Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chết tiệt, tàn bạo quá!"

Nhìn thấy Hàn Linh một lời không hợp liền muốn giết chết Long Hiểu Hà, Vương Mãn Kim và Tề Thiên Minh sợ đến mức gần như mất khống chế.

Đồng thời, họ cũng tin vào lời Viên Chấn Hoa nói về Hàn Linh lúc trước: Người phụ nữ này là một kẻ điên, luôn sẵn sàng giết người, thật kinh khủng!

Viên Chấn Hoa vẫn bình tĩnh, tỏ ra đồng tình nhìn Long Hiểu Hà: "Tôi đã nói rồi, trêu chọc vào cô ta thì chỉ có con đường chết!"

"Tiểu Linh, dừng lại!"

Đúng lúc này, giọng nói của ông Đổng đột nhiên vang lên: "Chỉ là tranh cãi nhỏ nhặt của đám tiểu bối thôi, không cần phải giết người".

Ông Đổng đang chậm rãi bước tới, còn có Kỷ Tuyết Tình đi cùng.

"Ông Đổng, cứu tôi với, cứu tôi với!"

Nhìn thấy ông Đổng, Long Hiểu Hà tái nhợt liền nức nở kêu cứu.

"Tiểu Linh, cô nên bình tĩnh hơn một chút đi!"

Ông Đổng không để ý đến Long Hiểu Hà, chỉ mỉm cười nhìn Hàn Linh nói: "Cô Long là khách của tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, nể mặt tôi, cô đừng động vào cô ta!"

"Ông mời tôi đến đây, tôi chịu đến đã là nể mặt ông lắm rồi!"

Hàn Linh nắm lấy đầu Long Hiểu Hà, lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “Bây giờ tôi muốn giết cô ta, tại sao phải nể mặt ông nữa?”

Nghe vậy, sắc mặt của ông Đổng cứng đờ, không ngờ Hàn Linh lại không nể mặt ông ấy như vậy, đây đúng là một cái tát vào mặt ông ấy.

Nhìn kỹ, ông Đổng mới phát hiện đồng tử của Hàn Linh đã chuyển sang màu vàng đồng.

Người phụ nữ này một khi nổi điên thì sẽ không nể mặt ai.

Những người khác sợ hãi nhìn Hàn Linh, cũng chỉ có người xuất thân từ gia tộc lớn ở thủ đô Long Kinh mới dám không nể mặt ông Đổng như cô ta.

Dù sao thì đám thanh niên ưu tú đến từ Giang Châu này cũng sẽ không bao giờ dám thô lỗ với ông Đổng.

"Người đâu!"

Nhận thấy Hàn Linh sắp mất kiểm soát, ông Đổng nhẹ quát một tiếng.

Hai người đàn ông trung niên mặc vest đen lao nhanh vào viện, cảnh giác nhìn Hàn Linh.

"Mặc dù hai vệ sĩ của ông không yếu, nhưng sẽ không kịp ngăn cản tôi giết người".

Hàn Linh liếm môi, khinh thường nói: “Ai dám nhúc nhích, tôi liền bẻ gãy cổ con ả chết tiệt này!”

Vừa dứt lời, Hàn Linh bắt đầu xoay tay phải, đầu của Long Hiểu Hà bắt đầu không ngừng xoay chuyển, giống như có thể bị xoắn đứt ra bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình có chút âm trầm, trước đó ông Đổng nói đã có sự chuẩn bị để ngăn cản Hàn Linh, nhưng thực ra ông ấy chẳng thể làm được gì cả.

Nếu như Hàn Linh thật sự ra tay với Giang Vũ thì ông Đổng sẽ không thể nào ngăn chặn được chuyện Giang Vũ bị giết.

"Hàn Linh, dừng tay!"

Lúc này, Giang Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Cô phải học cách khống chế cảm xúc của mình”.

"Vâng!"

Nghe được lời nói của Giang Vũ, sắc vàng đồng trong mắt Hàn Linh nháy mắt biến mất, sau khi cung kính đáp lại, cô ta mới buông Long Hiểu Hà ra: "Con khốn, nếu cô còn dám vô lễ với anh Giang thì thần tiên cũng không cứu được cô đâu!"

"Con mẹ nó, lời nói của anh Giang còn có trọng lượng hơn lời nói của ông Đổng, đúng là đỉnh quá!", Vương Mãn Kim và những người khác nhìn Giang Vũ với vẻ ngưỡng mộ.

Hàn Linh thậm chí còn không nể mặt ông Đổng, thế mà lại vâng lời Giang Vũ, thật sự quá lợi hại!

Sắc mặt ông Đổng tái nhợt, vốn định đích thân ra tay đánh phủ đầu Giang Vũ nhưng lại bị một cái tát vào mặt.

Khóe miệng Kỷ Tuyết Tình nhếch lên, tuy rằng không biết Giang Vũ thu phục Hàn Linh như thế nào, nhưng chuyện ông Đổng tổ chức Hồng Môn Yến ngày hôm nay cũng không thể gây khó dễ gì cho Giang Vũ khiến cho cô cảm thấy rất hài lòng.

Lập tức mọi người ngồi vào chỗ, nhưng cảnh tượng lại trở nên có chút quái dị.

Ông Đổng ngồi trên ghế lớn, sắc mặt u ám, hào quang của ông ta đã hoàn toàn bị giang Vũ cướp mất.

Kỷ Tuyết Tình tao nhã ngồi ở bên cạnh Giang Vũ, Hàn Linh đứng ở phía sau Giang Vũ... xoa bóp vai cho anh.

