi một lĩnh vực sẽ có những giám đốc khác nhau đảm nhiệm. Anh chỉ là người giám sát, đưa ra hướng đi đúng đắn cho tập đoàn mà thôi. Nên công việc hàng ngày của anh hầu hết là đọc báo cáo của từng nơi gửi về, thông qua hoặc chỉnh sửa cho hợp lý. Nếu có vấn đề nghiêm trọng mà người phụ trách không giải quyết được anh sẽ trực tiếp đến đó giải quyết.
Nghe có vẻ đơn giản nhưng chỉ cần anh có một quyết định sai lầm thôi là sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ mấy chục nghìn nhân viên đang làm tại tập đoàn. Áp lực công việc đôi khi rất lớn.
Phong Vũ bình thường sẽ chỉ tham gia những cuộc họp quan trọng, còn lại sẽ giao cho một người khác thay anh tham dự, trừ khi sự dở hơi của anh nổi lên anh mới tham gia mà không báo trước. Có rất nhiều lần những người tham gia cuộc họp bị đau tim vì anh bất ngờ tham gia.
Phong Vũ là một người khá tùy hứng, không phải lúc nào anh cũng sẽ lên công ty. Có khi mấy tháng liền sẽ không ai thấy anh xuất hiện ở công ty, cũng có khi sẽ thấy anh đi làm đều đặn. Không ai đoán được anh sẽ sẽ xuất hiện ở công ty lúc nào.
Ai bảo anh là chủ tịch, có làm gì thì người ta cũng không làm gì được anh.
Tuy là đôi khi anh im hơi lặng tiếng nhưng tình hình ở công ty anh nắm gọn trong lòng bàn tay.
Để làm chủ tịch của một tập đoàn lớn như Á Dương đâu phải điều đơn giản, mà anh đã làm được thì chắc chắn không phải là một người bình thường. Khả năng của anh là điều mà người ta không thể bàn cãi. Anh quá xuất sắc.