Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 305: CỐ GẮNG BÀY BINH BỐ TRẬN
Giám đốc Hoàng nhanh chóng đi ngoài rồi khép cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Uyên mà thôi, anh siết chặt điện thoại, căng thẳng tựa như đang phải đối đầu với kẻ địch đáng gờm.
“Tô Nương!” Cảnh Liêm Uy gằn giọng, chỉ hỏi bà ta một câu: “Bà đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu à?” Vừa nghe thấy thế, Tô Nương đã không kềm chế nổi mà bật cười, tiếng cười giòn giã tràn trề sức sống như cô nữ sinh đại học, chỉ có điều lại pha với vẻ lả lơi: “Không phải cậu biết rõ rôi đang ở đâu ư? Tôi ở thành phố T, đừng nói với tôi rằng cậu không biết.”
Mùi khiêu khích nồng nặc!
Cảnh Liêm Uy ráng kềm chế lửa giận trong lòng mình xuống, anh chợt nhớ đến gương mặt xinh xắn của Ân Thiên Thiên, bèn lập tức bình tĩnh hơn nhiều, rồi nhỏ nhẹ nói: “Bà tính khi nào mới xuất hiện trước mặt tôi?”
Nếu như, nếu như có thể giải quyết gọn ghẽ chuyện này trước khi Thiên Thiên phát hiện ra, vậy thì tất thảy mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt! Chắc chắn anh sẽ để chuyện này phát triển theo quỹ đạo đây!
Nghe Cảnh Liêm Uy hỏi như thế, Tô Nương im lặng trong giây lát rồi lập tức trả lời một cách nhẹ nhàng: “Cảnh Liêm Uy, cậu đã chuẩn bị chu đáo để đón tiếp tôi chưa? Tôi biết cậu và Thiên Thiên đã ly hôn rồi, cũng biết bây giờ cậu đang sống chung nhà với cô ấy, cậu có thể giải thích cho tôi nghe, cậu làm vậy vì điều gì không?”
Tô Nương hỏi han một chút, giọng nói của bà ta cũng trở nên lạnh lùng.
Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu, nén hết mọi cảm xúc trong đáy lòng mình xuống rồi mới đáp: “Bà còn để ý chuyện tôi đối xử với cô ấy như thế nào à? Chẳng phải bà đã vứt bỏ cô ấy rồi sao, quan tâm cô ấy làm chi? Bây giờ tôi chỉ muốn biết bà đang ở đây! Định làm gì!”
Tô Nương không tức giận mà lại bật cười, nhỏ nhẹ đáp: “Cảnh Liêm Uy, ngoan ngoãn chờ đợi đi, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà lớn.”
Tô Nương nói dứt lời, cũng không cho Cảnh Liêm Uy lên tiếng đã ngắt máy.
Cảnh Liêm Uy siết chặt điện thoại trong tay, gương mặt cũng trở nên cứng đờ, giám đốc Hoàng đi vào đúng lúc, nét mặt ông ta cũng có vẻ nghiêm túc.
“Báo với Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân, kể từ bây giờ phải dốc hết sức lực tìm hết thành phố T cho tôi! Cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải đưa người đến đây!” Cảnh Liêm Uy ra lệnh, trông anh rất đỗi khí phách.
Cho dù món ‘quà’ của bà ấy là tốt hay là xấu, anh cũng không muốn nhận! Thậm chí anh còn phải giải quyết trái bom hẹn giờ này trước khi Ân Thiên Thiên phát hiện ra! Bây giờ Ân Thiên Thiên đang mang thai, cô không thể bị bà ta làm tình làm tội được!
Tô Nương, từ trước đến nay bà ta đều không phải là người có thể coi thường!
Thiên Thiên, Thiên Thiên…
Anh nên làm như thế nào, mới có thể khiến cô chịu ít tổn thương nhất đây?
