Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: ông Đổng sống không bằng chết
Trên đường cao tốc chạy đến tỉnh lỵ.
‘Thằng khốn đó rốt cuộc có ma lực gì?”
Ông Đổng ngồi ở ghế sau xe, cau mày nhìn chằm chằm vào bảng tư liệu thông tin của Giang Vũ trên tay: “Nó rõ ràng chỉ là một đứa ở rể vô dụng, sao có thể khiến cho cả Tuyết Tình và Hàn Linh đối xử với hắn cung kính như thế?”
“Ông chủ không cần lo lắng, tôi đã thông báo chuyện này cho Lăng Vân biết rồi”.
Người lái xe nanh ác nói: “Đợi Lăng Vân đến đây thì những ngày đắc ý của tên nhóc đó cũng sẽ kết thúc”.
“Nhà họ Lăng là một trong những gia tộc giàu có nhất tỉnh Giang Đông, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của tôi, cho dù thằng nhóc kia có được Hàn Linh chống lưng thì cũng không có cơ hội chiến thắng”.
Ông Đổng đặt tài liệu trên tay xuống, cười lạnh nói: “Tôi thật sự muốn xem… á!”
Nói được nửa chừng, ông Đổng chợt ôm tỉm, hét lên đau đớn.
“Ông chủ, có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt tài xế thay đổi, gã nhanh chóng đỗ xe vào làn đường khẩn cấp, không biết làm sao.
“Tim tôi đột nhiên đau quá!”
Ông Đổng lộ ra nét mặt méo mó, tay ôm tim, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau quay lại Giang Châu, đỉ bệnh viện!”
Khỉ Kỷ Tuyết Tình đang giải quyết công việc cùng với thư ký Tiểu Viện, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ông Đổng.
“Ông Đổng, ông nhanh vậy đã đến tỉnh lỵ rồi à?”
Bắt điện thoại, Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc hỏi.
“Ông, ông đang ở bệnh viện trung tâm Giang Châu, mau gọi Giang Vũ đến gặp ông”, giọng nói đau khổ của ông Đống vang lên ở đầu dây bên kia.
Các vệ sĩ đã đưa ông Đổng đến bệnh viện trung tâm càng nhanh càng tốt, nhưng bệnh viện cũng không thể phát hiện ông ấy bị bệnh gì, ngay cả thuốc giảm đau đặc hiệu cũng không thể làm cho ông ấy bớt đau đớn.
Sau đó ông Đổng mới nghĩ tới những gì
Giang Vũ đã nói trước đó cho nên lập tức gọi điện cho Kỷ Tuyết Tình.
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, mặc dù cô đã đoán trước được ông Đổng sẽ trở lại, nhưng không ngờ chuyện lại đến sớm như vậy.
,rÔng Đổng! Bây giờ ông muốn Giang Vũ đến đó thì e rằng không hợp lý, phải không?”
Kỷ Tuyết Tình nghịch bút ký trong tay, nhắc nhở: “Anh âỳ bây giờ đang ở thiên cung Vân Đỉnh của con, ông tự suy nghĩ phải làm thế nào đi”.
“Được, ông đi tìm nó!”
Ông Đổng biết Kỷ Tuyết Tình tức giận về sự việc trước đó nên muốn đáp trả, liền cúp điện thoại.
“Sớm biết như vậy thì ban đầu mình đừng làm!”
Sau khỉ cúp điện thoại, Kỷ Tuyết Tình cười lạnh, giao công việc cho Tiều Viện rồi nhanh chóng về nhà.
Khỉ Kỷ Tuyết Tình lái xe trở lại thiên cung Vân Đỉnh, ông Đổng đang nằm ở cổng sân, lăn lộn trên mặt đất.
Một số vệ sĩ hoảng sợ bảo vệ ông Đổng,
sau khi nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình thì lập tức lớn tiếng cầu xin: “Cô Kỷ, xỉn hãy cứu ông Đổng!”
“Tôi không biết y thuật nên không thể giúp được gì”.
Kỷ Tuyết Tình vội vàng lắc đầu, nghỉ hoặc hỏi: “Giang Vũ không có ở nhà sao?”
“Chúng ta liên tục gõ cửa, nhưng thằng nhóc khốn nạn đó không chịu xuất hiện!”
Nét mặt ông Đổng vốn đã vặn vẹo, bây giờ còn nghiến răng nghiến lợi mắng.
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình cau mày, rõ ràng là ông Đổng có việc cầu xỉn người khác, thế mà lại ăn nói thô lỗ như vậy, thật sự đáng chịu khổ lâm!
“Vào trong trước đi, để con gọi Giang Vũ”.
Kỷ Tuyết Tình không hề tức gỉận, cô chỉ muốn dạy cho ông Đổng một bài học nhỏ, chứ thật sự cô cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy bị tra tấn đến chết.
Một số vệ sĩ đỡ ông Đổng vào sảnh biệt thự.
Kỷ Tuyết Tình cau mày đỉ ra khỏi phòng Giang Vũ: “Giang Vũ không có ở nhà!”
“Con mẹ nó, thằng khốn đó chắc chắn là
cố ý tránh mặt ông, muốn ông phải chịu đau khổ!”
Nghe vậy, thân thể ông Đổng mềm nhũn ra, ngã phịch xuống ghế sofa, tức giận hét lên: “Thằng nhóc nham hiểm khốn nạn!”
“Ông Đổng! Trước đây con đã khuyên ông rồi nhưng chính ông không chịu nghe, không chịu tin tưởng Giang Vũ”.
Kỷ Tuyết Tình cau mày, vặn lại: “Nếu như ông đã không tin Giang Vũ vậy thì tại sao Giang Vũ phải chờ ông chứ?”
“Ông… đau chết ông mất!”
Ông Đổng tự biết mình đuối lý nên chỉ nằm lăn lộn trên ghế sofa, không nói gì nữa.
“Cô Kỷ, việc đã đến nước này, cô vẫn nên bảo Giang Vũ quay lại chữa trị cho ông Đổng đi!”
Một số vệ sĩ lo lắng, cố gắng thuyết phục cô.
“Vậy sao các người còn không nhanh chạy đi tìm anh ấy đi!”, Kỷ Tuyết Tình tức giận đáp lại.
Ông Đổng đau đớn hét lên: “Mau vận dụng hết tất cả các mối quan hệ tìm cho ra Giang Vũ, không thể chịu đựng được nữa rồi!”
Một đám vệ sĩ bắt đầu điên cuồng gọi điện, liên lạc với các thế lực khác nhau để tìm tung tích của Giang Vũ.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của ông Đổng, Kỷ Tuyết Tình cũng gọi điện cho Giang Vũ nhưng điện thoại của Giang Vũ đã tắt máy, cô cũng không thể làm gì được.
Dưới mệnh lệnh của ông Đổng, mọỉ tầng lớp ở Giang Châu đều chấn động, tất cả dều điên cuồng tìm kiếm Giang Vũ. Đáng tiếc…
Để loại trừ Giao Nhân Mị, Hàn Linh đã tìm một địa điểm bí mật tuyệt đối an toàn, không thể bị quấy rầy, cho dù toàn thành phố huy động tìm kiếm cũng sẽ không ai có thể tìm ra.
Nếu không tìm được Giang Vũ, ông Đổng chỉ có thể chịu đựng đau đớn tột cùng, sống không bằng chết!
Suốt đêm, ông Đổng bị phệ tâm cổ hành hạ đến chết đi sống lại, hôn mê bảy tám lần, mỗi lần đều đau đớn đến ngất đi rồi lại tỉnh dậy vì đau đớn. Ông ta thậm chí còn phải cố gắng hết sức mới không tự kết liễu cuộc đời mình.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau thì Giang Vũ mới trở lạỉ thiên cung Vân Đỉnh, vác theo một cái bao tải, nét mặt mệt mỏi.
“Tên khốn này, hôm qua đến giờ anh đã đi đâu? Anh có biết chúng tôi đã tìm anh khắp nơi không?”
