Có cần phải xui như vậy không? Thà rằng cứ để cô chung lớp với Mặc Đông còn hơn.
Chuyện đã vậy cũng không còn cách nào khác, An Tri Hạ chỉ đành làm như anh ta vô hình, đừng dây dưa gì với mình là được. Nói thẳng ra, vết thương trong lòng bàn tay do anh ta đẩy ngã cô trước cửa nhà kho vừa mới lên da mới, cô không muốn lại gặp chuyện gì không hay khác.
Thầy dạy Mỹ thuật bước vào lớp với phong thái nghiêm túc của một nhà giáo nhưng cũng có điều gì đó rất tự do, khiến cho người đối diện cảm thấy thoải mái.
Sau khi giảng bài lý thuyết một hồi, thầy để học sinh đi vào bước thực hành, còn mình thì đi loanh quanh khám phá những bức tranh "vượt khỏi giới hạn" của học sinh trong lớp mình.
Phải kể đến là, không chỉ quậy lớp Âm nhạc, chủ cơ thể Tri Hạ không ít lần khiến thầy ấy đau đầu.
Trước đây, cô ấy còn từng vẽ thầy thành hình con heo đeo kính để đùa giỡn. Thầy Mỹ thuật vốn dĩ là người vô cùng phóng khoáng, cũng rất tôn trọng sáng tạo của học sinh. Thầy không để bụng việc cô ấy lấy thầy ra làm trò đùa, cái làm thầy tuyệt vọng chính là ngay cả một bức tranh biếm họa vớ vẩn mà Tri Hạ cũng vẽ rõ là xấu. Nói thật, thầy hết hi vọng, chán chẳng buồn quản đến học sinh cá biệt là cô ấy nữa rồi.
Lớp học được ghép từ hai lớp hành chính, tổng cộng là năm mươi người, mỗi người một chiếc ghế với một giá vẽ.
An Tri Hạ nhìn những đồ vật quen thuộc, không khỏi cảm thấy xúc động. Ở thế giới thực của cô, để theo đuổi được trường Mỹ thuật là khá tốn kém, nhưng vì cô là thủ khoa điểm môn Vẽ, sau đó cũng duy trì thành tích học tập tốt nên hàng kỳ đều có học bổng. Còn chi phí sinh hoạt, chi phí giấy vẽ, bút, cọ, màu và những thứ khác đều là do cô đi làm thêm kiếm tiền trang trải.
Ông bà nuôi thương cô, hàng tháng vẫn gửi phí sinh hoạt nhưng cô không dùng tới, mở riêng một tài khoản tiết kiệm để sau này cho ông bà dùng.
Nghĩ tới hai người họ, đầu bút của cô bắt đầu đi những nét quen thuộc, chẳng mấy chốc khuôn mặt cùng ánh mắt hiền từ của ông bà đã hiện lên trên giấy.
Thầy Mỹ thuật từ phía kia nhìn tới, thấy cô tiểu thư ương bướng đột nhiên chăm chú vẽ thì không khỏi ngạc nhiên. Thầy vốn chỉ định đi tới liếc qua xem cô định giở trò gì, chỉ là không ngờ mình sẽ bị bức tranh của cô làm cho giật mình.
Bức tranh có hai ông bà già ngồi bên bàn trà nơi hiên nhà, ánh mắt nhìn xa xăm. Tuy nhiều phần kỹ thuật vẫn còn non xanh, nhưng bức tranh rất có chiều sâu, mang đậm cảm xúc, vừa nhìn vào là sẽ khiến người ta nhớ đến ông bà mình, muốn ngay lập tức về quê thăm họ.
Thầy Mỹ thuật gật gù thưởng thức. Hóa ra Tri Hạ này trước giờ là hổ giấu vuốt, vẽ tốt như vậy mà trước kia chỉ toàn chống đối.
Sau khi hết thời gian thực hành, thầy Mỹ thuật lấy bức tranh của An Tri Hạ làm gương, phân tích nét đẹp của nó, hết lời động viên khen ngợi cô.
Thái độ của cả lớp cũng không khác gì thầy lúc đầu giờ, ai cũng không ngờ Tri Hạ có thể vẽ tốt như vậy.
