Giai Ý vừa uống nước ép vừa ăn bánh kem, là bánh kem vị Chocolate cô thích nhất.
Chợt Giai Ý nhớ đến một gương mặt khá quan trọng mà từ nãy giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
"Anh! Cô nhỏ chưa đến sao?"
"Ừm...Cô ấy bảo có chút việc gì đó, có thể sẽ đến trễ một chút. Em đừng lo, dù không đến thì quà mừng của em vẫn sẽ không thể thiếu đâu"
Giai Ý được anh chọc thì cười phá lên.
Trong khi mọi người đang vui chơi thì Tạ Thiên ở đâu bất thình lình chui ra bên cạnh Giai Ý và Phong Vũ.
Anh ghé vào tai Phong Vũ thì thầm gì đó, Phong Vũ khẽ gật đầu sau đó thì thầm to nhỏ với Tạ Thiên mấy câu. Ánh mắt Tạ Thiên trở nên nghiêm nghị hẳn sau đó rời đi.
Giai Ý cảm thấy tò mò nên đã hỏi anh, nhưng anh chỉ đáp rằng có chút việc ở công ty, Tạ Thiên có thể giải quyết được.
Cô cũng không hỏi thêm, anh đã nói thế thì chính là thế, cô hoàn toàn tin tưởng anh.
Ngoài mặt thì Phong Vũ không biểu hiện gì nhưng trong thâm tâm anh lại là những sự tức giận.
Không biết tên nào không sợ chết mà đã chọn đúng ngày anh tổ chức sinh nhật cho Giai Ý mà tập kích. May mắn là cô Phong Dung đã kịp thời báo cho Tạ Thiên, nhờ đó mà anh đã điều động người đến kịp thời.
Trong khi ở sân vườn đang trong khoảnh khắc náo nhiệt nhất thì ở phía bên ngoài biệt thự cũng đang có một trận chiến không cân sức, khi mà người của Phong Vũ chiếm ưu thế hơn hẳn.
Tạ Thiên theo lệnh của Phong Vũ không đuổi cùng giết tận mà chỉ giữ lại một tên trong số đó. Hắn cần cho công việc lấy thông tin.
Sau khi đám người tập kích đã bỏ chạy hết thì Phong Dung cũng vừa tới.
"Mọi chuyện xong rồi chứ?"
"Đã xong rồi cô Dung!"
Phong Dung thở phào nhẹ nhõm, nếu mà cô không kịp thời nắm bắt thông tin thì có lẽ bữa tiệc này đã bị phá hỏng.
"Vậy là tốt rồi! Chúng ta vào tiếp tục bữa tiệc thôi!"
"Cô vào trước đi, cháu ở lại xử lý cho xong."
Phong Dung nhìn Tạ Thiên gật đầu sau đó đi vào trong.
"Ôi Tiểu Giai Ý! Cháu yêu của cô! Cô đến rồi đây!"
Giai Ý chưa nhìn thấy mặt thì đã nghe được tiếng gọi của cô nhỏ từ đằng xa.
"Xin lỗi cháu yêu, cô đến trễ, quà của cháu đây, sinh nhật vui vẻ nhé!"
Giai Ý vui vẻ nhận lấy món quà mà cô nhỏ tặng.
"Cháu cảm ơn!"
Phong Dung xoa đầu Giai Ý mấy cái thì liền nhìn qua Phong Vũ khẽ gật đầu. Anh liền hiểu ngay ý của cô nhỏ muốn biểu đạt, khẽ gật nhẹ lại.
Thông báo ngầm với Phong Vũ xong thì Phong Dung liền chạy vụt ra trung tâm bữa tiệc, đây mới là điều cô quan tâm. Ăn chơi thoải mái không phải lo lắng gì nếu không hưởng thụ thì thật là phí
Mọi việc thế là đã được Tạ Thiên xử lý xong, nếu hôm nay không phải sinh nhật Giai Ý thì bọn chúng không chỉ đơn giản là bị đánh mà đến cái mạng cũng không còn.
Phong Vũ thực sự đã thay đổi rất nhiều vì Giai Ý.
Càng về sau thì lại càng có thêm những người mặc áo đen tiến vào, Giai Ý ngồi đung đưa trên chiếc xích đu thì thắc mắc.
"Họ là người của anh đúng không?"
"Đúng vậy, cũng nên cho họ được vui chơi chứ"
Giai Ý gật gật đầu, nhưng bọn họ thế này có phải đông quá không? Một sân vườn rộng lớn đi mỏi chân mà cũng không đủ chỗ chứa người.
"Anh có nhiều thuộc hạ thật đấy nha, đúng là ông chủ hắc bang! Thật ghen tị!"
Sự trẻ con của Giai Ý lại trỗi dậy, Phong Vũ nhìn cô cười lớn, nhéo yêu vào mũi cô.
"Đây mới chỉ một phần thôi, nếu em muốn anh sẽ cho em làm lão đại!"
Giai Ý không tin lời anh nói, một bên lông mày cô nhếch lên, đáp lại anh với giọng khiêu khích.
"Anh chắc không? Để em làm lão đại thì anh sẽ hối hận đấy!"
