“Cậu có thể trị?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Bắc Tề tỏa ra ánh sáng hy vọng.
Nhưng mà rất nhanh hào quang này liền ảm đạm đi xuống.
Tô Bắc Tề lắc đầu cười khổ, nói: "Đã nhiều năm rồi, tôi đã sớm từ bỏ, trị không bớt được.”
“Tần Thiên à, nói tới đây, tôi là cậy già lên mặt, cũng muốn lải nhải với cậu vài câu.”
“Nói thật, Tô Tô gả cho cậu, năm đó tôi cũng phản đối nhưng mà hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt.”
“Chỉ cần cậu thật lòng đối tốt với Tô Tô, hai vợ chồng sống thật tốt, vậy là đủ rồi.”
“Tôi biết cậu muốn biểu hiện cho con bé xem, chỉ có điều người trẻ tuổi như cậu sống thiết thực một chút thì tốt hơn.”
“Cậu hiểu ý tôi không?”
Ý của Tô Bắc Tề rất rõ ràng, chính là cảm thấy Tần Thiên thích mạnh miệng thích thể hiện.
“Cháu hiểu. "Tần Thiên cười nói: “Nhưng mà không thử một chút, làm sao biết là không được?”
Tô Bắc Tề nhíu mày, trên mặt có chút không vui, ông ta đã nói rất rõ ràng như thế mà người trẻ tuổi này vẫn khăng khăng một mực như vậy.
Thanh niên bây giờ, quá không đáng tin cậy.
Bên cạnh, ngồi ở trên xe lăn Tô Tô, nhìn Tần Thiên, như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nói: "Nhị gia gia, nếu không, để cho hắn thử xem?”
“Nếu như trị không hết cũng không có tổn thất gì, còn nếu như, ý cháu nói là nếu như, có chút hiệu quả thì sao?”
Ngay cả cô cũng không tin được cái tên lang băm này, nhưng mà nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Thiên, trong lòng Tô Tô bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái.
Tô Bắc Tề không tiện làm Tô Tô mất mặt, bất đắc dĩ cười nói: "Đã như vậy, đi theo tôi.”
Tô Bắc Tề chống quải trượng dẫn theo Tần Thiên và Tô Tô, đi tới phía sau một cái phòng nhỏ.
“Tôi có cần tránh mặt một chút hay không?" Thần sắc Tô Tô có chút mất tự nhiên nói với Tần Thiên.
Tần Thiên biết cô lại nghĩ tới chuyện trị bệnh cần phải cởi sạch quần áo trên người ra.
“Không cần.”
“Nhị gia gia, người nằm xuống.”
Cái quần này mặc lâu như vậy cũng nên thay quần áo mới rồi.
Cháu giúp ông cắt bỏ nó.
Nói xong, cậu dùng kéo cắt ống quần bên chân bị hỏng của Tô Bắc Tề xuống.
Cái chân này đã khô héo giống như là cành cây già mất đi cung cấp dinh dưỡng.
Tô Tô mí mắt nhảy một cái, rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ cho gợi lên nhìn chằm chằm Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn vươn ba ngón tay đặt lên mấy chỗ huyệt vị và xương cốt bị hoại tử nhéo một cái, thuận miệng nói:
“Là gãy xương nát bấy.”
“Bởi vì điều trị không kịp thời, dẫn đến gân mạch co rút, máu chảy tắc nghẽn.”
“Nhị gia gia, có thể hơi đau ngài nhẫn nại một chút.”
Hắn lật tay vài cái, trong nháy mắt trên cái chân bị hỏng đâm đầy kim nhỏ màu đen.
Một lúc sau đôi chân già khô héo bắt đầu trở nên hồng hào hơn.
Tô Bắc Tề chỉ cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy, giống như vô số con kiến lửa đang chui vào trong cơ thể.
Mặc dù Tô Bắc Tề rất có ý chí cố gắng cắn chặt hàm rang, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên đau đớn.
Tô Tô khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt nắm đấm.
