Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.
''Anh hai!''
Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.
Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.
Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.
''Anh hai, anh đừng trách A Hổ!''
''Muốn trách thì anh trách em đi!'' Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.
Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.
Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.
Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.
Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng phạt Phan Hổ như vậy.
''Không liên quan đến chị ba!''
''Đều do tự em làm.''
''Anh hai, trừng phạt thế nào cũng được, anh làm đi!'' Phan Hổ cũng có dự cảm. Anh ta cắn chặt răng nhắm mắt lại.
May mà Phan Long chỉ kiểm tra vết thương chứ không ra tay.
''Nhị công tử, đã điều tra xong.''
''Người giới thiệu đội Thái Hạt cho Tứ công tử tên là Kim Ba, là một tên nghiện thuốc.''
''Tứ công tử... lén lút giao dịch với Kim Ba.'' Một người áo đen tiến vào báo cáo.
Phan Long giận dữ trừng mắt nhìn Phan Hổ rồi trầm giọng nói: ''Tôi biết rồi.''
''Sắp xếp người xử lí Kim Ba. Nhớ làm sạch sẽ.''
''Vâng.'' Thuộc hạ rời đi.
Phan Long nhìn Phan Hổ, lúc này mới hạ giọng tức giận nói: ''Em giấu anh và cha liên hệ với loại người như Kim Ba thì thôi đi.''
''Em lại còn dám nhận người như Thái Hạt, em biết em đang làm gì không?''
''Em đây là đang muốn đẩy cả nhà họ Phan chúng ta vào địa ngục!''
Phan Hổ sợ hãi nói: ''Anh hai, em biết sai rồi.''
''Sau này em không dám làm vậy nữa.''
Lúc này Phan Long mới thở ra một hơi, vẻ mặt dịu lại, nhìn về phía Phan Mỹ Nhi nói: ''Mỹ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''
''Cha con nhà họ Tiết đến Long Giang làm ăn, đang yên đang lành sao lại đột nhiên chết không rõ lí do?''
''Anh biết Tiết Nhân lừa dối em, ở bên ngoài ngoại tình. Nhưng thế nào thì nó vẫn là chồng em.
''Cho dù em muốn lấy sản nghiệp của nhà họ Tiết thì cũng không cần vội vàng như vậy.''
''Có phải có gì bất ngờ không?''
''Còn nữa, sao cao thủ như quản gia Tiêu nói chết là chết vậy?''
''Ai ra tay?''
''Những chuyện này có liên quan đến mấy người Thái Hạt sao?''
Vì gần đây bận rộn chuyện làm ăn của gia tộc, sau đó lại là đại thọ của An lão gia tử nên Phan Long nghe những việc này xong cũng không quá quan tâm.
Hắn ta vẫn chờ Phan Mỹ Nhi và Phan Hổ chủ động tìm mình giải thích.
Không ngờ ngay cả Phan Hổ cũng bị đánh cho tàn phế. Lúc này hắn ta mới vội vàng chạy đến.
Việc đã đến nước này, Phan Mỹ Nhi cũng không dám giấu diếm, cô ta thừa nhận: ''Vâng, Tiết Nhân là do em xử lí.''
''Nhưng, hung thủ thật sự là Tần Thiên.''
''Tần Thiên?'' Phan Long nhíu mày. Hắn ta chưa từng nghe đến người này.
''Đúng, anh ta là chồng của Tô Tô.''
''Tất cả những chuyện này đều vì người phụ nữ kia mà ra!''
''Em thề em nhất định phải tự tay giết chết con hồ ly tinh kia!''
''Chờ chút!''
''Em nói tên cô ta là gì?''
''Tô Tô?''
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phan Long lập tức thay đổi.
Phan Mỹ Nhi ngạc nhiên nói: ''Sao vậy anh hai, chẳng lẽ anh cũng biết người phụ nữ này sao?''
Phan Long vốn vững như núi Thái Sơn, bây giờ sắc mặt hắn ta lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn ta lại trở lại bình thường.
''Xác định là Tô Tô của nhà họ Tô kia sao?''
Phan Mỹ Nhi trực tiếp mở video lên.
Đây là bản đầy đủ. Nửa video trước, Tiết Nhân lộ rõ bộ mặt thật, muốn chiếm đoạt một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo cười.
