Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 412: THÂN PHẬN ĐÁNG KINH NGẠC
Ân Nhạc Vy lợi dụng cô ta!
Cô ta vốn ghen tị với Ân Thiên Thiên. Thế nhưng lại không đến mức mất đi lý trí đến khiêu khích trước. Nếu không phải Ân Nhạc Vy nhiều lần giật dây cô ta, cô ta nào dám làm chuyện như vậy?
Tức giận trợn mắt nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Tinh hít một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Ân Thiên Thiên, có bản lĩnh thì cô quản Cảnh Liêm Uy cho chặt, nếu không sớm muộn cũng có một ngày anh ta sẽ không còn là của cô đâu!”
Ân Thiên Thiên vốn không để ý tới, quay người sắp xếp quần áo cho Cảnh Liêm Uy. Rốt cuộc Cát Thành Phong vẫn có chút sơ sẩy, còn Ân Tinh cũng quay người rời khỏi nơi này, chỉ là trong lòng lại ấp ủ một hạt mầm rất lớn.
Vừa sắp xếp xong quần áo với Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nói: “Chúng ta về đi, đừng ở bệnh viện.”
Cảnh Liêm Uy gật đầu không có ý kiến gì, thậm chí còn rất mong chờ , chỉ là vẫn giả bộ không biết gì hỏi một câu: “Thiên Thiên, thành phố M không có người chăm sóc anh…”
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên mới đột nhiên ý thức được vấn đề ở chỗ nào, nhưng cũng không nhăn nhó, nói thẳng: “Tới chỗ em đi, đợi vết thương anh lành rồi tính.”
Cô cũng sợ thật, lúc này tự nhiên có nhiều người phụ nữ đến vậy cũng không tốt!
Hôm nay cô đã nói trước mộ ba mẹ rằng cô sẽ rất cố gắng rất cố gắng ở lại bên cạnh anh!
Nhếch miệng cười, Cảnh Liêm Uy đột nhiên cảm thấy đánh nhau với Ân Thiên Tuấn thật đúng là một lựa chọn tốt!
Nam Uyển.
Ân Thiên Thiên ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho Cảnh Liêm Uy. Cảnh Liêm Uy trong phòng khách gọi điện thoại, âm thanh hơi nhỏ, trên TV cũng đang phát một tin tức quan trọng.
“Thế nào? Có hài lòng với kết cục này không?” Giọng nói của Cảnh Liêm Uy hơi vui vẻ.
Đầu dây bên kia điện thoại Trình Thiên Kiều im lặng không nói gì. Nhưng dù cho có như vậy thì vẫn thể hiện được thái độ bất mãn với Cảnh Liêm Uy, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Chau lông mày, Cảnh Liêm Uy nói khẽ: “Thì là chuyện mấy ngày nay, tôi vốn cũng không chắc, chỉ là hai bên các anh đều đụng phải tay trên của tôi mà thôi.”
Trình Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, chỉ còn cảm thấy thế giới này sao lại huyền huyễn như vậy?
Cứ tưởng rằng là đang quay phim truyền hình chứ!
“Anh ta biết rồi?” Trình Thiên Kiều kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Cậu nói cho anh ta biết sao?”
“Ừm, mấy ngày trước vừa lúc tôi ra ngoài nên nói cho anh ta biết.” Một câu nói hời hợt thôi nhưng lại khiến Trình Thiên Kiều và người khác vô cùng bực bội.
Bực mình dập điện thoại của Cảnh Liêm Uy, Trình Thiên Kiều giờ phút này hận không thể tìm một người để đánh nhau. Ở chỗ của hai người cũng bắt đầu phát một tin tức giống nhau.
—— Theo đưa tin, chín giờ tối hôm nay tại sân bay thành phố T, người thừa kế nhà họ Đổng xuống máy bay lần đầu tiên xuất hiện trước tất cả mọi người. Như được biết, lần này nhà họ Đổng sẽ đầu tư tài chính hàng trăm tỷ để gây dựng một đế quốc thương nghiệp ở thành phố T, trực tiếp khiêu chiến nhà họ Cảnh. Nhà họ Đổng khí thế hung hăng trên đất nhà họ Cảnh không biết sẽ tạo lên ngọn lửa chiến như thế nào. Còn đối với người thừa kế được tuyển chọn kĩ lưỡng của nhà họ Đổng này, nghe nói dưới cơ chế nghiêm khắc của nhà họ Đổng, được chọn ra từ một trăm hai mười người có tư cách người thừa kế, không biết sẽ gây mưa gió thế nào cho thành phố T……
Khép khẽ đôi mắt phượng, Cảnh Liêm Uy xem tivi đưa tin nhà họ Đổng, toàn thân hơi bức bối.
Nhà họ Đổng.
Đổng Khánh.
Người đàn ông từng ngây ngô kia rốt cục trở về rồi sao?
Ân Thiên Thiên vừa lúc đi ra từ phòng bếp, nhưng lại không chú ý tới tin tức, chỉ gọi Cảnh Liêm Uy ra ăn cơm. Còn Cảnh Liêm Uy thì cầm lấy điều khiển chuyển kênh không để ý tới chuyện khác.
Có những lúc đến sớm không bằng đến đúng lúc, chỉ có điều Đổng Khánh về đúng thời điểm này, có phải là đúng lúc quá không?
Ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Rốt cuộc phải làm thế nào anh và cô mới có thể đặt sự đề phòng trong lòng xuống?
Tay phải bị thương, Cảnh Liêm Uy ăn cơm rất bất tiện, chỉ có thể để Ân Thiên Thiên bón cơm. Bầu không khí lúc này ấm áp khác lạ, chỉ là hôm nay trong lòng hai người đều có rất nhiều chuyện. Cho dù bầu không khí như vậy cũng không thể có chuyện gì xảy ra, chỉ là cơm nước xong xuôi hai người lại tiếp tục cuộc sống riêng của mình.
Bên trong Nam Uyển bình an vô sự, một vùng trời bình yên, còn thành phố T lại một lần nữa nổi gió tanh mưa máu.
Trên đường cao tốc giao nhau giữa thành phố T và thành phố R, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, giao thông vốn bình thường đột nhiên thay đổi!
Một chiếc xe Volkswagen chạy phía trước bị một chiếc Toyota bên cạnh va mạnh, đến mức làm cho chiếc xe xung quanh lệch ra khỏi quỹ đạo của mình, khiến các xe đằng sau đạp mạnh phanh, phát ra các âm thanh chói tai. Các xe sau đó cũng bắt đầu cuống cuồng đánh tay lái, tất cả đều trở nên rất hỗn loạn…
Thêm vào đó trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng lại, ma sát với lốp xe tăng độ nguy hiểm.
Tiếng còi xe chói tai, tiếng phanh xe động trời, nhưng chiếc xe Toyota và Volkswagen phía trước lại chẳng để ý tới mà tiếp tục việc của mình.
Một người đàn ông đầu trọc ngồi trên chiếc xe Toyota, ánh mắt hung hăng trừng lên nhìn lái xe bên trên chiếc xe Volkswagen. Người lái xe kia cũng không chịu thua nhìn chằm chằm ông ta, chỉ là ánh mắt của anh ta thỉnh thoảng lại đảo qua nhìn người đàn ông đang hôn mê ngồi ở ghế phụ kế bên. Người đàn ông kia đeo một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, cho dù trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn có một khí chất rất uy nghiêm.
Volkswagen cũng không màng gì nhấn chân ga vọt tới phía trước chiếc Toyota, hung hăng quay tay lái cứ như vậy chặn ngay trước mặt chiếc Toyota, chặn hết cả đường đi của bọn họ. Sau đó lập tức xuống xe tiến tới chỗ xe của bọn họ, không để ý gì tới tiếng hú của xe cảnh sát……
Ánh sáng chói mắt trên đường cao tốc lóe ra trong đêm, người đàn ông đầu trọc nhìn chằm chằm chiếc Volkswagen trước mặt, nhìn xe cảnh sát đuổi sát không buông qua kính chiếu hậu đằng sau, rồi lại quay đầu nhìn một chút “Diêm Vương” vẫn đang hôn mê bên cạnh, không chút do dự đánh mạnh tay lái vọt tới bên cạnh bồn hoa, do bị va chạm thân xe bay cao lên trong không khí rồi rớt xuống, người đàn ông đầu trọc bị đâm đến mắt dường như hơi sưng. Nhưng vẫn tiếp tục đạp chân ga đi ngược lại trên đường cao tốc, xe cảnh sát và Volkswagen đằng sau điên cuồng đuổi theo……
Người đàn ông đầu trọc quan tâm nhìn “Diêm Vương” bên cạnh, nghiêm túc dùng sức nắm tay lái!
Ông ta nên làm gì?
Nên đem “Diêm Vương” đến đâu mới an toàn?
Không có thời gian suy nghĩ, người đàn ông đầu trọc dường như cứ thấy đường là đi, cũng không biết mình lái đi đâu. Cuối cùng ngắt đuôi được xe cảnh sát sau lưng ở đoạn rẽ. Vội vàng đặt Diêm Vương xuống, sau đó tiếp tục lên xe lái nhanh về phía trước, thu hút mọi ánh nhìn…
Còn “Diêm Vương” bị bỏ lại vừa ngay tại cổng Tuỵ Đề Uyển!
Đêm khuya, Ân Thiên Thiên còn chưa ngủ, vừa lúc ở trong phòng sách xem bản quảng cáo mình tự thiết kế. Giờ đã là thứ tư rồi, nếu cô không nhanh nhanh làm xong quảng cáo, thứ bảy, chủ nhật coi như tất cả nhân viên đều đến đông đủ thì cô cũng không có cách nào giao một bản quảng cáo hợp lí. Nói không chừng bị loại từ ngay vòng đầu rồi!