Nhìn thấy Giang Vũ xuất hiện, một vệ sĩ lập tức bước tới, chỉ vào mũi Giang Vũ rồi gầm lên: “Nếu ông Đổng có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết anh”.
“Con mẹ nó, anh lại là thằng nào vậy?”
Vừa bước vào cửa đã bị nhục mạ như vậy, Giang Vũ liền giơ tay tát tên vệ sĩ bay ra ngoài: “Đang tìm tôi mà còn tỏ ra thô lỗ như vậy, ai cho các người lá gan đó thế!”
“Giang Vũ! Đó là người của tôi!”
ông Đổng sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế sofa gầm lên: “Mau chữa trị cho tôi, tôi đau đến chết mất!”
“Thì ra là ông Đổng!”
Nhìn thấy bộ dáng của ông Đổng, Giang Vũ chợt nhận ra đối phương đang phải hứng chịu sự phát tác của phệ tâm cổ.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng chữa trị cho tôi đi”, ông Đổng sống không bằng chết, nghiến răng nghiến lợi thúc giục.
Đối mặt với ông Đổng thô lỗ, Giang Vũ cau mày nói: “Bây giờ ông đang là người cầu xin tôi
giúp đỡ đó. Đây là thái độ cầu xỉn của ông sao?”
‘Thằng nhóc khốn kiếp, cậu dám lên mặt ở đây sao, có tin nếu không có Tuyết Tình ở đây thì tôi sẽ khiến cho cậu không được chết tử tế không!”
Ông ấy đã đau đớn đến mức chết đỉ sống lại, thế mà Giang Vũ lại còn đứng đó lên mặt, chuyện này khiến cho ông ấy vô cùng tức giận.
“Lão già ba gai này, tôi cũng vì Tuyết Tình cho nên mới tốt bụng nhắc nhở cho ông biết rằng ông bị trúng cổ độc thôi!”
Trước những lời xúc phạm của ông Đổng, Giang Vũ cũng không khách khí đáp trả: “Đáng tiếc, chính ông không biết tốt xấu, không tin lời tôi nói. Vậy thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đến sự sống chết của ông. ông cứ nằm đó mà đau đến chết đi!”
Ông Đổng bị mắng đến mức chết lặng, nhiều năm nay không có ai dám nói chuyện với ông ấy như vậy.
Kỷ Tuyết Tình kỉnh ngạc nhìn Giang Vũ.
Không ngờ Giang Vũ, một người bị cả hai mẹ con nhà họ Triệu dây dưa đến mức không thể thoát thân lại có thể mạnh mẽ như vậy khi
đối mặt với ông Đổng, điều này thực sự khiến cho người ta phải bất ngờ.
“Sao anh dám nói chuyện với ông Đổng như vậy? Anh có biết ông Đổng là ai không?”
Một số vệ sĩ phản ứng lại, lập tức giận dữ quát lớn mắng Giang Vũ.
“Ông ấy có là aỉ cũng chẳng liên quan gì đến tôi, cho dù ông ấy có là ông trời thì ở trước mặt tôi ông ấy cũng không là cái thá gì cả”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn đám vệ sĩ, rồi lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “ông cho rằng tôi không biết ông đưa Hàn Lỉnh cùng đám người Vương Mãn Kim đến là để làm khó tôi, muốn xem tôi mất mặt sao?”
“Cậu…”
“Cậu cái gì?”
Giang Vũ không cho ông Đổng cơ hội lên tiếng, chán ghét nói: “Tôi cũng chỉ vì Tuyết Tình cho nên mới lười so đo với các người. Tôi đã có lòng nhắc nhở ông, mạng ông không dài, nhưng đáng tiếc ông lại quá đề cao bản thân mình!”
“Bây giờ ông đã đến cầu xin tôi cứu mạng mà còn tỏ thái độ thò lỗ như vậy, tôi sẽ không nhún nhường trước thói xấu của ông nữa”.
Vừa nói xong, Giang Vũ liền gật đầu với Kỷ
Tuyết Tình rồi đi thẳng vào phòng ngủ, không hề để ý tới nhữnq nqười bên nqoàỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK