Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 46: CHUYỆN NÀY, ANH TRAI CÓ BIẾT KHÔNG?

Nghe xong câu hỏi của Ân Bách Phú, Cảnh Liêm Uy cũng không gấp, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười, sau đó chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Ân Bách Phú, bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi là bác sĩ khoa ngoại phòng một bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy.”

Hiển nhiên Ân Bách Phú rất bất mãn với đáp án này, chân mày nhíu chặt, còn muốn hỏi gì đó thì Ân Nhạc Vy ở một bên đã mở miệng, nhẹ giọng nói: “Bố, hôm nay anh trai đi đâu rồi ạ?”

Một câu nghe có vẻ hoàn toàn không liên quan, lại khiến Ân Bách Phú bỗng hiểu ra mà tỉnh táo lại.

Đúng vậy, dựa vào tình anh em kết nghĩa keo sơn giữa Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình, nếu Cảnh Liêm Uy thật sự là người nhà họ Cảnh, thì không lý nào Ân Thiên Tuấn lại không biết, thậm chí cũng không nói cho bọn họ biết, mà hôm nay sở dĩ Ân Thiên Tuấn không hề thấy mặt chẳng phải cũng vì cậu cả nhà họ Cảnh đi công tác ở Scotland về rồi sao, nghe đồn là vì chuyện kết hôn của cậu ba nhà họ Cảnh, lúc này hai người chắc là đang trò chuyện vui vẻ lắm đây.

Nghĩ như vậy, chút hoài nghi vốn có trong đầu lập tức bị dẹp bỏ, Ân Bách Phú vẫn nhìn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên bằng vẻ mặt khó chịu, hừ lạnh một tiếng, Ân Bách Phú đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống, Lý Mẫn cũng vội vàng đi theo.

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy bên cạnh, Cảnh Liêm Uy chỉ dịu dàng nhìn cô mà không nói lời nào.

Đợi bọn họ đều ngồi xuống rồi Cảnh Liêm Uy mới mở miệng nói: “Ông Ân, xin hỏi ngày mai ông có thời gian rảnh không? Bố mẹ tôi muốn ăn bữa cơm với ông.”

Câu này vừa nói ra, Lý Mẫn ở bên cạnh bật cười đầu tiên, trong giọng nói là sự mỉa mai rõ ràng, bảo: “Cảnh Liêm Uy à, có phải cậu quá coi trọng chính mình rồi không? Cho rằng lúc cậu tới nhà có mang vài thứ đồ nên giỏi lắm rồi phải không? Nhà các người có bối cảnh như thế nào, nhà họ Ân chúng tôi có bối cảnh như thế nào, muốn Bách Phú nhà chúng tôi ăn cùng bố mẹ cậu, cũng không nhìn thử xem mình đang đứng ở đâu!”

Lý Mẫn hôm nay cũng vô cùng tức giận, bà ta cố ý giựt giây Ân Bách Phú bức bách Ân Thiên Thiên trước mặt phóng viên, lại không ngờ Ân Thiên Thiên thế mà lại tình nguyện quỳ xuống nhận sai trước mặt mọi người cũng không chịu thỏa hiệp, khiến bao nhiêu lợi ích vốn dĩ đều tới tay bà ta giờ lại tuột mất không ít, bây giờ nhìn thấy bọn họ cũng không buồn đóng kịch làm gì!

Ân Thiên Thiên lo lắng liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, quả nhiên thấy sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi, độ ấm trong đôi mắt cũng càng ngày càng thấp xuống, cô từng tới nhà họ Cảnh, có thể nhìn ra quan hệ giữa Cảnh Liêm Uy và người nhà họ Cảnh đều khá tốt, hơn nữa, không có bất kỳ một đứa con nào lại bằng lòng thấy người khác xúc xiểng bố mẹ mình, trừ phi thật sự có thù hận gì lớn lắm…

Cảnh Liêm Uy híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lý Mẫn, ánh mắt kia làm Lý Mẫn không nhịn được run lên, không dám mở miệng nói gì nữa, chỉ có thể tự mình ở bên cạnh không ngừng khẽ lẩm bẩm, dáng vẻ bệ vệ thoáng chốc đã bị át đi nhiều.