Thuở nhỏ cô học Đông y, đối với châm cứu cũng có hiểu biết, nhưng chưa từng thấy qua thủ pháp kỳ dị như thế.
Cô nhìn thấy lòng bàn tay Tần Thiên bốc lên một tia ánh sáng màu hồng, giống như cái bàn ủi đang tỏa ra nhiệt lượng, cô kinh ngạc che miệng lại.
Vẻ mặt Tần Thiên càng thêm nghiêm túc, dưới sự xoa bóp của bàn tay hắn, những cây kim nhỏ màu đen đâm vào đùi Tô Bắc Tề, giống như đang bị thiêu đốt dần dần trở nên đỏ thẫm.
“A!" Tô Bắc Tề nhịn không được nữa kêu đau một tiếng.
“Được rồi!" Tần Thiên vỗ một chưởng cuối cùng, kim nhỏ đâm vào đùi Tô Bắc Tề toàn bộ bắn ra.
Hắn tiện tay đưa tay lên trên không trung, đem tất cả châm thu lại.
Tần Thiên trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Lão gia tử, ngài thử xem chân đã bắt đầu cảm nhận được như bình thường rồi đúng không?"
Tô Bắc Tề cảm giác toàn thân tràn ngập một dòng nước ấm, theo bản năng ngồi dậy.
Lại phát hiện, cái chân đáng lẽ bị phế không ngờ có thể cử động được.
“Xong rồi hả?”
“Thật sự chữa khỏi rồi này! " Tô Bắc Tề kích động xoay người bước vội xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tần Thiên vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Cháu vừa nén lại xương cốt cho ông, khơi thông mạch máu, nhưng cần phải có thêm chút thời gian để hồi phục.”
“Chắc phải cần ba tháng.”
“Mới có thể giống như người bình thường được.”
Tô Bắc Tề nằm sấp trên giường, dập đầu với Tần Thiên.
Tô Bắc Tề kích động hai mắt lưng tròng nói nói: "Cháu rể à, cậu thật sự là thần y!”
“Bây giờ ông mới biết được, tại sao lúc trước Tô Tô muốn gả cho cậu, hóa ra cậu che dấu sâu như vậy!”
“Cậu là ân nhân của ông!”
Nhớ tới vừa rồi còn cậy già lên mặt giáo huấn Tần Thiên, lão đầu áy náy tự bạt tai mình.
……
Trên đường trở về, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, không nói một lời.
Thỉnh thoảng nhìn Tần Thiên một cái, trong mắt của cô có chút xa lạ nhìn người đàn ông này.
Hiện tại cô cũng đã khẳng định mình nhìn lầm người đàn ông này.
“Thì ra không cởi quần áo cũng có thể trị bệnh... " Cô phẫn nộ nói.
Nhớ tới người đàn ông này nhất định phải cởi sạch quần áo trên người mới trị liệu cho cô, trên gò má cô đỏ ửng, giống như hoa đào tháng ba.
Tần Thiên nhất thời nhìn đến si mê.
“Sắc du côn!" Tô Tô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn trong lòng hoảng loạn, tức giận mắng một cái.
Tần Thiên lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Tình hình của nhị gia gia và em không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống?" Tô Tô không phục phản bác lại.
"Ông ấy bị một chân còn em bị hai chân."
“Ông ấy bị thương là do người ta dùng gậy đánh thẳng vào đùi, còn em là từ trên lầu nhảy xuống bị thương toàn thân.”
“Tô Tô em phải tin anh...”
“Đừng nói nữa!" Tô Tô có chút thẹn thùng nghiêng đầu, mãi cho đến khi về đến nhà, không nói thêm một lời.
Lúc xuống xe, Tần Thiên giống như trước, ôm cô từ ghế lái phụ.
Ánh mắt cô né tránh, không giám nhìn thẳng mặt Tần Thiên.
“Hai đứa về rồi đấy à?”
“Mau vào đi, mẹ chúc mừng cho hai đứa.”
"Mẹ cũng có tin tức tốt muốn nói cho hai đứa!"
Hóa ra Dương Ngọc Lan liên lạc với các thương hộ tiêu thụ trước đó, đối phương đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác.
Nguồn hàng có, nguồn tiêu thụ có, thật sự là tương lai sáng lạng!
Vì vui mừng Dương Ngọc Lan và Tô Tô thương lượng lễ khai trương công ty định vào ba ngày sau.
Đây cũng coi như là một tuyên bố chính thức đối với mọi người trong ngành.
Chỉ là thần sắc Tô Tô vẫn có chút quái dị, Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng cô còn đang bài xích Tần Thiên, nhịn không được khuyên giải:
“Tô Tô, hiện tại chắc con biết rõ Tần Thiên là thật sự đối tốt với con?”
“Hơn nữa chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ của Tần Thiên, hai đứa đã sớm là vợ chồng hợp pháp.”
“Con phải biết....”
“Mẹ, con mệt rồi, về phòng trước.”
Tô Tô cắt đứt lời Dương Ngọc Lan, tự mình đẩy xe lăn đi vào phòng.
Đến cửa, lại tựa hồ lơ đãng nói: "Mẹ, đêm nay con muốn yên tĩnh một mình.”
“Mẹ về phòng mình ngủ đi.”
Cho tới nay vì để chăm sóc cố Tô Tô, hai mẹ con đều ngủ ở trên một cái giường.
Dương Ngọc Lan không dám làm trái lời chỉ đành nghe theo.
Bà sợ Tần Thiên nghĩ nhiều, an ủi nói: "Dù sao Tô Tô cũng là bệnh nhân, cậu đừng để bụng.”
“Yên tâm đi mẹ.”
Ba người, mỗi người một tâm sự, vào ba gian phòng khác nhau.
Đến nửa đêm, đất trời tĩnh lặng. Tần Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường vận công, nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Hắn vội vàng cầm lên nhìn thì ra là tin nhắn do Tô Tô gửi đến.
Nội dung chỉ có hai chữ: "Lại đây.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Bắc Tề tỏa ra ánh sáng hy vọng.
Nhưng mà rất nhanh hào quang này liền ảm đạm đi xuống.
Tô Bắc Tề lắc đầu cười khổ, nói: "Đã nhiều năm rồi, tôi đã sớm từ bỏ, trị không bớt được.”
“Tần Thiên à, nói tới đây, tôi là cậy già lên mặt, cũng muốn lải nhải với cậu vài câu.”
“Nói thật, Tô Tô gả cho cậu, năm đó tôi cũng phản đối nhưng mà hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt.”
“Chỉ cần cậu thật lòng đối tốt với Tô Tô, hai vợ chồng sống thật tốt, vậy là đủ rồi.”
“Tôi biết cậu muốn biểu hiện cho con bé xem, chỉ có điều người trẻ tuổi như cậu sống thiết thực một chút thì tốt hơn.”
“Cậu hiểu ý tôi không?”
Ý của Tô Bắc Tề rất rõ ràng, chính là cảm thấy Tần Thiên thích mạnh miệng thích thể hiện.
“Cháu hiểu. "Tần Thiên cười nói: “Nhưng mà không thử một chút, làm sao biết là không được?”
Tô Bắc Tề nhíu mày, trên mặt có chút không vui, ông ta đã nói rất rõ ràng như thế mà người trẻ tuổi này vẫn khăng khăng một mực như vậy.
Thanh niên bây giờ, quá không đáng tin cậy.
Bên cạnh, ngồi ở trên xe lăn Tô Tô, nhìn Tần Thiên, như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nói: "Nhị gia gia, nếu không, để cho hắn thử xem?”
“Nếu như trị không hết cũng không có tổn thất gì, còn nếu như, ý cháu nói là nếu như, có chút hiệu quả thì sao?”
Ngay cả cô cũng không tin được cái tên lang băm này, nhưng mà nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Thiên, trong lòng Tô Tô bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái.
