Giọng nói lạnh lùng như suối băng mùa đông: “Ngươi không có tư cách để sở hữu ta.”
Lời nói có hơi nhục mạ của cô nương như một con dao đâm vào trái tim của Lý Tuấn Huy.
Lúc nhỏ, Lý Tuấn Huy không có quần áo mới để mặc, không có giày vải mới để đi.
“Ngươi không có tư cách để mặc quần áo mới.”
Đây là câu Lý Đại Sơn thường rất hay nói!!
Lý Tuấn Huy nhẹ nhàng bước đi, sải bước đi về phía cô nương đó!
Một bước!
Hai bước! Ba bước!
Lý Tuấn Huy đi tới trước bóng của cô nương đó rồi chậm rãi đứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô nương đang cúi đầu, bỗng giơ tay cầm quan tài kiếm!
Xoạch!
Hắn dùng thể lực mạnh mẽ túm cái quan tài kiếm đang lơ lửng xuống!
Bùm!
Lý Tuấn Huy giẫm lên quan tài kiếm, cúi người đến trước mặt của cô nương đó, cặp mắt trắng ngần chỉ cách nàng chưa đến một tấc.
Sắc mặt Lý Tuấn Huy bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô nương.
Giọng nói lạnh như băng cũng đồng thời phát ra từ trong miệng hắn: “Tư cách gì chứ?”
“Chỉ là linh hồn của một hộp kiếm mà thôi, có thể hiện thân ra mà vẫn cướp nguyên khí của ta.”
“Ngươi có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt ta?”
Có lẽ cô nương đó bị hành vi đi quá giới hạn của thiếu niên trước mặt này doạ sợ, trong giây lát, chưa thể phản ứng lại được.
Đến khi cô nương đó phản ứng lại, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của thiếu niên.
Cơ thể hơi nghiêng ra phía sau, một lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng đánh bay Lý Tuấn Huy ra mấy trượng.
Đáy mắt nàng hiện lên tia tức giận, ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng nói: “Chỉ bằng việc ta có thể…”
Nhưng câu nói đó của cô nương chưa nói ra mà nàng đã nuốt trở về.
Ngay sau đó, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo ống tay áo rơi xuống.
Cười tự giễu nói: “Ngủ say không biết bao nhiêu năm mà lại tức giận vì một tên nhóc như ngươi.”
Sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn thiếu niên, nói như bố thí: “Sau này ta muốn một nửa nguyên lực mà ngươi tu hành.”
“Ta cho ngươi một thanh kiếm vận dụng bên trong kim đan.”
Lý Tuấn Huy cười lạnh, xoay người rời đi: “Tạm biệt, ta không thèm.”
Lý Tuấn Huy quay người, chửi thầm trong lòng: “Cái quái gì vậy! Chỉ là một Kiếm Linh trộm nguyên khí của ta thôi, còn giả vờ cái gì.”
Thái độ của thiếu niên càng làm cô nương đó căm tức, trong đáy mắt loé lên tia sát ý, quan tài kiếm hơi rung lên nhè nhẹ chuẩn bị mở ra.
Bỗng!
Một thanh kiếm loé lên ánh sáng lạnh lẽo rồi gác lên cái cổ mảnh khảnh!
Cơ thể cô nương đó bỗng cứng đờ, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận!
“Thằng già kia, đây là lần thứ hai ngươi uy hiếp ta!”
Một âm thanh thần bí bỗng vang lên trong đầu cô nương đó.
“Đàn bà thối, ta chỉ cho ngươi ba lần để lộ sát ý thôi!”
“Bỏ lỡ cơ hội này thì ta sẽ giết ngươi!”
“Cháu của ta ăn mềm không ăn cứng, muốn theo nó, ta khuyên ngươi nên mềm dẻo.”
Sắc mặt cô nương đó thay đổi mấy lần liên tiếp, nhẹ giọng mở miệng nói: “Được!”
Kiếm quang biến mất, cô nương đó đứng trên quan tài kiếm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng hít sâu vài hơi.
Lúc này mới nhảy xuống hộp kiếm, đi về phía phòng của Lý Tuấn Huy.