Ân Nhạc Vy vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức ra vẻ ấm ức đi tới bên cạnh Cảnh Liêm Uy, bàn tay nhỏ bé rũ xuống trước mặt không ngừng đan vào nhau, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ ấm ức và lo lắng, sau đó cũng không biết là gấp hay là hoảng sợ, lại giơ tay ra kéo kéo vạt áo Cảnh Liêm Uy, nhẹ giọng nói: “Anh rể, làm sao đây? Em không biết ngày mai hai nhà định ăn cơm, ngày mai bố mẹ đã đồng ý với em sẽ đến nhà họ Hướng rồi, xin lỗi, anh rể… Em… em không cố ý đâu…”

Ân Thiên Thiên đứng bên còn lại của Cảnh Liêm Uy, khẽ híp mắt nhìn Ân Nhạc Vy, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, còn chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp, Cảnh Liêm Uy đã nói bằng giọng giễu cợt: “Ân Nhạc Vy, cô gọi tôi một tiếng anh rể, vậy thì mời cô giữ khoảng cách với tôi cho tốt vào.”

Một câu nói, chưa nói đến việc sắc mặt Lý Mẫn và Ân Bách Phú đều trở nên khó coi, mà chính Ân Nhạc Vy đã càng thêm tái mặt ngơ ngác nhìn Cảnh Liêm Uy, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.

Buông vạt áo Cảnh Liêm Uy ra, Ân Nhạc Vy dường như đứng cũng không vững nữa mà phải lùi lại mấy bước về sau, vẻ mặt như phải chịu nỗi nhục nhã gì lớn lắm, nói năng đứt quãng: “Anh rể… Em, em không… em không có ý đó… Anh rể, em biết chị không thích em, có lẽ anh cũng sẽ bị chị ảnh hưởng mà không thích em, nhưng suy cho cùng em vẫn là em gái của chị… Em, em không có…”

Lời giải thích của Ân Nhạc Vy nghe rất yếu ớt vô lực, đến cả Ân Bách Phú nghe mà cũng thấy không hề có chút tin tưởng nào, Lý Mẫn lập tức lên tiếng cắt đứt, lúc này bà ta không thể bận tâm đến chuyện mình có sợ Cảnh Liêm Uy hay không nữa rồi.

Há mồm là trách mắng Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, đừng có tự coi trọng mình quá, Nhạc Vy nhà chúng tôi là cô con gái tốt biết bao, giờ nó đã đính hôn với Hướng Thực rồi, chỉ chờ kết hôn thôi, cậu đừng có nói xấu nó!”

Cảnh Liêm Uy lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Mẫn rồi lại liếc mắt nhìn Ân Nhạc Vy, Ân Nhạc Vy có ý gì, trong lòng bọn họ tự biết rõ!

Quay đầu, Cảnh Liêm Uy lại một lần nữa nhìn thẳng vào Ân Bách Phú, hỏi một lần cuối cùng: “Ông Ân, ông chắc chắn ngày mai ông sẽ không xuất hiện hả?”

Ân Bách Phú vừa nghe thấy giọng điệu này, lập tức cũng có chút nổi giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Thật là ngại quá, tôi đường đường là người nhà họ Ân liệu có thể ăn cơm cùng mấy gia đình nhỏ không chứ, muốn ăn cơm cùng tôi, ít nhất cũng phải là gia tộc như nhà họ Hướng vậy! Cảnh Liêm Uy, Cậu có bản lĩnh thì trước hết hãy làm được như nhà họ Hướng đi đã!”

Dứt lời, Ân Bách Phú cũng không để ý tới bọn họ nữa, giận đùng đùng mà đứng dậy trở về phòng, nhưng Lý Mẫn lại để lại cho Ân Thiên Thiên một câu: “Ân Thiên Thiên, nếu mày đã tự quyết định muốn gả cho một thằng bác sĩ, thì mày hãy biết giữ mặt mũi một chút, đến lúc đó đói rồi đừng có về nhà mà xin trợ giúp, bọn tao sẽ không giúp mày đâu!”

Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Mẫn, nói năng đanh thép: “Được, tôi nhất định sẽ không xin người trong nhà giúp đỡ.”

Bởi vì, nhà họ Ân căn bản sẽ không giúp cô! Cho dù cô có cầu xin, cũng chỉ cho bọn họ thêm cơ hội sỉ nhục mình thôi!

Lúc này, cả nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Ân Thiên Thiên khẽ thở dài một cái, ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, ngày mai hai nhà thật sự muốn ăn cơm với nhau sao?”

Phải biết rằng, nó được coi như một hình thức khác của lễ đính hôn, mà Ân Thiên Thiên vẫn luôn biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, nhưng vì thái độ của người trong nhà, cô chỉ mong nhà họ Cảnh có thể quên chuyện này đi, trực tiếp kết hôn là được, nhưng rõ ràng Cảnh Liêm Uy không muốn thế.

Ân Thiên Thiên vừa tiễn Cảnh Liêm Uy ra ngoài vừa nhẹ giọng nói với anh, Cảnh Liêm Uy cũng không thèm để ý mà nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói: “Không sao cả, có tôi ở đây.”

Trong cuộc hôn nhân này, Ân Thiên Thiên đã đi 99 bước rồi, một bước cuối cùng kia đương nhiên nên để anh đi.

Ân Thiên Thiên cũng không biết Cảnh Liêm Uy sẽ xử lý chuyện này như thế nào, có điều lúc đó nhìn vào đôi mắt đẹp sáng ngời của anh, cô liền thấy lòng yên ổn, cả đêm cũng ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, khi Ân Thiên Thiên rời giường Cảnh Liêm Uy vẫn chưa đến, vừa xuống tầng chuẩn bị vào phòng bếp làm chút đồ ăn, lại không ngờ Lý Mẫn đã đi tới, vỗ một cái, trên bàn ăn xuất hiện mấy tờ giấy mỏng.

Ân Thiên Thiên liếc mắt nhìn Lý Mẫn, không để ý đến, tiếp tục làm canh trứng cho mình.

“Thiên Thiên, mày ra đây ký tên đi.” Lý Mẫn vênh mặt hất hàm đứng ở cửa, nhìn Ân Thiên Thiên trong phòng bếp thì gọi: “Ký xong, mày cứ tiếp tục làm việc của mày, tao cũng phải tới nhà họ Hướng, bố mày cũng đã qua đó rồi.”

Động tác trong tay Ân Thiên Thiên hơi ngừng lại, trong lòng ít nhiều vẫn thấy buốt lạnh.

Rốt cuộc, Ân Bách Phú cũng chẳng coi cô như con gái, chính cô cũng thấy nghi ngờ mình có phải con ruột của ông ta hay không!

Rửa tay một cái, Ân Thiên Thiên nhìn món canh trứng trong nồi, hương thơm nồng nàn bay tới, hấp dẫn lòng người, thấy Ân Thiên Thiên mãi chưa xong, Lý Mẫn liền trực tiếp cầm bản thỏa thuận đi vào, đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, giơ ra trước mặt cô.

Ân Thiên Thiên bất mãn nhíu mày, canh trứng nếu nấu nhừ quá thì ăn sẽ không thấy ngon, đôi mắt thoáng liếc qua bản thỏa thuận như có như không, sắc mặt Ân Thiên Thiên cũng thay đổi, động tác khuấy canh trong tay cũng dừng lại, canh trứng trong nồi vì ngừng quấy mà bắt đầu không ngừng trào lên, mãi đến khi canh trứng trào lên đến mu bàn tay Ân Thiên Thiên, cảm giác nóng bỏng mới khiến Ân Thiên Thiên lấy lại tinh thần.

Giơ tay tắt bếp, Ân Thiên Thiên nắm thật chặt bản thỏa thuận trong tay, vết đỏ lựng trên mu bàn tay làm người ta nhìn mà kinh hãi, nay lại không ai để ý tới.