Tô Bắc Tề không tiện làm Tô Tô mất mặt, bất đắc dĩ cười nói: "Đã như vậy, đi theo tôi.”
Tô Bắc Tề chống quải trượng dẫn theo Tần Thiên và Tô Tô, đi tới phía sau một cái phòng nhỏ.
“Tôi có cần tránh mặt một chút hay không?" Thần sắc Tô Tô có chút mất tự nhiên nói với Tần Thiên.
Tần Thiên biết cô lại nghĩ tới chuyện trị bệnh cần phải cởi sạch quần áo trên người ra.
“Không cần.”
“Nhị gia gia, người nằm xuống.”
Cái quần này mặc lâu như vậy cũng nên thay quần áo mới rồi.
Cháu giúp ông cắt bỏ nó.
Nói xong, cậu dùng kéo cắt ống quần bên chân bị hỏng của Tô Bắc Tề xuống.
Cái chân này đã khô héo giống như là cành cây già mất đi cung cấp dinh dưỡng.
Tô Tô mí mắt nhảy một cái, rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ cho gợi lên nhìn chằm chằm Tần Thiên.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn vươn ba ngón tay đặt lên mấy chỗ huyệt vị và xương cốt bị hoại tử nhéo một cái, thuận miệng nói:
“Là gãy xương nát bấy.”
“Bởi vì điều trị không kịp thời, dẫn đến gân mạch co rút, máu chảy tắc nghẽn.”
“Nhị gia gia, có thể hơi đau ngài nhẫn nại một chút.”
Hắn lật tay vài cái, trong nháy mắt trên cái chân bị hỏng đâm đầy kim nhỏ màu đen.
Một lúc sau đôi chân già khô héo bắt đầu trở nên hồng hào hơn.
Tô Bắc Tề chỉ cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy, giống như vô số con kiến lửa đang chui vào trong cơ thể.
Mặc dù Tô Bắc Tề rất có ý chí cố gắng cắn chặt hàm rang, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên đau đớn.
Tô Tô khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt nắm đấm.
Thuở nhỏ cô học Đông y, đối với châm cứu cũng có hiểu biết, nhưng chưa từng thấy qua thủ pháp kỳ dị như thế.
Cô nhìn thấy lòng bàn tay Tần Thiên bốc lên một tia ánh sáng màu hồng, giống như cái bàn ủi đang tỏa ra nhiệt lượng, cô kinh ngạc che miệng lại.
Vẻ mặt Tần Thiên càng thêm nghiêm túc, dưới sự xoa bóp của bàn tay hắn, những cây kim nhỏ màu đen đâm vào đùi Tô Bắc Tề, giống như đang bị thiêu đốt dần dần trở nên đỏ thẫm.
“A!" Tô Bắc Tề nhịn không được nữa kêu đau một tiếng.
“Được rồi!" Tần Thiên vỗ một chưởng cuối cùng, kim nhỏ đâm vào đùi Tô Bắc Tề toàn bộ bắn ra.
Hắn tiện tay đưa tay lên trên không trung, đem tất cả châm thu lại.
Tần Thiên trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Lão gia tử, ngài thử xem chân đã bắt đầu cảm nhận được như bình thường rồi đúng không?"
Tô Bắc Tề cảm giác toàn thân tràn ngập một dòng nước ấm, theo bản năng ngồi dậy.
Lại phát hiện, cái chân đáng lẽ bị phế không ngờ có thể cử động được.
“Xong rồi hả?”
“Thật sự chữa khỏi rồi này! " Tô Bắc Tề kích động xoay người bước vội xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tần Thiên vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Cháu vừa nén lại xương cốt cho ông, khơi thông mạch máu, nhưng cần phải có thêm chút thời gian để hồi phục.”
“Chắc phải cần ba tháng.”
“Mới có thể giống như người bình thường được.”
Tô Bắc Tề nằm sấp trên giường, dập đầu với Tần Thiên.
Tô Bắc Tề kích động hai mắt lưng tròng nói nói: "Cháu rể à, cậu thật sự là thần y!”
“Bây giờ ông mới biết được, tại sao lúc trước Tô Tô muốn gả cho cậu, hóa ra cậu che dấu sâu như vậy!”
“Cậu là ân nhân của ông!”
Nhớ tới vừa rồi còn cậy già lên mặt giáo huấn Tần Thiên, lão đầu áy náy tự bạt tai mình.
……
Trên đường trở về, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, không nói một lời.
Thỉnh thoảng nhìn Tần Thiên một cái, trong mắt của cô có chút xa lạ nhìn người đàn ông này.
Hiện tại cô cũng đã khẳng định mình nhìn lầm người đàn ông này.
“Thì ra không cởi quần áo cũng có thể trị bệnh... " Cô phẫn nộ nói.
Nhớ tới người đàn ông này nhất định phải cởi sạch quần áo trên người mới trị liệu cho cô, trên gò má cô đỏ ửng, giống như hoa đào tháng ba.
Tần Thiên nhất thời nhìn đến si mê.
“Sắc du côn!" Tô Tô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn trong lòng hoảng loạn, tức giận mắng một cái.
Tần Thiên lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Tình hình của nhị gia gia và em không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống?" Tô Tô không phục phản bác lại.
"Ông ấy bị một chân còn em bị hai chân."
“Ông ấy bị thương là do người ta dùng gậy đánh thẳng vào đùi, còn em là từ trên lầu nhảy xuống bị thương toàn thân.”
“Tô Tô em phải tin anh...”
“Đừng nói nữa!" Tô Tô có chút thẹn thùng nghiêng đầu, mãi cho đến khi về đến nhà, không nói thêm một lời.
Lúc xuống xe, Tần Thiên giống như trước, ôm cô từ ghế lái phụ.
Ánh mắt cô né tránh, không giám nhìn thẳng mặt Tần Thiên.
“Hai đứa về rồi đấy à?”
“Mau vào đi, mẹ chúc mừng cho hai đứa.”
"Mẹ cũng có tin tức tốt muốn nói cho hai đứa!"
Hóa ra Dương Ngọc Lan liên lạc với các thương hộ tiêu thụ trước đó, đối phương đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác.
Nguồn hàng có, nguồn tiêu thụ có, thật sự là tương lai sáng lạng!
Vì vui mừng Dương Ngọc Lan và Tô Tô thương lượng lễ khai trương công ty định vào ba ngày sau.
Đây cũng coi như là một tuyên bố chính thức đối với mọi người trong ngành.
Chỉ là thần sắc Tô Tô vẫn có chút quái dị, Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng cô còn đang bài xích Tần Thiên, nhịn không được khuyên giải:
“Tô Tô, hiện tại chắc con biết rõ Tần Thiên là thật sự đối tốt với con?”
“Hơn nữa chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ của Tần Thiên, hai đứa đã sớm là vợ chồng hợp pháp.”
“Con phải biết....”
“Mẹ, con mệt rồi, về phòng trước.”
Tô Tô cắt đứt lời Dương Ngọc Lan, tự mình đẩy xe lăn đi vào phòng.
Đến cửa, lại tựa hồ lơ đãng nói: "Mẹ, đêm nay con muốn yên tĩnh một mình.”
“Mẹ về phòng mình ngủ đi.”
Cho tới nay vì để chăm sóc cố Tô Tô, hai mẹ con đều ngủ ở trên một cái giường.
Dương Ngọc Lan không dám làm trái lời chỉ đành nghe theo.
Bà sợ Tần Thiên nghĩ nhiều, an ủi nói: "Dù sao Tô Tô cũng là bệnh nhân, cậu đừng để bụng.”
“Yên tâm đi mẹ.”
Ba người, mỗi người một tâm sự, vào ba gian phòng khác nhau.
Đến nửa đêm, đất trời tĩnh lặng. Tần Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường vận công, nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Hắn vội vàng cầm lên nhìn thì ra là tin nhắn do Tô Tô gửi đến.
Nội dung chỉ có hai chữ: "Lại đây.”