“Anh Viên tuổi còn trẻ mà đã có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng trong cục chiến tranh, chắc chắn là có chỗ hơn người”.
Sau khi xác định người vừa tới không có ý tốt, Giang Vũ cũng không khách khí, bắt đầu phát lực.
Cảm nhận được lực đối kháng trên tay Giang Vũ, Viên Chấn Hoa liền sửng sốt, sau đó trong mắt dâng lên chiến ý, không hề buông tay mà còn dồn thêm lực trên tay phải.
Nhưng cho dù anh ta có dùng sức thế nào thì tay của Giang Vũ vẫn ghìm chặt như sắt thép, trên gương mặt không biểu lộ chút sự khó chịu nào.
“Tên này là cao thủ võ đạo, hơn nữa thực lực cũng không thua kém mình”.
Trên trán Viên Chấn Hoa đổ một tầng mồ hôi, trong lòng âm thầm chấn động.
“Anh Viên, tạỉ sao anh lại đổ mồ hôi vậy?”, Giang Vũ tò mò hỏi.
“Thời tiết có chút nóng!”, Viên Chấn Hoa gượng cười nói.
“Vậy sao?1′
Giang Vũ nheo mắt, lại dồn lực vào tay phải.
Viên Chấn Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể đột nhiên đổ mồ hôi khiến quần áo ướt đẫm với tốc độ mà mắt thường còn có thể nhìn thấy được.
“Hay lắm hay lắm, hai người đàn ông trưởng thành mà còn nắm tay lưu luyến không rời”.
Ý thức được tình huống không ổn, Vương Mãn Kim nhanh chóng lên tiếng giải vây.
Giang Vũ mỉm cười ảm đạm, tao nhã thu tay lại, buông Viên Chấn Hoa ra.
Viên Chấn Hoa nhanh chóng đặt tay phải ra sau lưng, liếc nhìn Giang Vũ với vẻ mặt khó chịu, ngồi lại trên ghế, không hề hé răng.
Lúc này, bàn tay phải đặt sau lưng của anh ta đã bị lực của Giang Vũ vặn gãy xương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác đều có chút kinh ngạc, bọn họ đêu có thể nhìn ra, Viên Chấn Hoa đã bị đánh bại trong tay Giang Vũ..
Nhưng làm sao một nhân vật nhỏ không được aỉ biết đến như Giang Vũ lại có thể thắng
được một người đã từng trải qua chiến hỏa ở cục chiến tranh như Viên Chấn Hoa chú?
“Tôỉ là Tê Thiên Minh, thị trưởng Giang Châu Tề Bảo Quốc là bố của tôi”.
Một thanh niên khác mặc trang phục truyền thống đứng lên, bắt tay với Giang Vũ nói: “Tôi hiện đang giữ chức vụ trưởng khoa trong cơ quan”.
“Hân hạnh hân hạnh!”
Giang Vũ bắt tay đối phương, sắc mặt không hề thay đối.
Khi Tề Thiên Minh muốn rút tay lại, Giang Vũ vẫn giữ chặt không chịu buông ra.
“Anh Giang! Anh Tê không phải người trong võ đạo, đừng ức hiếp kẻ yếu!”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Viên Chấn Hoa hơi thay đổi, ngay cả anh ta còn bị Giang Vũ siết gãy xương, nếu là Tề Thiên Minh thì chỉ sợ tay cũng sẽ bị bóp nát.
Tề Thiên Minh bình tĩnh nheo mắt lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Giang Vũ.
“Anh Tê bình thường chắc phải làm việc rất vất vả, nhất định phải chú ý sức khỏe của mình”.
Giang Vũ không để ý đến Viên Chấn Hoa,
nghiêm túc nhìn Tề Thiên Minh: “Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên gặp ác mộng, đổ mồ hôi trộm, thắt lưng đau nhức lúc không?”
Nói đến đây, Giang Vũ nghiêng đầu ghé vào tai Tê Thiên Minh nói: “Nhất là ở phương diện kia đang sa sút nghiêm trọng. Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng chị nhà vẫn chưa có thai đúng không?”
“Anh, sao anh lại biết chuyện này?”
Sắc mặt Tề Thiên Minh hơi thay đổi, anh ta liếc mắt nhìn những người khác rồi thấp giọng nói: “Anh là bác sĩ sao?”
“Tôi là thần y!”
Giang Vũ đắc ý cười, tự tin nói: “Tôi có thể chữa khỏi mọi vấn dề của anh, hơn nữa còn có thể cam đoan chị nhà trong vòng một tháng sẽ có tin vui!”
“Bây giờ không tiện, lúc khác chúng ta tìm một chỗ nói chuyện cụ thể”.
Nhìn thấy Giang Vũ chỉ cần bắt tay liền có thể biết mình có bệnh gì, Tề Thiên Minh đã tin tưởng anh đến 80%.
“Được!”
Giang Vũ gật đầu, lập tức buông tay Tề Thiên Minh ra.
“Này, hai người đàn ông trưởng thành lại đang thì thầm với nhau cái gì thế?”
Cô gái tóc ngắn bất mãn hét lên: “Họ Giang kia, tên tôi là Long Hiểu Hà, mọi người đêu gọi tôi là Tiểu Long Nữ. Bố tôi là cao thủ số một ở Giang Châu, đồng thời là chủ của võ quán Khiếu Thiên, Long Khiếu Thiên!”
“Hân hạnh, hân hạnh!”
Giang Vũ theo thói quen chìa tay về phía cô gái.
“Hừ!”
Long Hiểu Hà khinh thường liếc nhìn tay phải của Giang Vũ, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới.
Không ngờ Long Hiểu Hà lại thô lỗ như vậy, Giang Vũ ngượng ngùng rút tay lại, nhưng trong lòng đã cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “ông Đổng nhất quyết làm khó mình, còn phái cả phú nhị đại, quan nhị đại, quân nhị đại cùng võ nhị đại ở Giang Châu đến đây”.
Không thể không nói, với thân phận và địa vị hiện tại của Giang Vũ, ngoại trừ hào quang mà Kỷ Tuyết Tình ban cho thì thân phận và địa vị của anh hoàn toàn không xứng tầm đứng trước mặt những thanh niên này.
“Nào, anh Giang, đến ngồi cạnh tôi đi!”
Vương Mãn Kim nhiệt tình nói, thân là một thương nhân, anh ta nhìn ra Kỷ Tuyết Tình coi trọng Giang Vũ đến mức nào, cho nên cảm thấy nhà họ Vương có thể thông qua Giang Vũ mà trở thành người cùng hội cùng thuyền với nhà họ Kỷ, vì vậy anh ta tỏ ra rất ân cần.
“Anh Giang phải ngồi cạnh tôi!”
Tề Thiên Minh đẩy Vương Mãn Kim ra, chủ động kéo Giang Vũ ngồi xuống bên cạnh mình.
Viên Chấn Hoa nhìn Giang Vũ với vẻ mặt phức tạp, thân là một quân nhân, thứ anh ta coi trọng nhất chính là sức mạnh.
Giang Vũ có thể siết gãy xương tay của anh ta, chuyện này khiến cho anh ta tâm phục khẩu phục.
“Anh Viên, đây là đan Sinh Cân Tục Cốt!”
Sau khỉ ngồi xuống, Giang Vũ giơ tay ném một viên thuốc cho Viên Chấn Hoa: “Sau khi uống xong thì tay của anh sẽ nhanh chóng bình phục!1′
“Cảm ơn!”
Viên Chấn Hoa cầm lấy viên thuốc, do dự một chút rồi nuốt vào trong miệng, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Giang Vũ đã có được sự công nhận của ba thanh niên đến từ Giang Châu bằng nhiều cách khác nhau, sau đó bốn người họ đã có khoảng thời gian trò chuyện thoải mái với nhau.
