Màn đêm buông xuống, bên trong hậu viện của Lý Tuấn Huy đã có thêm một chiếc cọc gỗ dày ngang lưng.
Nhìn chiếc cọc gỗ mới tinh, Lý Tuấn Huy cong môi.
Sau đó hắn vào tư thế rồi bắt đầu đánh quyền.
Bên trong biệt viện ở sườn núi vang lên tiếng bụp bụp không dứt bên tai, mà một tiểu nha đầu đang chạy lung tung cũng bị âm thanh này thu hút đi tới đây.
Cô bé nằm trên mái nhà nhìn thiếu niên đeo hộp đá trên lưng đang điên cuồng đánh lên cọc gỗ tập quyền.
Mỗi quyền đấm xuống đều sẽ có vô số vụn gỗ bắn ra.
Cơ thể căng thẳng di chuyển liên tục.
Dư Tuế An nằm bò trên nóc nhà, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ khó tin.
"Tên này lại coi cọc gỗ trước mặt là kẻ địch!"
"Tên mù... giỏi quá."
"Cái hắn ta đang đeo sau lưng là cái gì thế nhỉ...."
Đánh quyền xong, cả người Lý Tuấn Huy đổ đầy mồ hôi, hắn chuẩn bị đi tắm một cái rồi đi nghỉ ngơi.
Hắn rất mong chờ vào tiết học nhập tông đầu tiên vào ngày mai.
Hơn nữa hôm nay hắn bái làm học trò của Lý Nam Đình, hắn cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Tối thiểu là trong cảm nhận của hắn, ánh mắt ông lão khi nhìn hắn vô cùng trong sáng, không hề có ác ý.
Để hộp kiếm xuống, cho cả người vào trong bồn tắm rồi tắm thoải mái.
Thế mà tiểu nha đầu trên nóc nhà đã chuồn vào trong viện từ lúc nào không hay.
Cô bé lén lút đi tới phòng của Lý Tuấn Huy.
Lý Tuấn Huy khẽ động lỗ tai, khóe miệng lộ ra một chút ý cười, hắn cũng kệ cô bé.
Đột nhiên!
"A a a !"
Bịch!
"Cứu mạng."
Lý Tuấn Huy lập tức quấn y phục vào người rồi tông cửa xông ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa thì trông thấy một bóng dáng nho nhỏ bị đè dưới hộp kiếm, hai tay lộ ra ngoài quơ loạn xạ.
Miệng còn lẩm bẩm "cứu mạng".
Lý Tuấn Huy vội vàng giơ một tay ra nhấc hộp kiếm lên, tay còn lại kéo tiểu nha đầu bên dưới ra ngoài.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lấm lem, miếng bánh bao trong miệng còn chưa nuốt xuống, cái bánh bao cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ nhăn lại, sau đó cô bé hết sức trịnh trọng nói với Lý Tuấn Huy.
"Ta bị thương rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Lý Tuấn Huy bị tiểu nha đầu này chọc tức đến nỗi bật cười, cô bé tự chuồn vào đây, tự tiện chạm vào hộp kiếm rồi tự mình bị hộp kiếm đè.
Giờ còn quay ra đòi hắn chịu trách nhiệm.
Thế nhưng Lý Tuấn Huy đang định nói gì đó thì bỗng nhận ra sắc mặt tiểu nha đầu hơi hồng hồng.
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt, sau đó hắn trầm giọng nói: "Ngực muội có đau không?"
Vành mắt Dư Tuế An đỏ hoe, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lạch cạch rơi xuống, cô bé gật đầu.
Lý Tuấn Huy vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, trước tiên muội đừng nhúc nhích, ta lập tức mặc quần áo gọn gàng rồi đưa muội đi tìm người."
Lý Tuấn Huy lập tức về phòng mặc quần áo cẩn thận, sau đó bế tiểu nha đầu chạy ra khỏi cửa.
Hắn phải lên núi tìm sư phụ!
Hắn nghĩ vừa nãy lúc hộp kiếm đổ lên người cô bé, không khéo đã đè gãy xương sườn của tiểu nha đầu rồi.
Trên đường đi, Lý Tuấn Huy sợ tiểu nha đầu sợ hãi, hắn dịu dàng hỏi: "Muội tên gì? Ta đã thấy muội hai lần nhưng vẫn chưa biết tên của muội."
Tiểu nha đầu cảm thấy hình như cô bé cũng không còn đau lắm nữa, cô bé nhanh chóng cắn một miếng bánh bao cho đỡ sợ.
Sau đó cô bé cất lên giọng nói trong trẻo: "Ta tên là Dư Tuế An, ta sáu tuổi rồi."
Lý Tuấn Huy hơi sửng sốt, hắn không ngờ tên của tiểu nha đầu này còn rất hay.
Cuối cùng Lý Tuấn Huy đã tìm được Lý Nam Đình, ông ấy vẫn chưa đi ngủ, vất vả chữa cho tiểu nha đầu đến hơn nửa đêm thế là để tiểu nha đầu ngủ ở chỗ Lý Nam Đình luôn.
Nhìn tiểu nha đầu ngủ say trên người Lý Nam Đình, Lý Tuấn Huy tò mò hỏi.
"Tiểu nha đầu này là con cái nhà ai vậy ạ? Con đã nhìn thấy cô bé trong đỉnh hai lần rồi."
Lý Nam Đình đắp chăn cho cô bé, rồi vỗ nhè nhẹ cho cô bé ngủ.
"Bánh bao không phải con của nhà ai, ba năm trước lúc xuống núi ta đã nhặt được con bé."
"Nhặt ý ạ?"
"Đúng vậy, nhặt được."
"Ba năm trước, khu vực phía Bắc đỉnh Đại Hạ Kiếm Tông xảy ra mất mùa."
"Hạn hán kéo dài suốt hai năm ròng, người nông dân không thu hoạch được hoa màu, ta đi qua đó định dùng linh chú làm mưa xuống."
"Thì trông thấy tiểu nha đầu ngồi xổm bên vệ đường, nằm bên cạnh là một nữ nhân bị đói chết."
"Ta đã đưa con bé về, trên đường đi ăn một bữa bánh bao thịt nóng hổi."
"Đến giờ ta vẫn còn nhớ ánh mắt của con bé nhìn ta sáng như thế nào.”
"Con bé nói với ta, đây là món ăn ngon nhất mà con bé từng được ăn!"
Lý Tuấn Huy yên lặng lắng nghe ông lão kể câu chuyện về tiểu nha đầu.
Câu chuyện không khỏi làm cho Lý Tuấn Huy cũng nhớ về mình lúc nhỏ.
Hình như hắn cũng không được sống vui vẻ cho lắm...
Chẳng trách hai lần hắn nhìn thấy Dư Tuế Niên này, hắn đều trông thấy cô bé cầm một cái bánh bao trong tay.
Hóa ra quá khứ của cô bé lại đáng thương như thế.
Ông lão nhìn vẻ mặt của Lý Tuấn Huy rồi dịu dàng nói: "Sao ta có cảm giác trông con có vẻ rất đồng cảm với con bé vậy."
Lý Tuấn Huy lộ ra một nụ cười chua xót, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rồi khẽ nói.
"Ừm... con đã từng cầm tiền cứu trợ của tỷ tỷ, mười xâu tiền đồng, hỏa táng cho tỷ tỷ."
"Sau khi về nhà con lại tự tay chém chết người chú họ hàng xa ham đánh bạc thành tính, hại mẫu thân con qua đời vì bệnh nặng."
"Trời đổ tuyết lớn, trên đường ôm tro cốt của tỷ tỷ con về nhà, con nhặt được hai cái bánh bao chay."
"Cái bánh bao đấy vừa cứng vừa thiu, nhưng với con ở lúc đó, nó không khác gì mỹ vị nhân gian."
"Cũng chính ngày hôm đó, con đã đi vào cửa hàng hỏa táng kia hai lần."
Lý Tuấn Huy nhẹ nhàng kể ra những chuyện này, giọng nói êm dịu, không có bất kỳ sự dao động nào.
Còn ông lão thì lại đau lòng nhìn chàng thiếu niên, ông ấy vươn bàn tay còn lại ra đặt lên bờ vai của chàng thiếu niên rồi khẽ nói.
"Không sao, tất cả đều đã qua rồi, sau này con cứ coi sư phụ, sư huynh đệ làm người thân của con, đỉnh Thiên Lôi làm nhà của con."
Một già hai trẻ ngồi trong viện trông đặc biệt hài hòa.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tuấn Huy tỉnh lại trên một chiếc giường lạ, sau khi tỉnh dậy hắn phát hiện hôm qua hắn lại mơ mơ màng màng nằm ghé trên vai ông lão rồi ngủ mất.
Thế là hắn đã ngủ luôn trong phòng của Lý Nam Đình.
Lúc này vẫn còn ít nhất hai canh giờ nữa mới đến rạng sáng, ông lão đang ngồi trên chiếc đệm cói tu luyện.
Lý Tuấn Huy cũng dậy theo, hắn thu dọn đơn giản một chút, sau đó ra hậu viện tập quyền.
Mỗi một quyền, mỗi một cước hắn đều đánh vô cùng nghiêm túc, từng quyền mang theo tiếng gió.
Ông lão đã đứng ở ngoài cửa yên lặng quan sát từ lúc nào không hay, ông ấy không khỏi khẽ gật đầu.
Bộ quyền này Lý Tuấn Huy đã đánh suốt tám năm ròng, mỗi một biến hóa nhỏ trong từng quyền đều nằm trong khống chế của hắn.
Cũng chính vì đánh quyền và đi cọc nhiều năm không gián đoạn, làm cho hắn có thể khống chế từng bắt thịt của mình một cách cực kỳ hoàn hảo.
Khi Lý Tuấn Huy đánh quyền xong quay đầu lại thì phát hiện ông lão ở ngay đằng sau, ông lão không kìm được giơ ngón tay cái lên với hắn.
Sau đó ông lão đích thân đánh lại một lượt bài quyền mà Lý Tuấn Huy vừa đánh.
Một bài quyền pháp cơ bản được đánh một cách lưu loát sinh động, thu phóng tự nhiên.
Điều này cũng cho Lý Tuấn Huy nhìn ra rất nhiều gợi ý.
Thấy hắn trầm tư suy nghĩ, ông lão lại cười nói: "Được rồi, mấy thứ này con về ngẫm lại thì sẽ biết điểm quan trọng nằm trong đó."
"Nếu bây giờ con còn không mau chạy đến đỉnh Thiên Thủy thì e là sẽ đến muộn đấy."
"Lam Hòa không thích nhất là người đi muộn đấy."
Lúc này, Lý Tuấn Huy mới chú ý đến sắc trời đã sáng, hắn vội vàng đi sửa soạn.
Trước khi ra khỏi cửa hắn còn không quên đi chào Lý Nam Đình: "Sư phụ, đệ tử đi ra ngoài đây."
"Ha ha ha, tốt tốt tốt, mau đi đi."