Đứng lên thả lỏng cổ, Ân Thiên Thiên vừa lúc đến bên cửa sổ nhìn thấy người đàn ông đầu trọc thả “Diêm Vương” xuống, theo sau đó là dấu vết một đoàn xe cảnh sát gào hú…
Chiếc mặt nạ màu bạc kia vừa chiếu lấp lánh về phía Ân Thiên Thiên, tay đang cầm cốc sữa Ân Thiên Thiên cũng không biết nên làm gì. Suy nghĩ một hồi lâu cô quay người đi vào phòng đánh thức Cảnh Liêm Uy, nói nhỏ: “Cảnh Liêm Uy, “Diêm Vương” ở dưới tầng…”
Cô có muốn cứu người, thế nhưng cũng không dám…..
Cảnh Liêm Uy vừa nghe cái tên “Diêm Vương” ngay lập tức tỉnh giấc, vội vàng nhìn xuống từ phía cửa sổ. Người đó còn nằm trong bóng đêm. Nếu không phải là chiếc mặt nạ màu bạc lấp lánh về phía bọn họ, thì cũng không dễ dàng bị nhìn thấy như vậy.
Ân Thiên Thiên cũng biết trí nhớ của mình lúc đó là do“Diêm Vương” xóa, cho nên lúc này cũng không biết rốt cuộc nên làm gì. Chỉ có thể là xin Cảnh Liêm Uy giúp đỡ, mà không nghĩ tới hành động của mình lại đúng là một sự giúp đỡ rất lớn.
Cảnh Liêm Uy vừa an ủi Ân Thiên Thiên, vừa nhanh chóng gọi một cú điện thoại, chỉ nói một câu.
“Diêm Vương” bây giờ đang ở con hẻm nhỏ bên cạnh cổng Nam Uyển.
Ân Thiên Thiên không biết anh gọi điện thoại cho ai, cũng không hỏi, chỉ là nhìn anh có hơi khó hiểu.
Cảnh Liêm Uy cũng không giải thích gì, chỉ đứng đó cho đến khi nhìn thấy có người tới đón “Diêm Vương” đi. Sau đó mới xoay người cười nói với Ân Thiên Thiên: “Không sao, em làm tốt quảng cáo của em đi, những chuyện khác đã có anh lo.”
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên cũng không hỏi nhiều.
Cô không phải người ngu, “Diêm Vương” chính là Lâm Vấn , vậy anh ta chính là tên tội phạm quốc tế bị truy nã, chính là trùm buôn lậu nội tạng quốc tế mà mọi người ai nghe thấy cũng sợ mất mật. Dạng người này cô không dính dáng tới là tốt nhất, chuyện còn lại giao cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên lúc này mới thả lỏng được một chút…
Chỉ là bọn họ chỉ gọi một cuộc điện thoại, một chút mùi tanh cũng không dính trên người. Thế nhưng bên trong căn phòng khác lại là một cuộc hỗn loạn. Đến Điền Vinh cũng bị gọi vào bắt đầu thực hiện một “nhiệm vụ” bí mật……
Nhà họ Trình.
Trình Thiên Kiều nhìn “Diêm Vương” nằm trong phòng khách, chỉ hận không thể tiến lên đánh nhau với anh ta một trận. Thế nhưng trong lòng nhưng lại rất thông cảm với anh ta…
Dù anh ta suy nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ rằng “Diêm Vương” có tiếng lại là nội gián của cảnh sát hình sự quốc tế! Một tên gián điệp bị giấu kín đến tận tám năm! Thế nhưng không biết vì sao mà mấy năm trước “Diêm Vương” đột nhiên lại mất liên lạc, không liên lạc với cấp trên của mình, cũng không liên hệ với các nhân viên cảnh sát khác, làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng mấy năm trước anh ta đã bị chết trong một đám cháy, hoặc là làm phản rồi……
Nhìn người đàn ông nằm ở trên giường, Trình Thiên Kiều chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Cảnh Thiên Ngọc lúc vào chỉ ngửi thấy một mùi máu tươi, Điền Vinh vội vàng tiến đến xử lý vết thương của “Diêm Vương”. Trên người anh ta có rất nhiều vết thương, để xử lý chúng không phải là chuyện nhỏ. Nhất định phải giành giật từng giây mới có thể làm được, bác sĩ Diêu được gọi tới hỗ trợ bên cạnh cũng phải trợn tròn mắt!
Cô ta là một bác sĩ khoa sản bây giờ lại ở đây xử lý vết thương cho một người đàn ông, đúng là một cơn ác mộng!
Trình Thiên Kiều nói Cảnh Liêm Uy đi ngủ trước, còn mình thì thức trắng đêm canh giữ bên giường “Diêm Vương”, ngoài ra còn có người nắm quyền nhà họ Trình, Trình Chính!
Bởi vì, năm đó cấp trên mà “Diêm Vương” trực thuộc chính là ông ta! Mặc dù đã về hưu, nhưng trong tay vẫn còn có nhiệm vụ mật, “Diêm Vương” chính là một trong số đó. Chỉ là không ngờ rõ ràng người đã buông tay rồi lại đột nhiên tìm trở về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK