“Chuyện gì đang xảy ra?!"
Rất nhanh, một bác sĩ trung niên đeo kính mắt nổi giận đùng đùng đi đến.
Nhìn thấy ông ta, bệnh nhân và người nhà vây xem đều nhao nhao chào hỏi. Thần sắc bọn họ, đều có chút nịnh bợ và sợ hãi.
Sắc mặt bác sĩ trung niên cao ngạo, chỉ tùy ý gật gật đầu chào lại mọi người.
Tào Đức nhìn thấy vị bác sĩ Trung Quốc niên, giống như là chó dữ nhìn thấy chủ nhân.
“Chủ nhiệm, cứu em!”
Sắc mặt bác sĩ trung niên trầm xuống, nhìn về phía Tần Thiên.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, Tần Thiên nhìn thấy trên tấm bảng treo ngực người này, có viết bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại, Lý Cường.
"Bác sĩ Lý!"
Xa xa, có một người phụ nữ ăn mặc bình thường, kinh hoảng chạy tới gọi tên ông ta.
Bà ta vọt tới trước mặt Lý Cường, cúi đầu khom lưng, cầm tiền đút lót đưa cho Lý Cường.
“Chúng tôi không có nhiều tiền đút lót, chỉ có một phong bì nho nhỏ hai ngàn tệ do người thân ở dưới quê mới gởi lên thôi.”
“Bác sĩ Lý, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con trai tôi!”
Lý Cường trầm mặt, có chút không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, bệnh viện quy định không được nhận tiền đút lót.”
“Ngài mau cầm lấy đi.”
Nói xong, tiện tay đem tiền đút lót đặt trên mặt đất.
Người thông minh đều nhìn ra được, ông ta chê ít.
Người phụ nữ nông thôn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Lý Cường không tỏ ra bất kì thương xót nào.
Ông ta cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Mặc kệ cậu là ai, hiện tại buông bác sĩ của bệnh viện chúng tôi ra, sau đó đi cục cảnh sát tự thú."
“Nói không chừng còn có thể khoan hồng.”
“Nếu không, cậu sẽ phải ngồi tù. Cậu và gia đình cậu sẽ bị liệt vào danh sách đen của y tế.”
Nghe được "danh sách đen", Dương Ngọc Lan phẫn nộ nói: "Tần Thiên, tên súc sinh này!"
“Là cậu tìm đường chết, đừng liên lụy chúng tôi!”
"Còn không mau buông bác sĩ Tào ra, nhận lỗi đi!" bà ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Tần Thiên ra khỏi Tào Đức.
Tần Thiên ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ vợ là một người phụ nữ phương Nam điển hình, dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng năm năm qua vì bảo vệ con gái mà bà đã trải qua những gì?
Dương Ngọc Lan cúi đầu cầu xin Lý Cường "Cầu xin ông đừng từ bỏ điều trị của Tô Tô!"
“Tôi đã điều tra tư liệu, ở nước ngoài có tình trạng giống với trường hợp của Tô Tô, đã hồi phục bình thường.”
Tào Đức cuối cùng cũng thoát ra được, dữ tợn lên án "Chủ nhiệm, ngài phải làm chủ cho em.”
“Tôi chỉ ngăn Dương Ngọc Lan không cho bà ấy rời đi, bởi vì tiền thuốc men của bà ta còn chưa thanh toán.”
"Nhưng không ngờ cái tên này từ đâu chạy ra đánh tôi bầm dập!"
"Chủ nhiệm, hôm nay nếu buông tha cho hắn, về sau chúng ta làm sao còn hành nghề được nữa!"
Lúc này, từ xa có một đội bảo vệ xông tới, trong tay họ đều cầm gậy gộc.
Dẫn đầu là một tên đầu trọc, mắt tam giác, lớn tiếng nói "Lý chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Kẻ nào gây rối ở đây?"
Thì ra, lúc Lý Cường tới, cũng đã thông báo cho đội trưởng đội bảo vệ.
Giờ phút này, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Thiên.