Trên đường về nhà, Cảnh Liêm Uy lái chiếc Land Rover của mình, trên ghế phó lái vẫn còn đặt một hộp đồ ăn thơm nức mũi, lúc gặp đèn xanh đèn đỏ bèn nhìn thấy màn hình LCD cực lớn treo bên ngoài ‘Mãn Hãn Toàn Tịch’, đang hâm nóng trước cho quảng cáo mà nhà họ Tề tung ra vào ngày mai.
Ở thành phố T, nhà họ Tề cũng được xem như là một gia tộc tương đối nổi tiếng rồi, mặc dù không bằng những gia tộc như nhà họ Cảnh hay nhà họ Trình, nhưng dù gì cũng là nhà quyền quý, cộng với việc sản nghiệp bọn họ đều tương đối thỏa đáng, bởi thế nhà họ Tề giữ được địa vị cao ở thành phố T. Lần này, bọn họ hâm nóng nhiệt độ trước khi chuỗi quảng cáo dòng mắt được tung ra, đúng là tương đối tốt.
Quảng cáo này, được Thiên Thiên thiết kế.
Cảnh Liêm Uy nhìn thêm một chút, đến khi đèn xanh mới nhanh chóng lái xe chạy về nhà, mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, hàng người đi bộ trên đường cũng trở nên hối hả.
Vừa bước chân đến nhà, Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên ngồi một mình trên ghế sô pha, cô xem phim truyền hình, cười nắc nẻ không ngừng.
Cảnh Liêm Uy hơi nhướn mày, đặt hộp thức ăn trong tay xuống, cởi áo vest ra rồi dò đầu qua ghế sô pha, dịu dàng hôn lên má cô, rồi hỏi nhỏ nhẹ: “Có nhớ anh không?”
Gương mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng, quay cô đầu sang trừng mắt nhìn anh với vẻ dỗi hờn.
Sao càng lúc người đàn ông này càng mặt dày vậy chớ?
Nụ cười trên khóe môi Cảnh Liêm Uy càng rạng rỡ hơn, anh vòng tay ôm Ân Thiên Thiên lên, để cô ngồi trên đùi mình, mặc dù bây giờ bụng của cô đã lớn, nhưng mà vẫn chẳng nặng là bao, anh vẫn có thể ôm cô một cách dễ dàng, hai bàn tay quấn quanh eo cô, không cho cô kháng nghị, rồi nhỏ giọng nói: “Nói đi, có nhớ anh không?”
Giọng điệu hơi ngang ngược, nhưng lại đượm vẻ dịu dàng.
Ân Thiên Thiên cúi đầu cắn môi cười, một hồi lâu mới gật gật đầu.
Dường như hai người bọn họ còn là đôi trẻ mới rơi vào lưới tình vậy, mới không gặp nhau một tiếng thôi mà cứ ngỡ như đã chia xa lâu lắm rồi.
Cảnh Liêm uy hài lòng hôn lên đôi môi mơn mởn của cô, bàn tay ấm nóng của anh dán trên chiếc bụng lớn của cô, đôi mắt phượng toát ra vẻ thõa mãn, rồi anh nhẹ nhàng bảo: “Thiên Thiên, em thích con trai hay con gái?”
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn bụng mình, lông mày nhíu thật chặt, nói thật lòng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, lúc cô phát hiện mình mang thai thì đã không còn là người nhà họ Cảnh nữa, bởi vậy cũng không hề bị cầm cố trong suy nghĩ trọng nam khinh nữ của bà cụ Cảnh, cộng với việc trước đó Cảnh Lâm Uyên đã nói anh không đặt nặng chuyện sinh nam hay sinh nữ, bởi vậy cô cũng không hề nghĩ mình bắt buộc phải sinh nam hay nữ…
“Anh thích con trai hay con gái? Ân Thiên Thiên ngồi không vững lắm, cô ngoan ngoãn quàng tay qua cổ anh, trong nháy mắt trông hành động của hai người đã thân mật hơn rất nhiều: “Em thì hy vọng mình có thể sinh được con trai.”
