Sang đến ngày thứ hai.
Chuông hết giờ vừa reo là An Tri Hạ đã chạy khỏi lớp học, vừa đi vừa nhìn phía sau xem Mặc Đông có xuất hiện ở đâu đó trên sân trường không.
Hai ngày nay, cứ nghĩ đến việc hôm hội thao là cô lại giận, không muốn nhìn mặt anh chút nào. Cô cũng không gọi điện cho anh, chỉ nhắn tin báo bận và xin nghỉ học kèm một buổi.
Bộp!
Mải nhìn phía sau, An Tri Hạ đâm sầm phải lồng ngực ai đó.
Cô gái nhỏ lảo đảo lùi về sau, tay nhỏ xoa xoa vầng trán đã hơi đỏ lên của mình. Lúc ngước lên nhìn, cô lại càng giật mình hơn.
Là Mặc Đông.
An Tri Hạ định chuồn đi nhưng anh nhanh tay hơn, tóm lấy tay cô kéo cô vào phòng học Âm nhạc lúc này đã vắng bóng người.
Rầm!
Cánh cửa sau lưng cô bị đóng lại một cách mạnh mẽ, còn bản thân cô bị anh giam lại giữa hai cánh tay cùng ván cửa dày và lạnh lẽo.
“Cậu trốn cái gì?”
An Tri Hạ liếc sang một bên, không nhìn thẳng vào anh, giọng nói thỏ thẻ dỗi hờn:
“Tôi có trốn gì đâu.”
“Không trốn? Vậy sao hôm hội thao không chờ tôi? Chung kết không tới xem. Từ hôm qua đến giờ không gọi điện, không học kèm, thậm chí không gặp mặt?”
Anh còn hỏi cô được à? Sao anh không nghĩ lại hôm hội thao anh đã làm những gì đi?
An Tri Hạ giận đến đỏ mặt nhưng vẫn cứng đầu:
“Tôi bận.”
“Bận mà vẫn có thời gian uống trà ăn bánh với người khác?”
An Tri Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu. Sao anh biết cô đi với Mạn Nhiên? Hừ, quả nhiên nữ chính làm gì anh cũng biết, đúng không? Thế thì đi hỏi cô ấy đi, hỏi cô làm gì chứ?
Cô gái nhỏ dùng tay đẩy anh tránh xa mình, nhưng anh vững như bàn thạch không hề di chuyển dù chỉ một mi li mét.
Sự ấm ức như cơn sóng trào, An Tri Hạ hét lên:
“Là cậu bỏ mặc tôi trước mà!”
Mặc Đông thấy cô mất bình tĩnh, lại nói ra lời khó hiểu đó, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Ai bỏ mặc cô chứ? Sau khi kết thúc trận bán kết, nhìn lên khán đài không thấy cô, anh đã chạy ra ngoài tìm cô. Tìm mãi cuối cùng thấy cô ngồi trà bánh với người khác. Cô hứa đi cổ vũ cho anh, cuối cùng lại đi trước không nói lời nào. Rốt cuộc là ai bỏ mặc ai mới đúng chứ?
Ánh mắt anh lạnh hơn:
“Ý cậu là gì?”
“Tôi đi cổ vũ cho cậu, mua cả đồ cho cậu, nhưng cậu lại nhận khăn với nước của người khác còn gì?”
Cơn giận lên đến đỉnh điểm, An Tri Hạ ấm ức nói ra tuồn tuột:
“Tôi hỏi cậu có bạn mới hay không, cậu đâu có thành thật. Cậu nói cậu không có bạn mới, nhưng lại nhận đồ của người ta còn gì. Cậu có ý với người ta chứ gì? Có thì nói luôn cho tôi biết đi, để tôi đỡ phải mệt nhọc làm gì.”
Cứ nghĩ đến những ngày tháng chạy theo anh đến mặt dày, xu nịnh anh, chịu đủ tin đồn vì anh và Từ Hạo Thiên là cô lại thấy ấm ức. Đúng là do cô tự chuốc lấy, hoàn toàn không phải là lỗi của anh nhưng phải làm sao đây, cô vẫn cảm thấy giận.
Mắt cô đỏ hoe như thỏ con, gò má cũng hồng lên bất thường, sau khi nói một tràng dài thì hơi thở trở nên hổn hển, cổ họng như nghẹn ứ.
Từ “người ta” không rõ là ai kia mà cô cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mỗi lần nói đến đều cố ý nhấn mạnh, cho thấy rõ ràng bản thân cô đang giận vì điều gì. Đến mức này mà còn không hiểu thì anh chính là đồ ngốc.
Mặc Đông nhìn dáng vẻ uất ức của cô lúc này, cộng thêm những lời trách móc vừa rồi, không hiểu sao anh vừa thấy không nỡ, lại vừa muốn cười.
“Cậu… ghen à?”
“Ai thèm ghen chứ?”
“Không ghen mà khóc?”
“Tôi không khóc!”
Vừa nói xong, đôi mắt phản chủ, giọt long lanh cứ như vậy tràn khỏi hàng mi cong xinh đẹp.
Mất mặt quá!
An Tri Hạ đẩy Mặc Đông không được, bèn quay lưng lại úp mặt vào cửa, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
Phía sau cô, khuôn miệng ai đó đã kéo thành một đường cong, lồng ngực rung lên nhưng cố kìm lại, không dám phát ra tiếng, lo cô gái trong vòng tay mình sẽ cảm thấy xấu hổ.
Mặc Đông đặt tay lên đôi vai nhỏ, xoay người cô lại. Anh dùng ngón tay cái xoa xoa nước mắt cho cô, xong liền nhân tiện nhéo đôi má ửng hồng của cô gái ngốc:
“Tôi vẫn luôn thành thật, tôi không có bạn mới nào cả. Còn hôm hội thao, tôi tưởng người đó là cậu nên mới nhận đồ.”
An Tri Hạ phản bác ngay, vì vừa khóc nên giọng có chút nức nở:
“Nói dối! Tôi còn thấy cậu nói chuyện với người ta trong nhà ăn.”
“Chẳng qua tôi từng vô tình cứu “người ta” nên “người ta” đến cảm ơn chút thôi, chẳng có quan hệ gì cả.”
An Tri Hạ lúc này mới nguôi ngoai, ngẩng đầu nhìn anh như đang tìm kiếm xem có nét gian dối nào trên gương mặt đẹp trai đó không. Cô hỏi:
“Thật không?”
"Thật. Cậu là người thân với tôi nhất, được chưa?
Anh lại tùy tiện nhéo má cô thêm lần nữa.
“Vậy cậu không được thân với ai hơn tôi.”
Nhất là Mạn Nhiên!
Cô gái nhỏ đưa ra yêu cầu hết sức vô lý, nhưng đối với anh thì không phải không thể làm được.
Mặc Đông hiếm hoi nở nụ cười, gõ lên trán cô một cái:
“Đồ ngốc!”
Đó, xem thái độ không đồng ý cũng không từ chối kìa, làm sao cô yên tâm cho được.
Bỗng nhiên, anh phát hiện ra điều gì đó, liền đặt tay lên trán cô, sau đó lại đặt tay lên trán mình:
“Cậu sốt sao?”
An Tri Hạ chột dạ, gật gật đầu.
“Từ lúc nào?”
Bị anh chất vấn, giọng cô càng trở nên lí nhí:
“Từ hôm hội thao ấy.”
Mặc Đông cạn lời. Đã ốm rồi, không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đến cổ vũ, bảo sao hôm đó cô lại giận dỗi xấu tính như vậy, giận đến tận ngày hôm nay.
“Uống thuốc chưa?”
An Tri Hạ gật gật đầu.
“Uống rồi.”
“Đi khám chưa?”
“Vẫn chưa nữa.”
Anh thở dài một hơi.
“Sốt đến ngày thứ ba vẫn không đi khám, đợi sốt hỏng não mới chịu đi hả?”
Không biết là ai hồi Tết trách móc anh không biết chăm sóc bản thân, giờ nhìn lại hình như cô ấy đang nói chính mình.
Mặc Đông nắm lấy cổ tay cô, mở cửa kéo cô ra ngoài:
“Đi.”
“Đi đâu?”
“Đi ném con ma bệnh nào đó vào bệnh viện.”
Dù bị anh mắng, cái miệng lại hơi độc một xíu, nhưng anh lo lắng cho cô, An Tri Hạ vẫn cảm thấy có gì đó lâng lâng trong lòng.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#