Lão Vương, chính là người này cố ý gây thương tích, ảnh hưởng đến công việc của chúng .
Lão Vương vung tay lên, mười mấy bảo vệ lập tức bao vây Tần Thiên.
Lý Cường nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói:
“Bây giờ có hai vấn đề. Một, mẹ vợ cậu dẫn theo vợ cậu, có ý đồ quỵt tổng công ba mươi lăm vạn tiền chữa bệnh.”
Nói xong ông ta chìa tay ra, ngay lập tức bác sĩ thực tập bên cạnh vội vàng đưa tới một xấp hóa đơn thu phí.
“Thứ hai, cậu đánh bác sĩ. Thương thế này, không có hai mươi vạn tiền chữa bệnh là không xong đâu.”
“Hiện tại hai chuyện hợp nhất, tôi cho cậu một cái giá ưu đãi, năm mươi vạn.”
“Tiểu tử, cậu không phải rất trâu bò sao? Lấy năm mươi vạn ra đây, tôi sẽ thả cậu đi.”
“Nếu không...”
“Không phải cậu biết đánh nhau sao? Có bản lĩnh thì khoa tay múa chân với bảo vệ chúng tôi đi.”
“Nếu có thể thắng, tôi có thể để cho cậu đi, như thế nào?”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập đứng bên cạnh, đều nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên cô độc một mình, căn bản là không thể nào là đối thủ của nhiều bảo an như vậy.
Hiện giờ Tần Thiên, đã là cá nằm trên thớt mặc cho bọn hắn xâu xé.
“Tiểu tử, nói thật cho cậu biết, chủ nhiệm Lý của bọn này sắp được đề bạt lên làm phó viện trưởng rồi.”
“Đấu với phó viện trưởng của bọn tao, mày tự biết mà lượng sức mình đi!"
“Phó viện trưởng Lý tùy tiện giơ tay lên là có thể bóp chết cả nhà của mày!" Tào Đức cười ha ha nói.
Dương Ngọc Lan vừa tức vừa giận, vừa chỉ vào Tần Thiên chửi ầm lên. Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ có thể trách Tần Thiên mà thôi.
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, chăm sóc Tô Tô để con tới giải quyết.”
Hắn lấy di động ra, bấm một cú điện thoại, lạnh lùng nói: "Kiểm tra xem viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang là ai?”
"Trong vòng ba phút, tôi muốn ông ta xuất hiện trước mặt tôi!"
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Dám ra lệnh cho viện trưởng của chúng tôi?”
Lý Cường tức cười châm chọc nói.
Tào Đức cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày cho rằng mày có thể đi cáo trạng với viện trưởng sao?”
“Nếu viện trưởng nghe lời mày, tao sẽ ăn c*t cho mày xem.”
Tần Thiên cũng không để ý tới, khoanh tay đứng đó, lạnh lùng chờ đợi.
“Vị nào là Tần tiên sinh?!”
Trong vòng thời gian hai phút, từ bên trong bệnh viện có một lão già hớt hãi chạy ra.
Ông ta tuy đã già nhưng hình như bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn còn rất phong độ. Nhưng giờ phút này, ông ta lại hớt hoảng chạy đến mà không quan tâm đến hình tượng của bản thân.
“Mã viện trưởng!" Lý Cường vội vàng nghênh đón, kích động nói: "Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ, đã làm kinh động đến ngài.”
“Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, chỉ là một bệnh nhân trốn phí bị phát hiện còn ra tay đánh người mà thôi. Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt.”
“Tên họ Tần nhất định phải nghiêm trị!”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập khác đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hùa theo.
Mã Dung, viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang. Có thể nói, ở bệnh viện này lời ông nói chính là luật.
Lần này Lý Cường có thể thăng chức lên Phó viện trưởng hay không, cũng hoàn toàn dựa vào lời nói của Mã Dung.
Mã Dung không để ý tới Lý Cường trước mặt, hắn nhìn thấy Tần Thiên bị bảo vệ vây quanh, không nhịn được mà run sợ.
Thân ở hiểm cảnh, Tần Thiên lại biểu hiện rất bình tĩnh.
Ông ta đã từng gặp vô số người, cho nên ông ta vừa nhìn liền biết Tần Thiên không phải tầm thường. Đây không phải khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Trên người Tần Thiên đang tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
Ông ta có một loại dự cảm, một tia sát khí này tuy rằng nhỏ bé tầm thường nhưng một khi phát tác, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.
Ông ta hồi tưởng lại, vừa rồi hội trưởng tổng hội y học tự mình gọi điện thoại tới. Cho nên ông ta biết, lần này đã đụng trúng đến nhân vật lớn nào đó rồi.
Gặp cao nhân sao có thể để tuột mất khỏi tay. Nếu có thể kéo thêm chút quan hệ, sự nghiệp của ông ta không chỉ dừng lại ở cái chức viện trưởng này.
Cho nên, trong lúc Mã Dung chạy đến, đã lộ ra vài phần lấy lòng.
“Ngài chính là Tần tiên sinh sao?”
“Tôi tên là Mã Dung, là viện trưởng nơi này.”
“Nơi này nhiều người phức tạp, mời tiên sinh đến văn phòng tôi uống trà.”
“Tiên sinh yên tâm, tôi lập tức điều tra rõ ràng chuyện đang xảy ra, có câu trả lời thỏa đáng cho ngài.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.
“Viện trưởng Mã, có phải ngài nhận lầm người rồi không?" Lý Cường ngơ ngác nói tiếp, "Tiểu tử họ Tần này....”
“Câm miệng!" Mã Dung nghiêm khắc quát lớn.
Tần Thiên trực tiếp ném tờ hóa đơn vào mặt Mã Dung, lạnh lùng nói: "Trong này có vấn đề.”
“Tôi cho ông một cơ hội, xử lý không tốt, ông cũng cuốn gói cút khỏi đây đi!”
Rất nhanh, một bác sĩ trung niên đeo kính mắt nổi giận đùng đùng đi đến.
Nhìn thấy ông ta, bệnh nhân và người nhà vây xem đều nhao nhao chào hỏi. Thần sắc bọn họ, đều có chút nịnh bợ và sợ hãi.
Sắc mặt bác sĩ trung niên cao ngạo, chỉ tùy ý gật gật đầu chào lại mọi người.
Tào Đức nhìn thấy vị bác sĩ Trung Quốc niên, giống như là chó dữ nhìn thấy chủ nhân.
“Chủ nhiệm, cứu em!”
Sắc mặt bác sĩ trung niên trầm xuống, nhìn về phía Tần Thiên.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, Tần Thiên nhìn thấy trên tấm bảng treo ngực người này, có viết bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại, Lý Cường.
"Bác sĩ Lý!"
Xa xa, có một người phụ nữ ăn mặc bình thường, kinh hoảng chạy tới gọi tên ông ta.
Bà ta vọt tới trước mặt Lý Cường, cúi đầu khom lưng, cầm tiền đút lót đưa cho Lý Cường.
“Chúng tôi không có nhiều tiền đút lót, chỉ có một phong bì nho nhỏ hai ngàn tệ do người thân ở dưới quê mới gởi lên thôi.”
“Bác sĩ Lý, cầu xin ngài, nhất định phải cứu con trai tôi!”
Lý Cường trầm mặt, có chút không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, bệnh viện quy định không được nhận tiền đút lót.”
“Ngài mau cầm lấy đi.”
Nói xong, tiện tay đem tiền đút lót đặt trên mặt đất.
Người thông minh đều nhìn ra được, ông ta chê ít.
Người phụ nữ nông thôn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Lý Cường không tỏ ra bất kì thương xót nào.
Ông ta cười lạnh nhìn Tần Thiên, nói: "Mặc kệ cậu là ai, hiện tại buông bác sĩ của bệnh viện chúng tôi ra, sau đó đi cục cảnh sát tự thú."
“Nói không chừng còn có thể khoan hồng.”
“Nếu không, cậu sẽ phải ngồi tù. Cậu và gia đình cậu sẽ bị liệt vào danh sách đen của y tế.”
Nghe được "danh sách đen", Dương Ngọc Lan phẫn nộ nói: "Tần Thiên, tên súc sinh này!"
“Là cậu tìm đường chết, đừng liên lụy chúng tôi!”
"Còn không mau buông bác sĩ Tào ra, nhận lỗi đi!" bà ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Tần Thiên ra khỏi Tào Đức.
Tần Thiên ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ vợ là một người phụ nữ phương Nam điển hình, dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng năm năm qua vì bảo vệ con gái mà bà đã trải qua những gì?
Dương Ngọc Lan cúi đầu cầu xin Lý Cường "Cầu xin ông đừng từ bỏ điều trị của Tô Tô!"
“Tôi đã điều tra tư liệu, ở nước ngoài có tình trạng giống với trường hợp của Tô Tô, đã hồi phục bình thường.”
Tào Đức cuối cùng cũng thoát ra được, dữ tợn lên án "Chủ nhiệm, ngài phải làm chủ cho em.”
“Tôi chỉ ngăn Dương Ngọc Lan không cho bà ấy rời đi, bởi vì tiền thuốc men của bà ta còn chưa thanh toán.”
"Nhưng không ngờ cái tên này từ đâu chạy ra đánh tôi bầm dập!"
"Chủ nhiệm, hôm nay nếu buông tha cho hắn, về sau chúng ta làm sao còn hành nghề được nữa!"
Lúc này, từ xa có một đội bảo vệ xông tới, trong tay họ đều cầm gậy gộc.
Dẫn đầu là một tên đầu trọc, mắt tam giác, lớn tiếng nói "Lý chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Kẻ nào gây rối ở đây?"
Thì ra, lúc Lý Cường tới, cũng đã thông báo cho đội trưởng đội bảo vệ.
Giờ phút này, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Thiên.
Lão Vương, chính là người này cố ý gây thương tích, ảnh hưởng đến công việc của chúng .
Lão Vương vung tay lên, mười mấy bảo vệ lập tức bao vây Tần Thiên.
Lý Cường nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói:
“Bây giờ có hai vấn đề. Một, mẹ vợ cậu dẫn theo vợ cậu, có ý đồ quỵt tổng công ba mươi lăm vạn tiền chữa bệnh.”
Nói xong ông ta chìa tay ra, ngay lập tức bác sĩ thực tập bên cạnh vội vàng đưa tới một xấp hóa đơn thu phí.
“Thứ hai, cậu đánh bác sĩ. Thương thế này, không có hai mươi vạn tiền chữa bệnh là không xong đâu.”
“Hiện tại hai chuyện hợp nhất, tôi cho cậu một cái giá ưu đãi, năm mươi vạn.”
“Tiểu tử, cậu không phải rất trâu bò sao? Lấy năm mươi vạn ra đây, tôi sẽ thả cậu đi.”
“Nếu không...”
“Không phải cậu biết đánh nhau sao? Có bản lĩnh thì khoa tay múa chân với bảo vệ chúng tôi đi.”
“Nếu có thể thắng, tôi có thể để cho cậu đi, như thế nào?”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập đứng bên cạnh, đều nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt bọn họ, Tần Thiên cô độc một mình, căn bản là không thể nào là đối thủ của nhiều bảo an như vậy.
Hiện giờ Tần Thiên, đã là cá nằm trên thớt mặc cho bọn hắn xâu xé.
“Tiểu tử, nói thật cho cậu biết, chủ nhiệm Lý của bọn này sắp được đề bạt lên làm phó viện trưởng rồi.”
“Đấu với phó viện trưởng của bọn tao, mày tự biết mà lượng sức mình đi!"
“Phó viện trưởng Lý tùy tiện giơ tay lên là có thể bóp chết cả nhà của mày!" Tào Đức cười ha ha nói.
Dương Ngọc Lan vừa tức vừa giận, vừa chỉ vào Tần Thiên chửi ầm lên. Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ có thể trách Tần Thiên mà thôi.
Tần Thiên trầm mặc một chút, nói: "Mẹ, chăm sóc Tô Tô để con tới giải quyết.”
Hắn lấy di động ra, bấm một cú điện thoại, lạnh lùng nói: "Kiểm tra xem viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang là ai?”
"Trong vòng ba phút, tôi muốn ông ta xuất hiện trước mặt tôi!"
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia trả lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Dám ra lệnh cho viện trưởng của chúng tôi?”
Lý Cường tức cười châm chọc nói.
Tào Đức cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày cho rằng mày có thể đi cáo trạng với viện trưởng sao?”
“Nếu viện trưởng nghe lời mày, tao sẽ ăn c*t cho mày xem.”
Tần Thiên cũng không để ý tới, khoanh tay đứng đó, lạnh lùng chờ đợi.
“Vị nào là Tần tiên sinh?!”
Trong vòng thời gian hai phút, từ bên trong bệnh viện có một lão già hớt hãi chạy ra.
Ông ta tuy đã già nhưng hình như bảo dưỡng tốt nên nhìn vẫn còn rất phong độ. Nhưng giờ phút này, ông ta lại hớt hoảng chạy đến mà không quan tâm đến hình tượng của bản thân.
“Mã viện trưởng!" Lý Cường vội vàng nghênh đón, kích động nói: "Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ, đã làm kinh động đến ngài.”
“Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, chỉ là một bệnh nhân trốn phí bị phát hiện còn ra tay đánh người mà thôi. Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể xử lý tốt.”
“Tên họ Tần nhất định phải nghiêm trị!”
Tào Đức và hai bác sĩ thực tập khác đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hùa theo.
Mã Dung, viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 1 Long Giang. Có thể nói, ở bệnh viện này lời ông nói chính là luật.
Lần này Lý Cường có thể thăng chức lên Phó viện trưởng hay không, cũng hoàn toàn dựa vào lời nói của Mã Dung.
Mã Dung không để ý tới Lý Cường trước mặt, hắn nhìn thấy Tần Thiên bị bảo vệ vây quanh, không nhịn được mà run sợ.
Thân ở hiểm cảnh, Tần Thiên lại biểu hiện rất bình tĩnh.
Ông ta đã từng gặp vô số người, cho nên ông ta vừa nhìn liền biết Tần Thiên không phải tầm thường. Đây không phải khí chất mà một người bình thường có thể có được.
Trên người Tần Thiên đang tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
Ông ta có một loại dự cảm, một tia sát khí này tuy rằng nhỏ bé tầm thường nhưng một khi phát tác, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.
Ông ta hồi tưởng lại, vừa rồi hội trưởng tổng hội y học tự mình gọi điện thoại tới. Cho nên ông ta biết, lần này đã đụng trúng đến nhân vật lớn nào đó rồi.
Gặp cao nhân sao có thể để tuột mất khỏi tay. Nếu có thể kéo thêm chút quan hệ, sự nghiệp của ông ta không chỉ dừng lại ở cái chức viện trưởng này.
Cho nên, trong lúc Mã Dung chạy đến, đã lộ ra vài phần lấy lòng.
“Ngài chính là Tần tiên sinh sao?”
“Tôi tên là Mã Dung, là viện trưởng nơi này.”
“Nơi này nhiều người phức tạp, mời tiên sinh đến văn phòng tôi uống trà.”
“Tiên sinh yên tâm, tôi lập tức điều tra rõ ràng chuyện đang xảy ra, có câu trả lời thỏa đáng cho ngài.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.
“Viện trưởng Mã, có phải ngài nhận lầm người rồi không?" Lý Cường ngơ ngác nói tiếp, "Tiểu tử họ Tần này....”
“Câm miệng!" Mã Dung nghiêm khắc quát lớn.
Tần Thiên trực tiếp ném tờ hóa đơn vào mặt Mã Dung, lạnh lùng nói: "Trong này có vấn đề.”
“Tôi cho ông một cơ hội, xử lý không tốt, ông cũng cuốn gói cút khỏi đây đi!”