“Tại sao?” Lẽ nào cô ấy cũng trọng nam khinh nữ à?
Ân Thiên Thiên im lặng cúi đầu nhìn bụng mình, chỉ có điều đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô không hề che giấu khát vọng muốn đứa trẻ trong bụng mình là con trai.
Bà cụ Cảnh có hai người con trai, Cảnh Nguyên Phước có một nam một nữ, nhưng mà Cảnh Minh Đức chỉ có duy nhất Cảnh Liêm Uy là con trai mà thôi, cho dù có thế nào đi chăng nữa, Ân Thiên Thiên cũng muốn sinh một đứa con trai cho Cảnh Liêm Uy, có lẽ suy nghĩ thâm căn cố đế từ bao đời anh đã ảnh hưởng đến cô, cũng có thể vì lúc nhìn thấy Cảnh Liêm uy vò võ một mình, cô không khỏi thấy thương anh khôn xiết.
Ân Thiên Thiên im lặng một hồi lâu, chợt dứt khoát đổi đề tài, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh đã nghĩ ra tên cho đứa trẻ này chưa?”
Bây giờ đã hơn sáu tháng gần bảy tháng rồi, có lẽ anh đã từng nghĩ đến chuyện này rồi nhỉ.
Nào ngờ Cảnh Liêm Uy chỉ lắc đầu tỏ ý mình chưa từng nghĩ đến, thấy Ân Thiên Thiên bỏ vẻ bất mãn, muốn nhảy xuống khỏi chân mình, anh bèn ôm cô lại ngay lập tức: “Thiên Thiên, mắc dù anh chưa nghĩ ra nhưng không có nghĩa là anh chưa từng nghĩ.”
Sao cô lại kết luận một cách võ đoán như vậy chứ?
Ân Thiên Thiên nhìn anh với vẻ ngờ vực, sau khi xác định anh không nói dối mới ngoan ngoãn trèo lên chân anh lại, rồi vòng tay ôm anh.
Cảnh Liêm Uy ôm lấy cô một cách thỏa mãn, anh thì thầm: “Chuyện đặt tên thì không gấp, bây giờ chuyện gấp là cái bụng đây nè, em không đói hả?”
Cảnh Liêm Uy nói rồi, bèn tỏ vẻ ngờ vực, nhìn xuống bụng của cô, sắc mặt Ân Thiên Thiên không khỏi đỏ ửng.
Gần đây cô ăn hơi nhiều, cũng chăm ăn hơi một chút, nhưng mà cũng đâu có trách cô được kia chứ?
Anh vỗ sống lưng của Ân Thiên Thiên rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, chẳng phải ngày mai em sẽ đến bệnh viện kiểm tra à? Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi chung với nhau.
Ân Thiên Thiên gật đầu, trông hết sức ngoan ngoãn, nhưng, nhưng vẫn không khỏi quay đầu lại nói với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh nhớ đặt tên cho con đấy, bằng không em sẽ gọi bừa đấy nhé.”
Cảnh Liêm Uy cười cười gật đầu.
Lẽ nào có thể tùy tiện gọi tên là là Hoàng hay Ngưu à?
Màn đêm buông xuống, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của anh, mặc dù bụng to, hơi bất tiện nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn. Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi đứa trẻ ra đời, cả nhà quây quần bên nhau là cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
“Còn chưa ngủ à?” Dỗ dành một lúc sau nhưng vẫn không nhìn thấy cô buồn ngủ, Cảnh Liêm Uy bèn sửa tư thế, để cho cô tựa một cách thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Có phải em đang lo lắng buổi khám thai ngày mai không?”
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu, đôi trắng to long lanh ánh lên nụ cười. Cô lắc đầu.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy không khỏi trở nên dịu dàng, anh dứt khoát giơ tay vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em đang nghĩ gì thế? Em có tâm sự gì sao?”
Rốt cuộc thì Cảnh Liêm Uy cũng là bác sĩ, mặc dù anh không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng anh lại có bạn bè trong đủ loại ngành nghề, anh biết rõ rằng trong thời gian mang thai, thai phụ rất dễ bị trầm cảm, bởi vậy anh thường nói chuyện với Ân Thiên Thiên, chỉ sợ cô ấy còn giấu giếm chuyện gì trong lòng, không chịu nói cho anh nghe.
Vốn dĩ Ân Thiên Thiên chẳng có tâm sự gì cả, nhưng sau khi nghe Cảnh Liêm Uy hỏi thế, cô chợt thấy trĩu lòng, bèn vươn tay ôm eo của anh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, anh cắt đứt quan hệ với gia đình mình, anh có thấy hối hận không?”
Trước nay cô luôn né tránh câu hỏi này, nhưng cho dù đã một thời gian dài trôi qua rồi, mưa gió bão bùng vẫn còn chưa ngừng lại, ngày nào cũng có nhiều người “mai phục” xung quanh nhà của bọn họ, để hỏi cho rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện.
Cảnh Liêm Uy hơi sững sờ, nhưng lại bật cười.
Hối hận thì không có, chỉ có điều áy náy thì vẫn có một ít, dù gì bà cụ cũng đã lớn tuổi rồi, bà ấy có thể hồ đồ nhưng lớp con cháu như bọn họ lại không thể, anh tùy tiện cắt đứt quan hệ với gia đình, chắc chắn bà cụ sẽ tức giận lắm, chỉ hy vọng bà có thể chăm sóc sức khỏe của mình là được. Anh lại thấy áy náy với Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước hơn, bọn họ không phải là ba mẹ ruột của anh, nhưng còn hơn cả ba mẹ ruột, đây cũng là lý do vì sao cho dù Cảnh Liêm Uy biết được người sinh ra mình, anh vẫn không thay đổi cách xưng hô.
Cảnh Liêm Uy vòng tay ôm eo Ân Thiên Thiên, thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, với anh mà nói, chỉ cần em không bỏ anh thì đã là sự an ủi lớn nhất dành cho anh rồi, bởi thế, anh không hề tiếc bất cứ giá nào.”
Ân Thiên Thiên nằm trong lồng ngực của Cảnh Liêm Uy, khóe môi cong cong, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy sự kiên quyết phải làm bằng được mới thôi trên khóe môi anh!
Tô Nương!
Bà ta luôn lựa chọn cách giấu đầu giấu đuôi trong bóng tối, âm thầm đánh lén, vậy thì chắc chắn anh sẽ tìm cách ép bà ta ra mặt! Cố gắng giải quyết hết mọi chuyện trước khi Ân Thiên Thiên biết, để cô ấy làm cô chiêu nhà họ Ân cả đời!
Nhưng Ân Thiên Thiên cũng không ngờ, cô và Cảnh Liêm Uy lại có một ngày…đi đến bước đườngg cùng!
Mưa vẫn còn rơi lất phất rồi cửa sổ, nước mưa tạt vào tấ cửa kính thủy tinh làm vang lên tiếng chói tai.
Ban khuya, gần như điện thoại chỉ mới reo vài tiếng là Cảnh Liêm Uy đã nắm chặt nó ngay, sau khi quay đầu nhìn lại, xác định Ân Thiên Thiên vẫn còn đang ngủ mới rón rén đi bắt máy, nhưng không ngờ rằng mình lại nhận được một tin tức mang tính chất bùng nổ Tô Nương!
Tô Nương đã đi tìm Trần Vũ, nhưng lại có không ít phóng viên tụ tập dưới nhà Trần Vũ, người của Cảnh Liêm Uy cũng không tiện đi lên.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Cát Thành Phong hơi run rẩy, anh ta hỏi: “Cậu ba, phải làm sao bây giờ?”
Thấy hành động của Tô Nương trong ngày hôm nay, trong lòng Mộ Thành Chi chỉ cảm thấy rờn rợn.
Giám đốc Hoàng nhanh chóng đi ngoài rồi khép cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Uyên mà thôi, anh siết chặt điện thoại, căng thẳng tựa như đang phải đối đầu với kẻ địch đáng gờm.
“Tô Nương!” Cảnh Liêm Uy gằn giọng, chỉ hỏi bà ta một câu: “Bà đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu à?” Vừa nghe thấy thế, Tô Nương đã không kềm chế nổi mà bật cười, tiếng cười giòn giã tràn trề sức sống như cô nữ sinh đại học, chỉ có điều lại pha với vẻ lả lơi: “Không phải cậu biết rõ rôi đang ở đâu ư? Tôi ở thành phố T, đừng nói với tôi rằng cậu không biết.”
Mùi khiêu khích nồng nặc!
Cảnh Liêm Uy ráng kềm chế lửa giận trong lòng mình xuống, anh chợt nhớ đến gương mặt xinh xắn của Ân Thiên Thiên, bèn lập tức bình tĩnh hơn nhiều, rồi nhỏ nhẹ nói: “Bà tính khi nào mới xuất hiện trước mặt tôi?”
Nếu như, nếu như có thể giải quyết gọn ghẽ chuyện này trước khi Thiên Thiên phát hiện ra, vậy thì tất thảy mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt! Chắc chắn anh sẽ để chuyện này phát triển theo quỹ đạo đây!
Nghe Cảnh Liêm Uy hỏi như thế, Tô Nương im lặng trong giây lát rồi lập tức trả lời một cách nhẹ nhàng: “Cảnh Liêm Uy, cậu đã chuẩn bị chu đáo để đón tiếp tôi chưa? Tôi biết cậu và Thiên Thiên đã ly hôn rồi, cũng biết bây giờ cậu đang sống chung nhà với cô ấy, cậu có thể giải thích cho tôi nghe, cậu làm vậy vì điều gì không?”
Tô Nương hỏi han một chút, giọng nói của bà ta cũng trở nên lạnh lùng.
Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu, nén hết mọi cảm xúc trong đáy lòng mình xuống rồi mới đáp: “Bà còn để ý chuyện tôi đối xử với cô ấy như thế nào à? Chẳng phải bà đã vứt bỏ cô ấy rồi sao, quan tâm cô ấy làm chi? Bây giờ tôi chỉ muốn biết bà đang ở đây! Định làm gì!”
Tô Nương không tức giận mà lại bật cười, nhỏ nhẹ đáp: “Cảnh Liêm Uy, ngoan ngoãn chờ đợi đi, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà lớn.”
Tô Nương nói dứt lời, cũng không cho Cảnh Liêm Uy lên tiếng đã ngắt máy.
Cảnh Liêm Uy siết chặt điện thoại trong tay, gương mặt cũng trở nên cứng đờ, giám đốc Hoàng đi vào đúng lúc, nét mặt ông ta cũng có vẻ nghiêm túc.
“Báo với Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân, kể từ bây giờ phải dốc hết sức lực tìm hết thành phố T cho tôi! Cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải đưa người đến đây!” Cảnh Liêm Uy ra lệnh, trông anh rất đỗi khí phách.
Cho dù món ‘quà’ của bà ấy là tốt hay là xấu, anh cũng không muốn nhận! Thậm chí anh còn phải giải quyết trái bom hẹn giờ này trước khi Ân Thiên Thiên phát hiện ra! Bây giờ Ân Thiên Thiên đang mang thai, cô không thể bị bà ta làm tình làm tội được!
Tô Nương, từ trước đến nay bà ta đều không phải là người có thể coi thường!
Thiên Thiên, Thiên Thiên…
Anh nên làm như thế nào, mới có thể khiến cô chịu ít tổn thương nhất đây?
Trên đường về nhà, Cảnh Liêm Uy lái chiếc Land Rover của mình, trên ghế phó lái vẫn còn đặt một hộp đồ ăn thơm nức mũi, lúc gặp đèn xanh đèn đỏ bèn nhìn thấy màn hình LCD cực lớn treo bên ngoài ‘Mãn Hãn Toàn Tịch’, đang hâm nóng trước cho quảng cáo mà nhà họ Tề tung ra vào ngày mai.
Ở thành phố T, nhà họ Tề cũng được xem như là một gia tộc tương đối nổi tiếng rồi, mặc dù không bằng những gia tộc như nhà họ Cảnh hay nhà họ Trình, nhưng dù gì cũng là nhà quyền quý, cộng với việc sản nghiệp bọn họ đều tương đối thỏa đáng, bởi thế nhà họ Tề giữ được địa vị cao ở thành phố T. Lần này, bọn họ hâm nóng nhiệt độ trước khi chuỗi quảng cáo dòng mắt được tung ra, đúng là tương đối tốt.
Quảng cáo này, được Thiên Thiên thiết kế.
Cảnh Liêm Uy nhìn thêm một chút, đến khi đèn xanh mới nhanh chóng lái xe chạy về nhà, mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, hàng người đi bộ trên đường cũng trở nên hối hả.
Vừa bước chân đến nhà, Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên ngồi một mình trên ghế sô pha, cô xem phim truyền hình, cười nắc nẻ không ngừng.
Cảnh Liêm Uy hơi nhướn mày, đặt hộp thức ăn trong tay xuống, cởi áo vest ra rồi dò đầu qua ghế sô pha, dịu dàng hôn lên má cô, rồi hỏi nhỏ nhẹ: “Có nhớ anh không?”
Gương mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng, quay cô đầu sang trừng mắt nhìn anh với vẻ dỗi hờn.
Sao càng lúc người đàn ông này càng mặt dày vậy chớ?
Nụ cười trên khóe môi Cảnh Liêm Uy càng rạng rỡ hơn, anh vòng tay ôm Ân Thiên Thiên lên, để cô ngồi trên đùi mình, mặc dù bây giờ bụng của cô đã lớn, nhưng mà vẫn chẳng nặng là bao, anh vẫn có thể ôm cô một cách dễ dàng, hai bàn tay quấn quanh eo cô, không cho cô kháng nghị, rồi nhỏ giọng nói: “Nói đi, có nhớ anh không?”
Giọng điệu hơi ngang ngược, nhưng lại đượm vẻ dịu dàng.
Ân Thiên Thiên cúi đầu cắn môi cười, một hồi lâu mới gật gật đầu.
Dường như hai người bọn họ còn là đôi trẻ mới rơi vào lưới tình vậy, mới không gặp nhau một tiếng thôi mà cứ ngỡ như đã chia xa lâu lắm rồi.
Cảnh Liêm uy hài lòng hôn lên đôi môi mơn mởn của cô, bàn tay ấm nóng của anh dán trên chiếc bụng lớn của cô, đôi mắt phượng toát ra vẻ thõa mãn, rồi anh nhẹ nhàng bảo: “Thiên Thiên, em thích con trai hay con gái?”
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn bụng mình, lông mày nhíu thật chặt, nói thật lòng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, lúc cô phát hiện mình mang thai thì đã không còn là người nhà họ Cảnh nữa, bởi vậy cũng không hề bị cầm cố trong suy nghĩ trọng nam khinh nữ của bà cụ Cảnh, cộng với việc trước đó Cảnh Lâm Uyên đã nói anh không đặt nặng chuyện sinh nam hay sinh nữ, bởi vậy cô cũng không hề nghĩ mình bắt buộc phải sinh nam hay nữ…
“Anh thích con trai hay con gái? Ân Thiên Thiên ngồi không vững lắm, cô ngoan ngoãn quàng tay qua cổ anh, trong nháy mắt trông hành động của hai người đã thân mật hơn rất nhiều: “Em thì hy vọng mình có thể sinh được con trai.”
“Tại sao?” Lẽ nào cô ấy cũng trọng nam khinh nữ à?
Ân Thiên Thiên im lặng cúi đầu nhìn bụng mình, chỉ có điều đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô không hề che giấu khát vọng muốn đứa trẻ trong bụng mình là con trai.
Bà cụ Cảnh có hai người con trai, Cảnh Nguyên Phước có một nam một nữ, nhưng mà Cảnh Minh Đức chỉ có duy nhất Cảnh Liêm Uy là con trai mà thôi, cho dù có thế nào đi chăng nữa, Ân Thiên Thiên cũng muốn sinh một đứa con trai cho Cảnh Liêm Uy, có lẽ suy nghĩ thâm căn cố đế từ bao đời anh đã ảnh hưởng đến cô, cũng có thể vì lúc nhìn thấy Cảnh Liêm uy vò võ một mình, cô không khỏi thấy thương anh khôn xiết.
Ân Thiên Thiên im lặng một hồi lâu, chợt dứt khoát đổi đề tài, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh đã nghĩ ra tên cho đứa trẻ này chưa?”
Bây giờ đã hơn sáu tháng gần bảy tháng rồi, có lẽ anh đã từng nghĩ đến chuyện này rồi nhỉ.
Nào ngờ Cảnh Liêm Uy chỉ lắc đầu tỏ ý mình chưa từng nghĩ đến, thấy Ân Thiên Thiên bỏ vẻ bất mãn, muốn nhảy xuống khỏi chân mình, anh bèn ôm cô lại ngay lập tức: “Thiên Thiên, mắc dù anh chưa nghĩ ra nhưng không có nghĩa là anh chưa từng nghĩ.”
Sao cô lại kết luận một cách võ đoán như vậy chứ?
Ân Thiên Thiên nhìn anh với vẻ ngờ vực, sau khi xác định anh không nói dối mới ngoan ngoãn trèo lên chân anh lại, rồi vòng tay ôm anh.
Cảnh Liêm Uy ôm lấy cô một cách thỏa mãn, anh thì thầm: “Chuyện đặt tên thì không gấp, bây giờ chuyện gấp là cái bụng đây nè, em không đói hả?”
Cảnh Liêm Uy nói rồi, bèn tỏ vẻ ngờ vực, nhìn xuống bụng của cô, sắc mặt Ân Thiên Thiên không khỏi đỏ ửng.
Gần đây cô ăn hơi nhiều, cũng chăm ăn hơi một chút, nhưng mà cũng đâu có trách cô được kia chứ?
Anh vỗ sống lưng của Ân Thiên Thiên rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, chẳng phải ngày mai em sẽ đến bệnh viện kiểm tra à? Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi chung với nhau.
Ân Thiên Thiên gật đầu, trông hết sức ngoan ngoãn, nhưng, nhưng vẫn không khỏi quay đầu lại nói với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh nhớ đặt tên cho con đấy, bằng không em sẽ gọi bừa đấy nhé.”
Cảnh Liêm Uy cười cười gật đầu.
Lẽ nào có thể tùy tiện gọi tên là là Hoàng hay Ngưu à?
Màn đêm buông xuống, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của anh, mặc dù bụng to, hơi bất tiện nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn. Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi đứa trẻ ra đời, cả nhà quây quần bên nhau là cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
“Còn chưa ngủ à?” Dỗ dành một lúc sau nhưng vẫn không nhìn thấy cô buồn ngủ, Cảnh Liêm Uy bèn sửa tư thế, để cho cô tựa một cách thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Có phải em đang lo lắng buổi khám thai ngày mai không?”
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu, đôi trắng to long lanh ánh lên nụ cười. Cô lắc đầu.
Ánh mắt Cảnh Liêm Uy không khỏi trở nên dịu dàng, anh dứt khoát giơ tay vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em đang nghĩ gì thế? Em có tâm sự gì sao?”