Về phần bốn thanh niên ưu tú đến từ Giang Châu, họ đang ngồi trên ghế mà thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

“Kỹ thuật tốt đó, rất thoải mái”.

Giang Vũ tận hưởng khi được Hàn Linh massage, lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi thích bộ đồ tối qua của cô hơn”.

“Chỉ cần anh thích thì từ bây giờ tôi sẽ luôn ăn mặc như vậy!”

Nghĩ đến bộ sườn xám nóng bỏng gợi cảm của mình tối qua, Hàn Linh bất giác đỏ mặt.

"Tiểu Linh, sao cô lại quen biết Giang Vũ?"

Nhìn thấy Hàn Linh massage cho Giang Vũ như một người hầu, ông Đổng khó hiểu hỏi.

Những người khác cũng nhìn Hàn Linh, rất muốn biết Giang Vũ đã làm gì mà khiến cho Hàn Linh nghe lời như vậy.

Mấy người đàn ông chắc phải ganh tị đến phát điên!

Thực sự không hiểu Giang Vũ có sức mạnh thần kỳ như thế nào, không chỉ có thể giành được sự ưu ái của con gái lớn nhà họ Kỷ mà còn có thể thu phục được con gái lớn nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh?

Thật sự quá vô lý.

Đối mặt với câu hỏi của ông Đổng, Hàn Linh lập tức tỏ ra phiền chán nói: “Không liên quan gì đến ông!”

"Tôi... uống trà, uống trà!"

Khóe miệng ông Đổng giật giật, trong lòng nghẹn khuất đến mức suýt nôn ra máu.

Vốn ông ta là người bảo Hàn Linh tới đây xử lý Giang Vũ, hiện tại lại bị Hàn Linh tát vào mặt.

Tự lấy đá đập chân mình!

"Ông Đổng, tôi xin đi trước, bên cục chiến tranh còn có đợt huấn luyện mà tôi cần tham gia".

Cảm nhận được bầu không khí không ổn, Viên Chấn Hoa kiên quyết đứng lên nói: “Tôi cần phải quay về báo danh ngay, không làm phiền ông nữa”.

"Tôi còn có công vụ phải làm, hôm khác có thời gian sẽ quay lại thăm ông Đổng!", Tề Thiên Minh cũng đứng lên theo.

Vương Mãn Kim và Long Hiểu Hà cũng xin lỗi, lấy cớ rời đi trước.

Bọn họ đã nhìn thấy sự khủng khiếp của Hàn Linh cho nên không muốn ở lại với người phụ nữ này thêm một giây nào nữa, rất sợ sẽ đắc tội với kẻ điên này mà mất mạng.

Trong chớp mắt, cả bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đều rời đi.

"Tiểu Linh, nếu như cô có việc thì cứ đi trước đi".

Ông Đổng ngẩng đầu nhìn Hàn Linh: “Tôi và bọn họ…”

"Tôi ổn!"

Hàn Linh thờ ơ ngắt lời ông Đổng: “Tôi sẽ ở lại với anh Giang. Chờ anh ấy đi thì tôi mới đi”.

"Cô…"

Sắc mặt ông Đổng cứng đờ, có Hàn Linh hỗ trợ Giang Vũ, ông ấy cũng không thể công kích Giang Vũ.

Kỷ Tuyết Tình che miệng cười khúc khích, bởi vì ông Đổng là bậc trưởng bối có quan hệ thân thiết với nhà họ Kỷ cho nên cô mới luôn đối xử nhã nhặn với ông Đổng, chứ không phải là do cô sợ ông ấy!

Thân là con gái của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh, thân phận và địa vị của Hàn Linh cũng không kém Kỷ Tuyết Tình bao nhiêu, cho nên tất nhiên cô ta sẽ không nghe lời ông Đổng.

Ông Đổng muốn gây sự với Giang Vũ thì cũng sẽ gặp khó khăn!

"Giang Vũ, cậu cũng thật có bản lĩnh!"

Ông Đổng không thể làm gì được Hàn Linh cho nên chỉ có thể nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt kỳ quái.

Sau khi ngồi vào chỗ, Giang Vũ không lên tiếng mà chỉ cau mày nhìn ông Đổng từ trên xuống dưới.

Nghe ông Đổng nói xong, Giang Vũ do dự nhắc nhở: "Ông Đổng, e rằng ông sẽ không sống lâu đâu!"

"To gan, sao anh dám nguyền rủa ông Đổng?"

Hai vệ sĩ đi sau ông Đổng lập tức quát lớn.

“Tôi có thể hiểu được tâm lý người trẻ tuổi nóng lòng muốn thể hiện trước mặt bậc trưởng bối, nhưng nếu như mở miệng nói người khác sẽ chết sớm thì cũng quá vô lễ rồi".

Ông Đổng ngày càng bất mãn với Giang Vũ.

"Anh nhìn ra vấn đề gì sao?"

Kỷ Tuyết Tình vội vàng lên tiếng hỏi.

"Ông Đổng cũng giống như em trước đây, đều đã trúng phệ tâm cổ!"

Giang Vũ không để ý tới ông Đổng, chỉ nghiêm túc nhìn Kỷ Tuyết Tình nói: "Mà tình trạng của ông ấy so với em trước đây còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cổ trùng trong cơ thể của ông ta đã rất lâu rồi".

Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, cô quan tâm hỏi: "Ông Đổng, ông có cảm thấy lồng ngực hay trái tim bị đau đớn hay khó chịu không?"

"Không, ông rất ổn!"

Ông Đổng quả quyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như cậu dùng thủ đoạn này để lừa gạt Tuyết Tình cùng Tiểu Linh thì hôm nay cậu thất bại rồi, cậu sẽ không lừa gạt được tôi đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK