Lý Tuấn Huy có lẽ là nhìn ra sự nghi ngờ của hắn ta nên vội nói: “Sư huynh huynh hiểu lầm rồi, ta không có nhiều điểm như vậy đâu.”
Nghe thấy lời này, trên mặt người thanh niên mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Vậy để ta giải thích cho nhé.”
“Sư đệ vừa mới nhập môn, sao có thể có nhiều điểm như vậy mà đi thẳng đến tầng ba chứ.”
“Công pháp tốt một chút của tầng một cũng phải đến năm trăm điểm, công pháp tốt như vậy ở tầng hai thấp nhất là một ngàn điểm, đệ có thể đến góc Đông Nam phía bên kia xem thử.”
Lý Tuấn Huy thật sự không muốn làm tổn thương trái tim của vị sư huynh này, hắn ta thật sự quá nhiệt tình.
Lý Tuấn Huy rơi vào đường cùng chỉ có thể nhún vai nói: “Tông chủ phá lệ cho ta lên trên một chuyến để lựa chọn.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người đã khiến cho những người khác chú ý từ lâu.
Lúc nghe thiếu niên nói như vậy, đám người sôi nổi quay đầu nhìn về phía đệ tử của đỉnh Thiên Mộc đó.
Chỉ thấy một đại nam nhân như hắn ta lúc này nước mắt lưng tròng, hắn ta bặm môi, trong mắt tràn đầy u oán nhìn về bóng dáng đang bước lên lầu kia.
Lý Tuấn Huy vừa mới bước đến lầu ba, đã bị một quần sáng ngăn cản lối đi.
Huỳnh Thạch phía trên tản ra một tia sáng nhu hòa bắn về phía ngọc giản treo bên hông của Lý Tuấn Huy.
Sau khi xác nhận xong thì phía sau quầng sáng mở ra một khe hở, Lý Tuấn Huy thuận thế đi vào tầng ba.
Khi bước đến tầng ba thì Lý Tuấn Huy không khỏi kinh hãi.
Bởi vì bên trong tầng ba không có bất kỳ một cái kệ sách nào, trong tầng ba trống rỗng chỉ có vô số linh quang bay tán loạn trong không trung.
Vậy mà lại có một người khác cũng đang ở trong tầng ba.
Một thiếu niên dáng người thon dài, gương mặt vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng cũng đặc biệt gây chú ý.
Mà người này lại chính là đệ tử mới gia nhập tông môn giống hắn!
Thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét. Trên chóp mũi có một nốt ruồi vô cùng bắt mắt.
Điều này khiến khí chất của hắn ta thoạt nhìn có chút yêu dị.
Đáy mắt của thiếu niên hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng là hắn ta cũng không ngờ tới lúc này vậy mà lại có người cũng đi đến tầng ba.
Đối phương chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tuấn Huy nhẹ giọng cười nói: “Xin chào, đỉnh Thiên Kim Diệp Phong.”
Lý Tuấn Huy nhìn thiếu niên có vẻ ngoài đẹp trai đó thì không khỏi sờ mũi, thầm nghĩ.
“Lớn lên quyến rũ tới vậy sao… Chắc cái tên này ở đỉnh Thiên Thủy được hoan nghênh lắm nhỉ.”
Lý Tuấn Huy trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Đỉnh Thiên Lôi, Lý Tuấn Huy.”
Diệp Phong cười nói: “Đã nghe qua về ngươi, Thánh Phẩm linh căn, ngưỡng mộ thật đấy.”
“Ta thức tỉnh Vương Phẩm linh căn sau ngươi cũng không dấy lên được chút sóng gió nào.”
Lý Tuấn Huy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại bĩu môi.
Cái tên này vừa nhìn đã biết là cái loại thích làm màu, lúc nhập tông đo linh căn sau mình, e là mọi người cũng không cảm thấy tên này lợi hại được bao nhiêu.
Sau đó Diệp Phong chỉ vào những đám linh quang bay tán loạn phía trên rồi nói.
“Muốn đánh cược không, xem xem ai lấy được công pháp có phẩm chất tốt nhất?”
Tuy Lý Tuấn Huy không biết mong muốn cạnh tranh của đối phương từ đâu mà ra nhưng.
“Rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng dù sao cũng không có việc gì làm, tới đi.”
Diệp Phong nghe thấy lời này thì hai mắt lập tức sáng lên, phất tay lấy ra hơn trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Lý Tuấn Huy cười nói: “Thiên phú của ta vẫn kém hơn ngươi rất nhiều, hiện tại ta đã cảm ứng được thiên địa linh khí, đêm nay hẳn đã có thể dẫn khí nhập thể.”
Ánh mắt Lý Tuấn Huy đảo quanh, trong lòng thầm nghĩ.
“Sao cái tên này chỗ nào cũng muốn phân cao thấp với ta vậy chứ?”
“Thêm vào đó, hắn không biết khi đó ta ở đỉnh Thiên Thủy đã đột phá đến luyện khí tầng một rồi sao?”