Phong Vũ liền bước xuống xích đu, quỳ một chân theo phong cách hoàng gia, cung kính nâng bàn tay Giai Ý nên, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
"Thần đây xin một đời đi theo lão đại!"
"Hahahahaha!! Phong Vũ, anh...anh đừng chọc em cười!"
Giai Ý không thể nhịn cười trước hành động này của Phong Vũ, trông rất mắc cười.
Phong Vũ không cảm thấy mình bị hạ thấp một xíu nào, làm cô cười chính là điều quan trọng nhất với anh.
Cười xong một trận đã đời, Giai Ý cũng bước xuống xích đu, vẻ mặt có chút mệt.
"Phong Vũ, em muốn lên nghỉ trước"
"Được, anh đưa em lên trên nghỉ!"
Trước khi rời đi cô cũng đến chỗ mọi người chào tạm biệt trước sao đó đi lên tầng.
Vừa đặt chân đến phòng cô liền nhào ngay lên giường, cũng không thèm thay y phục.
Mệt chết đi được, cô thật sự không hợp với những bữa tiệc như thế này.
"Tiểu Ý, thay đồ trước đã, em tính mặc thế này đi ngủ à?"
Mặc dù cái thân của cô không muốn đứng dậy nhưng đúng như anh nói, mặc thế này đi ngủ không ổn xíu nào.
Lê cái thân đi vào phòng tắm thay đồ, sau đó lại đưa cái thân trở lại giường.
Cô nằm trên giường dưới sự bất lực của Phong Vũ.
"Giai Ý... Em chưa tẩy trang!"
Cô nghe anh nói thì mới nhớ trên mặt mình có một lớp trang điểm, nhưng bây giờ cô không muốn phải lết cái xác này đi thêm nữa.
"Anh! Tẩy trang giúp em đi, em không muốn làm!"
Hết cách Phong Vũ đành phải đi lấy đồ tẩy trang mà giúp cô làm sạch. Giai Ý vui vẻ nằm nhắm mắt để anh hành sự.
Có lẽ vì quá mệt nên khi Phong Vũ làm xong thì cô cũng đã ngủ quên lúc nào không hay.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, đặt lên chán một nụ hôn.
"Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Ý!"
Sáng hôm sau, biệt thự của Phong Vũ vắng người hơn hẳn, tất cả những người tham gia bữa tiệc hôm qua bây giờ đều đang say giấc nồng.
Trùng hợp hôm nay cũng là cuối tuần nên Phong Vũ không phải đến công ty, thế là anh quyết định sẽ làm bữa sáng cho Giai Ý.
Đang làm bữa sáng thì chú chó mà hai người nhận nuôi chạy vào, nó vẫy vẫy cái đuôi mừng rỡ.
Phong Vũ nhìn thấy Tiểu Phong thì liền cúi xuống xoa đầu nó.
"Chào Tiểu Phong, sao mày vào đây? Hôm nay Tiểu Ý vẫn còn ngủ, không đưa mày đi chơi được!"
*Gâu*
Bình thường Giai Ý sẽ thường dẫn Tiểu Phong đi dạo vào cuối tuần, nhưng nó là một chú chó ngoan và hiểu chuyện thế nên chỉ sủa một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Phong Vũ quay trở lại gian bếp tiếp tục nấu bữa sáng.
Khi món cuối cùng vừa được dọn ra thì Giai Ý từ trên tầng đi xuống.
"Wow, nhìn ngon quá, lâu lắm rồi chưa được ăn đồ ăn của anh nấu, thật sự rất nhớ đấy!"
"Vậy sao, thế bữa này phải ăn thật nhều đấy"
"Vâng"
Giai Ý ngồi trên ghế đung đưa đôi chân thưởng thức bữa sáng.
"Em có muốn hôm nay đi đến căn cứ bí mật của anh không?"
Giai Ý nghe đến căn cứ bí mật thì ánh mắt lấp lánh hẳn lên.
"Muốn muốn muốn!"
"Vậy tý nữa chúng ta sẽ đi, giờ thì ăn sáng cho xong đã!"
Nghe thấy được đến chỗ bí mật nên Giai Ý ăn cực kỳ nhanh, còn bị sặc mấy lần. Mặc cho Phong Vũ trách mắng nhưng cô chỉ cười cười với anh, không có gì gọi là sợ sệt.
Cô háo hức lên phòng thay đồ, còn Phong Vũ thì vẫn ung dung dọn bàn ăn.
"Nào Phong Vũ, anh lề mề thế. Nhanh lên nào!"
"Em làm gì mà vội thế, căn cứ nó không chạy mất đâu!"
Giai Ý đứng trên cầu thang khoanh tay lại, nói với một giọng ngạo nghễ.
"Phải vội chứ, hôm nay là lần đầu tiên em đến thăm đế chế của em mà!"
Anh buồn cười nhìn Giai Ý, cô rất là nhập tâm vào vai diễn của mình, vậy thì anh chỉ đành thuận theo trò con nít này của Giai Ý, nhanh chóng dọn bàn xong rồi đưa cô đến thăm đế chế của mình.