“Các người đang làm cái quái gì vậy?”
Nhìn thấy Giang Vũ tự nhiên trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, Long Hiểu Hà tức giận nói: “Anh ta chẳng qua chỉ là một gã có chút nhan sắc, dựa vào cô Kỷ để tiến thân mà thôi, có cân phải thân thiết với anh ta như vậy không?”
“Tê Thiên Minh tôi chưa bao giờ coi trọng đến thân phận hay địa vị khi kết bạn, tôi chỉ muốn kết bạn với anh Giang mà thôi”.
“Anh Giang đã có thể được cô Kỷ coi trọng vậy thì nhất định có điểm hơn người, cô đừng nên thò lỗ như vậy!”
“Tiểu Long Nữ, anh Giang là bạn của tôi, cô thô lỗ với anh ấy tức là thô lỗ với tòi!”
Giang Vũ còn chưa kịp nói gì thì Vương Mãn Kim cùng hai người kia đã lên tiếng phản bác Long Hiểu Hà, bọn họ đều đứng về phía Giang Vũ với những mục đích khác nhau.
Trong phòng làm việc trên tầng hai của
biệt thự!
“Ha ha ha… không hổ là người đàn ông con xem trọng, khả năng xã giao quá đỉnh!”
Nhìn đám người Giang Vũ trong sân, Kỷ Tuyết Tình ngồi ở trên sô pha đối diện cửa sổ cười lớn nói: “ông Đổng, mấy thanh niên ưu tú mà ông tìm đến xem ra không đủ để làm khó Giang Vũ đâu”.
Ông Đổng siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.
Ông ấy đã tập hợp đến đây những thanh niên ưu tú nhất ở Giang Châu, định chuẩn bị dạy cho Giang Vũ một bài học.
Ông ấy thật sự không ngờ, Vương Mãn Kim, Tê Thiên Minh và Viên Chấn Hoa lại cùng nhau đứng về phía Giang Vũ phản bác Long Hiểu Hà, người duy nhất nhắm vào Giang Vũ, phản bác đến mức cô ta còn không thể ngang đầu lên.
Toàn quân bị diệt, đúng là kỳ lạ!
Làm thế nào mà Giang Vũ, một tên vô danh tiểu tốt, lại có thể đứng ngang hàng với những thanh niên ưu tú kiêu ngạo kia chứ?
“Cô bé, đừng vui mừng quá sớm!”
Ông Đổng hít một hơi thật sâu, lạnh lùng
nói: “Mặc dù Giang Vũ thể hiện rất tốt trước đám nhóc kia, nhưng trò hay còn ở phía sau. Ông sẽ lập tức khiến cho nó thấy thế nào là người của gia tộc lớn”.
“Ông có ý gì?”
Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày: “Ngoài những người này thì ông còn mời ai khác đến sao?”
Ông Đổng nheo mắt lạt gằn từng chữ: “Hàn Linh đến từ thủ đô Long Kinh!”
“Người đàn bà điên họ Hàn đó sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi đột ngột, cô đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.
“Tuyết Tình! Chắc con cũng biết, Hàn Lỉnh luôn thích khiêu khích người của các gia tộc lớn, ngay cả nhà họ Hàn cũng không thể khống chế được cô ta!”
Đổng Thiên Bảo không quay đầu lại, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Nếu như con không ra mặt thì Giang Vũ nhiều lắm cũng chỉ bị thương, nhưng nếu như con ra mặt thay Giang Vũ thì ông dám cam đoan Hàn Lỉnh nhất định sẽ đánh chết Giang Vũ trước mặt con!”
“Đổng Thiên Bảo!”
Kỷ Tuyết Tình dừng lại, quay lưng về phía ông Đổng, nhưng thân thể vì phẫn nộ mà run lên
dữ dội, cô nghiến răng nghiến lợi quát lên: “Nếu như Giang Vũ xảy ra chuyện gì không hay thì cả đời này con cũnq sẽ khônq tha thứ cho ônq!”