Rốt cuộc thì Cảnh Liêm Uy cũng là bác sĩ, mặc dù anh không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng anh lại có bạn bè trong đủ loại ngành nghề, anh biết rõ rằng trong thời gian mang thai, thai phụ rất dễ bị trầm cảm, bởi vậy anh thường nói chuyện với Ân Thiên Thiên, chỉ sợ cô ấy còn giấu giếm chuyện gì trong lòng, không chịu nói cho anh nghe.
Vốn dĩ Ân Thiên Thiên chẳng có tâm sự gì cả, nhưng sau khi nghe Cảnh Liêm Uy hỏi thế, cô chợt thấy trĩu lòng, bèn vươn tay ôm eo của anh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, anh cắt đứt quan hệ với gia đình mình, anh có thấy hối hận không?”
Trước nay cô luôn né tránh câu hỏi này, nhưng cho dù đã một thời gian dài trôi qua rồi, mưa gió bão bùng vẫn còn chưa ngừng lại, ngày nào cũng có nhiều người “mai phục” xung quanh nhà của bọn họ, để hỏi cho rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện.
Cảnh Liêm Uy hơi sững sờ, nhưng lại bật cười.
Hối hận thì không có, chỉ có điều áy náy thì vẫn có một ít, dù gì bà cụ cũng đã lớn tuổi rồi, bà ấy có thể hồ đồ nhưng lớp con cháu như bọn họ lại không thể, anh tùy tiện cắt đứt quan hệ với gia đình, chắc chắn bà cụ sẽ tức giận lắm, chỉ hy vọng bà có thể chăm sóc sức khỏe của mình là được. Anh lại thấy áy náy với Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước hơn, bọn họ không phải là ba mẹ ruột của anh, nhưng còn hơn cả ba mẹ ruột, đây cũng là lý do vì sao cho dù Cảnh Liêm Uy biết được người sinh ra mình, anh vẫn không thay đổi cách xưng hô.
Cảnh Liêm Uy vòng tay ôm eo Ân Thiên Thiên, thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, với anh mà nói, chỉ cần em không bỏ anh thì đã là sự an ủi lớn nhất dành cho anh rồi, bởi thế, anh không hề tiếc bất cứ giá nào.”
Ân Thiên Thiên nằm trong lồng ngực của Cảnh Liêm Uy, khóe môi cong cong, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy sự kiên quyết phải làm bằng được mới thôi trên khóe môi anh!
Tô Nương!
Bà ta luôn lựa chọn cách giấu đầu giấu đuôi trong bóng tối, âm thầm đánh lén, vậy thì chắc chắn anh sẽ tìm cách ép bà ta ra mặt! Cố gắng giải quyết hết mọi chuyện trước khi Ân Thiên Thiên biết, để cô ấy làm cô chiêu nhà họ Ân cả đời!
Nhưng Ân Thiên Thiên cũng không ngờ, cô và Cảnh Liêm Uy lại có một ngày…đi đến bước đườngg cùng!
Mưa vẫn còn rơi lất phất rồi cửa sổ, nước mưa tạt vào tấ cửa kính thủy tinh làm vang lên tiếng chói tai.
Ban khuya, gần như điện thoại chỉ mới reo vài tiếng là Cảnh Liêm Uy đã nắm chặt nó ngay, sau khi quay đầu nhìn lại, xác định Ân Thiên Thiên vẫn còn đang ngủ mới rón rén đi bắt máy, nhưng không ngờ rằng mình lại nhận được một tin tức mang tính chất bùng nổ Tô Nương!
Tô Nương đã đi tìm Trần Vũ, nhưng lại có không ít phóng viên tụ tập dưới nhà Trần Vũ, người của Cảnh Liêm Uy cũng không tiện đi lên.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Cát Thành Phong hơi run rẩy, anh ta hỏi: “Cậu ba, phải làm sao bây giờ?”
Thấy hành động của Tô Nương trong ngày hôm nay, trong lòng Mộ Thành Chi chỉ cảm thấy rờn rợn.