Được khen ngợi, An Tri Hạ vừa ngại cũng vừa vui vẻ. Cô kém Âm nhạc nhưng Mỹ thuật thì cô có tự tin.
Cuối giờ, thầy gọi cô ở lại.
"Tri Hạ, em có muốn tham gia cuộc thi vẽ Mùa Xuân không?"
"Cuộc thi vẽ sao ạ?"
"Ừ, cuộc thi này được tổ chức vào tháng Ba hàng năm, nếu em có mong muốn, thầy sẽ dành cho em một suất."
Đương nhiên là cô muốn rồi. Còn nhớ ngày trước cô oanh liệt ở các cuộc thi, chỉ không biết là ở thế giới này liệu rằng có còn được như vậy không nữa.
"Dạ được, em muốn tham gia ạ."
Thầy Mỹ thuật vui mừng, khẽ vỗ vai cô:
"Tốt lắm, thầy sẽ giúp em luyện tập một số kỹ thuật. Có gì khó khăn thì cứ nói với thầy nhé."
An Tri Hạ vui vẻ vâng dạ, trong lòng hớn hở, vừa ôm sách Mỹ thuật vừa nhảy nhót rời khỏi phòng học.
Bộp!
Vì vui quá nên đi đường chẳng để ý gì, cô gái nhỏ lại đâm phải một bức tường thịt. May mà người ta tóm được cánh tay cô, giữ cô đứng vững, không là cô đã ngã ngửa ra đây rồi.
An Tri Hạ nói lời xin lỗi, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô như đông cứng. Đã tránh đến thế rồi mà vẫn đụng mặt. Lớp đã tan vài phút rồi, sao Từ Hạo Thiên vẫn còn ở đây?
Cô sợ hắn lại nghĩ cô chiêu trò, nói xong câu xin lỗi liền né qua trái định chuồn thật nhanh. Cổ tay cô bất chợt bị người ta tóm lấy, sau đó kéo về một nơi ít người.
Đến nơi, anh ta nới lỏng một chút thì An Tri Hạ mới có thể phản kháng, hất tay anh ta ra.
"Cậu có chuyện gì?"
Cô vừa nhăn nhó khó chịu, vừa xoa cổ tay bị Từ Hạo Thiên nắm đỏ.
Thời gian này cô đâu có đắc tội với anh ta, cũng chẳng có tin đồn nào trực tiếp liên quan đến anh ta cả, anh ta tự dưng nổi điên cái gì chứ?
Thanh niên trước mặt cô thấy vậy thì lúng túng gãi đầu, miệng ngập ngừng khó cất lời:
"Chuyện lần trước..."
An Tri Hạ dương đôi mắt tròn xoe nghiêm túc nhìn Từ Hạo Thiên, không có một chút nào vẻ say mê xu nịnh ngày trước đối với anh ta.
"Chuyện lần trước tôi hiểu lầm và đẩy cậu ngã là tôi sai, tôi xin lỗi."
Anh ta dường như đã dồn hết can đảm, nói một lèo, bỏ qua mặt mũi của mình để nói lời xin lỗi với cô.
Thực ra cô đã chẳng quan tâm gì đến anh ta nữa rồi, anh ta muốn nghĩ sao cũng được, người duy nhất khiến cô quan tâm chỉ còn Mặc Đông mà thôi.
"Ừ, tôi biết rồi. Vậy tôi đi đây."
An Tri Hạ nhận lời xin lỗi, sau đó liền muốn rời khỏi.
"Khoan đã, cậu..."
Cô gái nhỏ quay lại, ánh mắt lạnh lùng, đôi chân dường như khá thiếu kiên nhẫn. Bàn tay Từ Hạo Thiên hụt hẫng trong không trung, anh nghẹn lời, lắc đầu:
"Không, không có gì cả."
An Tri Hạ đột nhiên như thế này, anh cảm thấy hơi mất mặt. Dù sao trước đây là cô bám theo anh, giờ lại lạnh như tảng băng, không có một chút kiên nhẫn nào với anh.
Lúc đầu anh đinh ninh là chiêu trò của cô vì muốn gây sự chú ý, nhưng bây giờ, anh cũng không chắc nữa.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#