Sau đó cửa phòng bị đá văng ra, sau khi Tần Thiên cứu được Tô Tô đã lấy roi đánh Tần Thiên.
Phan Long yên lặng xem hết, im lặng một lúc rồi nói: ''Quả nhiên là cô ta.''
Hắn ta thở dài nói: ''Mỹ Nhi, chuyện đến nước này rồi anh cũng không giấu em nữa.''
''Lúc trước em muốn gả cho Tiết Nhân chúng ta cũng đã nhìn ra được Tiết Nhân là loại người chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt em, tất cả những gì cậu ta muốn là sức mạnh của nhà họ Phan chúng ta.''
''Chỉ là lúc đó em đúng là có chút tình cảm với Tiết Nhân nên chúng ta không muốn đả kích em.''
''Để đảm bảo em được hạnh phúc, anh đã phái người đi điều tra kĩ về Tiết Nhân. Biết được hồi cấp ba cậu ta có một hồng nhan tri kỉ ở Long Giang.''
''Khi học đại học ở Tonronto vẫn còn liên lạc với nhau. Mãi cho đến khi hai đứa đính hôn mới hoàn toàn cắt đứt.''
''Anh không yên tâm nên đã tự đến Long Giang một chuyến, anh đã gặp người tên Tô Tô này.''
''Còn có chuyện này sao?'' Phan Mỹ Nhi hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng cô ta đã kịp phản ứng lại, biết đây là sự bảo vệ mà anh hai dành cho mình thì vô cùng cảm động.
''Sau đó thì sao?''
''Anh hai, anh đã nói gì với Tô Tô?''
Nhớ đến sự kinh diễm khi mới gặp Tô Tô trong phòng bệnh và chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Phan Long hiện lên sự khát vọng hiếm thấy.
''Anh khuyên cô ta sau này đừng liên lạc với Tiết Nhân nữa. Cô ta không nghe. Hai bên xảy ra tranh chấp, anh không may đẩy cô ta ngã ra khỏi cửa sổ.''
''Nghe nói bị liệt, không ngờ mấy năm sau lại đứng lên được.''
Thật ra hắn ta không kể ra sự thật.
Khi vừa gặp Tô Tô, hắn ta đã bị kinh diễm.
Vì để có được Tô Tô, đồng thời cũng vì muốn hủy hoại Tô Tô, cắt đứt đường lui của Tiết Nhân, để Tiết Nhân có thể một lòng chung sống với em gái Phan Mỹ Nhi của hắn ta, Phan Long đã làm ra hành động khốn nạn với Tô Tô.
Tô Tô vì bảo vệ sự trong sạch của mình, hết cách nên đành phải nhảy ra từ cửa sổ.
Lúc ấy Phan Long không nói rõ thân phận, cho nên hôm đó Tần Thiên nghiêm túc hỏi Tô Tô không có chút ấn tượng nào với nhà họ Phan sao? Vẻ mặt Tô Tô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như khi đó cô biết người phụ nữ đang đứng trước mặt sỉ nhục mình chính là em gái ruột của kẻ thù không đội trời chung thì cô có gục ngã không.
''Anh hai, làm sao bây giờ?''
''Con hồ ly tinh này và Tần Thiên là một đôi khốn kiếp, không giết chết bọn họ em nuốt không trôi cục tức này!'' Phan Mỹ Nhi đỏ bừng mắt nói.
Phan Long cười lạnh nói: ''Chưa đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử.''
''Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ta. Nghe nói trong ngày đại thọ này ông ta sẽ lại lần nữa phân chia thế lực trong thành phố.''
''Thậm chí còn sẽ chọn ra gia tộc ngồi vào vị trí số một.''
''Mấy gia tộc khác đều nghẹn đến nổ phổi để đợi ngày này.''
''Các em nói bây giờ nhà họ Phan chúng ta có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?''
''Chuyện tối hôm qua và vết thương của A Hổ phải phong tỏa tin tức chặt chẽ.''
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: ''Vậy chỉ có thể để họ Tần kia sống lâu thêm nhiều ngày như vậy sao?''
''Em không cam tâm!''
''Có còn cách nào khác nữa không?''
Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.
''Anh hai!''
Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.
Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.
Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.
''Anh hai, anh đừng trách A Hổ!''
''Muốn trách thì anh trách em đi!'' Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.
Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.
Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.
Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.
Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng phạt Phan Hổ như vậy.
''Không liên quan đến chị ba!''
''Đều do tự em làm.''
''Anh hai, trừng phạt thế nào cũng được, anh làm đi!'' Phan Hổ cũng có dự cảm. Anh ta cắn chặt răng nhắm mắt lại.
May mà Phan Long chỉ kiểm tra vết thương chứ không ra tay.
''Nhị công tử, đã điều tra xong.''
''Người giới thiệu đội Thái Hạt cho Tứ công tử tên là Kim Ba, là một tên nghiện thuốc.''
''Tứ công tử... lén lút giao dịch với Kim Ba.'' Một người áo đen tiến vào báo cáo.
Phan Long giận dữ trừng mắt nhìn Phan Hổ rồi trầm giọng nói: ''Tôi biết rồi.''
''Sắp xếp người xử lí Kim Ba. Nhớ làm sạch sẽ.''
''Vâng.'' Thuộc hạ rời đi.
Phan Long nhìn Phan Hổ, lúc này mới hạ giọng tức giận nói: ''Em giấu anh và cha liên hệ với loại người như Kim Ba thì thôi đi.''
''Em lại còn dám nhận người như Thái Hạt, em biết em đang làm gì không?''
''Em đây là đang muốn đẩy cả nhà họ Phan chúng ta vào địa ngục!''
Phan Hổ sợ hãi nói: ''Anh hai, em biết sai rồi.''
''Sau này em không dám làm vậy nữa.''
Lúc này Phan Long mới thở ra một hơi, vẻ mặt dịu lại, nhìn về phía Phan Mỹ Nhi nói: ''Mỹ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''
''Cha con nhà họ Tiết đến Long Giang làm ăn, đang yên đang lành sao lại đột nhiên chết không rõ lí do?''
''Anh biết Tiết Nhân lừa dối em, ở bên ngoài ngoại tình. Nhưng thế nào thì nó vẫn là chồng em.
''Cho dù em muốn lấy sản nghiệp của nhà họ Tiết thì cũng không cần vội vàng như vậy.''
''Có phải có gì bất ngờ không?''
''Còn nữa, sao cao thủ như quản gia Tiêu nói chết là chết vậy?''
''Ai ra tay?''
''Những chuyện này có liên quan đến mấy người Thái Hạt sao?''
Vì gần đây bận rộn chuyện làm ăn của gia tộc, sau đó lại là đại thọ của An lão gia tử nên Phan Long nghe những việc này xong cũng không quá quan tâm.
Hắn ta vẫn chờ Phan Mỹ Nhi và Phan Hổ chủ động tìm mình giải thích.
Không ngờ ngay cả Phan Hổ cũng bị đánh cho tàn phế. Lúc này hắn ta mới vội vàng chạy đến.
Việc đã đến nước này, Phan Mỹ Nhi cũng không dám giấu diếm, cô ta thừa nhận: ''Vâng, Tiết Nhân là do em xử lí.''
''Nhưng, hung thủ thật sự là Tần Thiên.''
''Tần Thiên?'' Phan Long nhíu mày. Hắn ta chưa từng nghe đến người này.
''Đúng, anh ta là chồng của Tô Tô.''
''Tất cả những chuyện này đều vì người phụ nữ kia mà ra!''
''Em thề em nhất định phải tự tay giết chết con hồ ly tinh kia!''
''Chờ chút!''
''Em nói tên cô ta là gì?''
''Tô Tô?''
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phan Long lập tức thay đổi.
Phan Mỹ Nhi ngạc nhiên nói: ''Sao vậy anh hai, chẳng lẽ anh cũng biết người phụ nữ này sao?''
Phan Long vốn vững như núi Thái Sơn, bây giờ sắc mặt hắn ta lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn ta lại trở lại bình thường.
''Xác định là Tô Tô của nhà họ Tô kia sao?''
Phan Mỹ Nhi trực tiếp mở video lên.
Đây là bản đầy đủ. Nửa video trước, Tiết Nhân lộ rõ bộ mặt thật, muốn chiếm đoạt một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo cười.
Sau đó cửa phòng bị đá văng ra, sau khi Tần Thiên cứu được Tô Tô đã lấy roi đánh Tần Thiên.
Phan Long yên lặng xem hết, im lặng một lúc rồi nói: ''Quả nhiên là cô ta.''
Hắn ta thở dài nói: ''Mỹ Nhi, chuyện đến nước này rồi anh cũng không giấu em nữa.''
''Lúc trước em muốn gả cho Tiết Nhân chúng ta cũng đã nhìn ra được Tiết Nhân là loại người chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt em, tất cả những gì cậu ta muốn là sức mạnh của nhà họ Phan chúng ta.''
''Chỉ là lúc đó em đúng là có chút tình cảm với Tiết Nhân nên chúng ta không muốn đả kích em.''
''Để đảm bảo em được hạnh phúc, anh đã phái người đi điều tra kĩ về Tiết Nhân. Biết được hồi cấp ba cậu ta có một hồng nhan tri kỉ ở Long Giang.''
''Khi học đại học ở Tonronto vẫn còn liên lạc với nhau. Mãi cho đến khi hai đứa đính hôn mới hoàn toàn cắt đứt.''
''Anh không yên tâm nên đã tự đến Long Giang một chuyến, anh đã gặp người tên Tô Tô này.''
''Còn có chuyện này sao?'' Phan Mỹ Nhi hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng cô ta đã kịp phản ứng lại, biết đây là sự bảo vệ mà anh hai dành cho mình thì vô cùng cảm động.
''Sau đó thì sao?''
''Anh hai, anh đã nói gì với Tô Tô?''
Nhớ đến sự kinh diễm khi mới gặp Tô Tô trong phòng bệnh và chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Phan Long hiện lên sự khát vọng hiếm thấy.
''Anh khuyên cô ta sau này đừng liên lạc với Tiết Nhân nữa. Cô ta không nghe. Hai bên xảy ra tranh chấp, anh không may đẩy cô ta ngã ra khỏi cửa sổ.''
''Nghe nói bị liệt, không ngờ mấy năm sau lại đứng lên được.''
Thật ra hắn ta không kể ra sự thật.
Khi vừa gặp Tô Tô, hắn ta đã bị kinh diễm.
Vì để có được Tô Tô, đồng thời cũng vì muốn hủy hoại Tô Tô, cắt đứt đường lui của Tiết Nhân, để Tiết Nhân có thể một lòng chung sống với em gái Phan Mỹ Nhi của hắn ta, Phan Long đã làm ra hành động khốn nạn với Tô Tô.
Tô Tô vì bảo vệ sự trong sạch của mình, hết cách nên đành phải nhảy ra từ cửa sổ.
Lúc ấy Phan Long không nói rõ thân phận, cho nên hôm đó Tần Thiên nghiêm túc hỏi Tô Tô không có chút ấn tượng nào với nhà họ Phan sao? Vẻ mặt Tô Tô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như khi đó cô biết người phụ nữ đang đứng trước mặt sỉ nhục mình chính là em gái ruột của kẻ thù không đội trời chung thì cô có gục ngã không.
''Anh hai, làm sao bây giờ?''
''Con hồ ly tinh này và Tần Thiên là một đôi khốn kiếp, không giết chết bọn họ em nuốt không trôi cục tức này!'' Phan Mỹ Nhi đỏ bừng mắt nói.
Phan Long cười lạnh nói: ''Chưa đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử.''
''Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ta. Nghe nói trong ngày đại thọ này ông ta sẽ lại lần nữa phân chia thế lực trong thành phố.''
''Thậm chí còn sẽ chọn ra gia tộc ngồi vào vị trí số một.''
''Mấy gia tộc khác đều nghẹn đến nổ phổi để đợi ngày này.''
''Các em nói bây giờ nhà họ Phan chúng ta có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?''
''Chuyện tối hôm qua và vết thương của A Hổ phải phong tỏa tin tức chặt chẽ.''
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: ''Vậy chỉ có thể để họ Tần kia sống lâu thêm nhiều ngày như vậy sao?''
''Em không cam tâm!''
''Có còn cách nào khác nữa không?''