Lý Mẫn nhìn thấy dáng vẻ của Ân Thiên Thiên thì đắc ý trong lòng, đưa bút cho Ân Thiên Thiên rồi nói: “Nhanh ký đi, ký rồi sau này chuyện của mày sẽ chẳng liên quan tới nhà họ Ân nữa, đến lúc đó mày sống ra sao ở nhà họ Cảnh bọn tao cũng không quan tâm, tốt hay xấu tự mày chịu.”

Ân Thiên Thiên lẳng lặng đứng trong phòng bếp, trong tay còn nắm chặt bản thỏa thuận kia.

Trên đó ghi rất rõ, vì cô không để ý đến gia đình phản đối mà khăng khăng cố chấp đòi gả cho Cảnh Liêm Uy, cho nên cuộc sống về sau của cô người trong nhà sẽ không quan tâm nữa, đây cũng coi như chuyện bình thường, nhưng đằng sau còn viết rất rõ ràng rằng: Cho dù Ân Thiên Thiên có xảy ra chuyện gì, cũng không được phép nhận sự giúp đỡ của Ân Thiên Tuấn, trừ phi được cả nhà nhất trí đồng ý.

Trong giây phút đó, Ân Thiên Thiên liền hiểu, bản thỏa thuận này chỉ có hai chuyện chính, một là vạch rõ quan hệ sau này giữa cô và nhà họ Ân, hai là vạch rõ quan hệ giữa cô và Ân Thiên Tuấn.

Ân Thiên Tuấn thương yêu cô em gái Ân Thiên Thiên này bao nhiêu, toàn bộ thành phố T không ai không biết, nếu không phải vì họ là anh em, bố mẹ trong nhà liên tiếp gây cản trở, thì Ân Thiên Thiên có khi sẽ là cô công chúa nhỏ được nhà họ Ân cưng chiều thật sự, mà nay bản thỏa thuận này, chẳng qua chỉ vì muốn chặt đứt tất cả đường lui của Ân Thiên Thiên.

Xem xong thỏa thuận, Ân Thiên Thiên chỉ hỏi một câu: “Chuyện này, anh trai có biết không?”

Mắt Lý Mẫn hơi lóe lên, mất tự nhiên nói: “Đương nhiên là biết, cả nhà đều thống nhất rồi!”

Ân Thiên Thiên nở nụ cười giễu cợt, để bản thỏa thuận qua một bên cầm bát múc canh trứng ra, lạnh nhạt nói một câu: “Nếu vậy, kêu anh trai cầm tới cho tôi ký, chỉ cần anh ấy đưa, tôi nhất định sẽ ký.”

Lý Mẫn vừa nghe thấy thế thì trong lòng chợt tức giận, nhưng ai bảo chính bà ta vừa nói, giờ cũng không tiện trực tiếp lật mặt lại, bèn thở phì phì cầm thỏa thuận ra ngoài, Ân Thiên Thiên nghe tiếng bước chân của bà ta, còn nghe thấy bà ta gọi điện thoại cho Ân Bách Phú.

Nhìn canh trứng vàng ươm trong tay, Ân Thiên Thiên bỗng đã cảm thấy không còn chút khẩu vị nào.

Truyện được up trên app mê tình truyện

Bỗng nhiên, cô thật muốn nhanh nhanh chóng chóng gả cho Cảnh Liêm Uy, chí ít như vậy có thể giúp cô thoát khỏi cái nơi đè nén này.

Về đến phòng Ân Thiên Thiên vừa mới sửa soạn lại tất cả, Lý Mẫn lại đi tới, trong tay còn cầm điện thoại chưa ngắt, trên mặt có chút đắc ý.

Ân Thiên Thiên không buồn liếc nhìn bà ta một cái, xách túi xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi nói rồi, kêu anh tới, không thì tôi không ký.”

Sự ngang bướng của cô, trước giờ đều không chỉ nói suông, ngoại trừ Ân Thiên Tuấn, ai cũng không quản được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK