An Tri Hạ rồng rắn theo chân bạn cùng lớp lên tầng thì bắt gặp Mặc Đông đang bị mấy bạn nữ vây xung quanh xin chụp ảnh cùng.
Đáng ghét thật!
An Tri Hạ lườm một cái, sau đó ngoảnh mặt đi lên tầng ba.
Suốt cả bữa tiệc, cô chẳng nhớ thầy cô nói gì, cán bộ lớp và bạn bè nói gì, bởi trong đầu cô đang bận mắng người nào đó. Chỉ những lúc nâng ly chúc mừng là cô rất hào hứng. Ai đến mời rượu cô cũng uống, đến giờ đã được khoảng chục ly.
Từ bên ngoài cửa, một chàng trai bước vào, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ lớn, chắc hẳn là chín mươi chín bông, khiến cả lớp đều la hét ầm ĩ.
Phía bên kia, ngoài ba ly đầu của giáo viên, Mặc Đông đều từ chối hết. Một cậu bạn vừa đi vệ sinh về, kể oang oang:
“Ê, biết tôi vừa nghe thấy gì trên tầng ba không?”
“Có gì hay ho?”
“Có một cậu em khóa dưới ôm bó hoa hồng to đùng đến tỏ tình với Tri Hạ đấy. Không biết đã đồng ý chưa?”
“Đúng nha, Tri Hạ giờ vừa thân thiện, học giỏi, lại xinh đẹp, con nhà giàu bậc nhất thành phố này, được tỏ tình cũng là chuyện thường thôi mà. Trước kia cứ nghĩ cậu ấy với Mặc Đông là…”
Khánh Đằng nhét ngay một chiếc bánh vào miệng cậu bạn đối diện, sau đó lén nhìn vẻ mặt của Mặc Đông. Quả nhiên, tâm trạng anh tồi đến mức không thể tồi hơn, sắc mặt đen thui, đôi mắt hổ phách sắc lạnh như muốn giết người.
Cậu bạn lắm miệng kia phải cảm ơn Khánh Đằng vì đã cứu mình một mạng.
Vài phút sau, Mặc Đông đứng dậy đi ra ngoài.
An Tri Hạ lảo đảo đi từ nhà vệ sinh ra, chân nam đá chân chiêu, tay vừa vịn tường vừa tìm đường về bữa tiệc. Đột nhiên, eo cô bị người ta ôm chặt lấy, xoay người một cái đã vào căn phòng gần đó, bị người ta dùng tư thế kabedon ép lên ván cửa.
Má cô đỏ ửng, đôi mắt to tròn hơi híp lại, hàng mi cong khẽ khép mở, trông vô cùng xinh đẹp, lại có nét quyến rũ hơn thường ngày. Dáng vẻ này của cô lại bị bao nhiêu thằng con trai lớp A nhìn thấy, trong đó còn có tên nhóc lớp 11 mang hoa đi tỏ tình kia.
Người con trai cao lớn trước mặt cô có hơi rượu, hoặc cũng có thể là hơi rượu từ cô phả lên người anh.
Khuôn mặt ấy tiến đến sát gần, khiến An Tri Hạ vốn đã say xỉn không nhìn rõ lại càng không nhận ra được là người nào. Cô ngẩng đầu, cười ngốc nghếch:
“Ưm… Một… Hai… Các cậu làm gì thế? Tránh ra một chút.”
Cô gái nhỏ đưa tay vừa chỉ vừa đếm số bóng người cô nhìn thấy trước mặt, đôi mắt nheo nheo, bờ môi đỏ hồng đóng mở liên tục. Say thật rồi, nhìn một mà ra hai, còn không nhận ra người đó là ai.
“Ứm…”
Người con trai bất chợt ghì lấy gáy cô, mạnh bạo hôn xuống, tay kia ôm lấy eo cô sát lại mình. Anh không hề nhẹ nhàng, bờ môi có một xíu ram ráp đè trên đôi môi mềm mại, ra sức mút lấy, dây dưa từ cánh đào bên trên xuống bên dưới, rồi lại nút lấy thật chặt, rồi lại bất ngờ thả lỏng tạo ra những âm thanh chùn chụt ám muội.
An Tri Hạ có chút đau, lại khó thở, bèn dùng tay đẩy ngực anh. Nhưng cô không làm gì được, bờ ngực cứng cáp ấy đã chứng minh anh mạnh hơn cô.
Môi cô sắp tê bì đến nơi rồi. An Tri Hạ nức nở, nước mắt đã rớt trên khóe mi, rơi lên cả nụ hôn của hai người.
Nếm được vì mằn mặn, Mặc Đông mới ngừng lại sự thô bạo của mình, tạm thời rời môi, cụng mũi cùng cô thở dốc.
“Hức… Hức… Đau…”
Anh nhìn bờ môi mọng đỏ của cô, khẽ xoa lên, sau đó cất giọng trầm trầm:
“Tri Hạ…”
“Ừm…”
“Có người tỏ tình với cậu đúng không?”
“Ừm…”
Trái tim anh bỗng tê dại đi một nhịp.
“Vậy cậu… có đồng ý không?”
An Tri Hạ lắc đầu quầy quậy, vừa rơi nước mắt vừa oan ức nói:
“Không thích… Hức… Không đồng ý mà…”
Khóe môi ai đó bất chợt cong lên thỏa mãn, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt, khen ngợi:
“Ngoan.”
An Tri Hạ hất tay anh ra, chỉ vào môi mình, giọng giận dỗi:
“Cậu không ngoan. Cậu làm tôi đau… Đau… ở đây này.”
Đôi môi mọng đỏ không ngừng mắng anh và làm nũng, sau đó lại chu ra thở phù phù cho bớt tê. Hành động ấy của cô lần nữa thành công khiến anh mất đi khả năng tự kiềm chế của bản thân. Anh bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn tròn, thân mình chen vào giữa cô, tay ôm lấy gáy nhỏ, cúi đầu hôn xuống. Nhưng lần này, cái chạm ấy nhẹ nhàng hơn, êm ái hơn, chậm rãi và đắm đuối, khiến cả cơ thể cô trở nên tê dại.
“Ưm… Ưm…”
Anh vụng về dùng lưỡi lướt qua môi cô, chạm đến chân răng khiến cô khẽ rùng mình rụt cổ tránh đi. Nhưng cô càng rút anh càng tiến tới, tay kia ôm eo kéo cô quay trở lại. Quấn lấy đầu lưỡi nhỏ mềm ướt, anh nhẹ nhàng khuấy đảo, khám phá hương vị ngọt ngào.
Nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp ấy, dù anh thực hành lần đầu tiên có chút vụng về nhưng cũng đủ khiến cho An Tri Hạ tê dại đến ngây ngất.
Đến khi cảm thấy người con gái đối diện không chịu thêm được nữa, anh mới buông ra, ôm lấy cô vào ngực, thở gấp.
An Tri Hạ vừa say vừa bị hôn đến mệt, không đến mấy giây đã ngất lịm mềm nhũn trong lòng anh. Mặc Đông ôm bế cô ra ngoài, còn cẩn thận gọi điện dặn Khánh Đằng nói với cán bộ lớp cô rằng vì cô say quá nên về trước.
Khánh Đằng đứng từ ban công tầng hai nhìn xuống phía dưới, Mặc Đông đang bế An Tri Hạ vào taxi. Dặn là dặn cái gì, cậu có mà muốn khẳng định chủ quyền thì có.
Cán bộ lớp Tri Hạ cũng rất cẩn thận, hỏi xem là ai đưa cô về. Lúc Khánh Đằng nói là Mặc Đông, anh ta còn rất ngạc nhiên, tò mò hỏi:
“Không phải hai người đó tuyệt giao à?”
“Đôi chim ri giận dỗi chút ấy mà, làm lành rồi.”
Cán bộ lớp gật gù, bảo sao Tri Hạ lại từ chối cậu em khóa dưới nhanh như thế. Hơn nữa, anh và hai bạn nam này đã từng chung lớp A trước khi họ chuyển lên lớp Anh Tài, biết tính nhau, nhân phẩm đáng để tin tưởng.
Đáng ghét thật!
An Tri Hạ lườm một cái, sau đó ngoảnh mặt đi lên tầng ba.
Suốt cả bữa tiệc, cô chẳng nhớ thầy cô nói gì, cán bộ lớp và bạn bè nói gì, bởi trong đầu cô đang bận mắng người nào đó. Chỉ những lúc nâng ly chúc mừng là cô rất hào hứng. Ai đến mời rượu cô cũng uống, đến giờ đã được khoảng chục ly.
Từ bên ngoài cửa, một chàng trai bước vào, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ lớn, chắc hẳn là chín mươi chín bông, khiến cả lớp đều la hét ầm ĩ.
Phía bên kia, ngoài ba ly đầu của giáo viên, Mặc Đông đều từ chối hết. Một cậu bạn vừa đi vệ sinh về, kể oang oang:
“Ê, biết tôi vừa nghe thấy gì trên tầng ba không?”
“Có gì hay ho?”
“Có một cậu em khóa dưới ôm bó hoa hồng to đùng đến tỏ tình với Tri Hạ đấy. Không biết đã đồng ý chưa?”
“Đúng nha, Tri Hạ giờ vừa thân thiện, học giỏi, lại xinh đẹp, con nhà giàu bậc nhất thành phố này, được tỏ tình cũng là chuyện thường thôi mà. Trước kia cứ nghĩ cậu ấy với Mặc Đông là…”
Khánh Đằng nhét ngay một chiếc bánh vào miệng cậu bạn đối diện, sau đó lén nhìn vẻ mặt của Mặc Đông. Quả nhiên, tâm trạng anh tồi đến mức không thể tồi hơn, sắc mặt đen thui, đôi mắt hổ phách sắc lạnh như muốn giết người.
Cậu bạn lắm miệng kia phải cảm ơn Khánh Đằng vì đã cứu mình một mạng.
Vài phút sau, Mặc Đông đứng dậy đi ra ngoài.
An Tri Hạ lảo đảo đi từ nhà vệ sinh ra, chân nam đá chân chiêu, tay vừa vịn tường vừa tìm đường về bữa tiệc. Đột nhiên, eo cô bị người ta ôm chặt lấy, xoay người một cái đã vào căn phòng gần đó, bị người ta dùng tư thế kabedon ép lên ván cửa.
Má cô đỏ ửng, đôi mắt to tròn hơi híp lại, hàng mi cong khẽ khép mở, trông vô cùng xinh đẹp, lại có nét quyến rũ hơn thường ngày. Dáng vẻ này của cô lại bị bao nhiêu thằng con trai lớp A nhìn thấy, trong đó còn có tên nhóc lớp 11 mang hoa đi tỏ tình kia.
Người con trai cao lớn trước mặt cô có hơi rượu, hoặc cũng có thể là hơi rượu từ cô phả lên người anh.
Khuôn mặt ấy tiến đến sát gần, khiến An Tri Hạ vốn đã say xỉn không nhìn rõ lại càng không nhận ra được là người nào. Cô ngẩng đầu, cười ngốc nghếch:
“Ưm… Một… Hai… Các cậu làm gì thế? Tránh ra một chút.”
Cô gái nhỏ đưa tay vừa chỉ vừa đếm số bóng người cô nhìn thấy trước mặt, đôi mắt nheo nheo, bờ môi đỏ hồng đóng mở liên tục. Say thật rồi, nhìn một mà ra hai, còn không nhận ra người đó là ai.
“Ứm…”
Người con trai bất chợt ghì lấy gáy cô, mạnh bạo hôn xuống, tay kia ôm lấy eo cô sát lại mình. Anh không hề nhẹ nhàng, bờ môi có một xíu ram ráp đè trên đôi môi mềm mại, ra sức mút lấy, dây dưa từ cánh đào bên trên xuống bên dưới, rồi lại nút lấy thật chặt, rồi lại bất ngờ thả lỏng tạo ra những âm thanh chùn chụt ám muội.
An Tri Hạ có chút đau, lại khó thở, bèn dùng tay đẩy ngực anh. Nhưng cô không làm gì được, bờ ngực cứng cáp ấy đã chứng minh anh mạnh hơn cô.
Môi cô sắp tê bì đến nơi rồi. An Tri Hạ nức nở, nước mắt đã rớt trên khóe mi, rơi lên cả nụ hôn của hai người.
Nếm được vì mằn mặn, Mặc Đông mới ngừng lại sự thô bạo của mình, tạm thời rời môi, cụng mũi cùng cô thở dốc.
“Hức… Hức… Đau…”
Anh nhìn bờ môi mọng đỏ của cô, khẽ xoa lên, sau đó cất giọng trầm trầm:
“Tri Hạ…”
“Ừm…”
“Có người tỏ tình với cậu đúng không?”
“Ừm…”
Trái tim anh bỗng tê dại đi một nhịp.
“Vậy cậu… có đồng ý không?”
An Tri Hạ lắc đầu quầy quậy, vừa rơi nước mắt vừa oan ức nói:
“Không thích… Hức… Không đồng ý mà…”
Khóe môi ai đó bất chợt cong lên thỏa mãn, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt, khen ngợi:
“Ngoan.”
An Tri Hạ hất tay anh ra, chỉ vào môi mình, giọng giận dỗi:
“Cậu không ngoan. Cậu làm tôi đau… Đau… ở đây này.”
Đôi môi mọng đỏ không ngừng mắng anh và làm nũng, sau đó lại chu ra thở phù phù cho bớt tê. Hành động ấy của cô lần nữa thành công khiến anh mất đi khả năng tự kiềm chế của bản thân. Anh bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn tròn, thân mình chen vào giữa cô, tay ôm lấy gáy nhỏ, cúi đầu hôn xuống. Nhưng lần này, cái chạm ấy nhẹ nhàng hơn, êm ái hơn, chậm rãi và đắm đuối, khiến cả cơ thể cô trở nên tê dại.
“Ưm… Ưm…”
Anh vụng về dùng lưỡi lướt qua môi cô, chạm đến chân răng khiến cô khẽ rùng mình rụt cổ tránh đi. Nhưng cô càng rút anh càng tiến tới, tay kia ôm eo kéo cô quay trở lại. Quấn lấy đầu lưỡi nhỏ mềm ướt, anh nhẹ nhàng khuấy đảo, khám phá hương vị ngọt ngào.
Nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp ấy, dù anh thực hành lần đầu tiên có chút vụng về nhưng cũng đủ khiến cho An Tri Hạ tê dại đến ngây ngất.
Đến khi cảm thấy người con gái đối diện không chịu thêm được nữa, anh mới buông ra, ôm lấy cô vào ngực, thở gấp.
An Tri Hạ vừa say vừa bị hôn đến mệt, không đến mấy giây đã ngất lịm mềm nhũn trong lòng anh. Mặc Đông ôm bế cô ra ngoài, còn cẩn thận gọi điện dặn Khánh Đằng nói với cán bộ lớp cô rằng vì cô say quá nên về trước.
Khánh Đằng đứng từ ban công tầng hai nhìn xuống phía dưới, Mặc Đông đang bế An Tri Hạ vào taxi. Dặn là dặn cái gì, cậu có mà muốn khẳng định chủ quyền thì có.
Cán bộ lớp Tri Hạ cũng rất cẩn thận, hỏi xem là ai đưa cô về. Lúc Khánh Đằng nói là Mặc Đông, anh ta còn rất ngạc nhiên, tò mò hỏi:
“Không phải hai người đó tuyệt giao à?”
“Đôi chim ri giận dỗi chút ấy mà, làm lành rồi.”
Cán bộ lớp gật gù, bảo sao Tri Hạ lại từ chối cậu em khóa dưới nhanh như thế. Hơn nữa, anh và hai bạn nam này đã từng chung lớp A trước khi họ chuyển lên lớp Anh Tài, biết tính nhau, nhân phẩm đáng để tin tưởng.