• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi đập gần nát cả khuôn mặt của Giai Kỳ, Cao Việt Xuân mới buông tay đứng dậy. Khuôn mặt của anh bấy giờ mới nhăn nhó trước trước cảnh ghê tởm trước mặt. Cả khuôn mặt vốn xinh đẹp của Giai Kỳ đã bị đập nát, đã không nhìn ra được ngũ quan ban đầu. Vẫn còn hơi thở, vẫn chưa chết. Phải rồi, anh đã cố tình điều chỉnh lực tay cơ mà. Nếu ả chết thì sau còn gì thú vị hơn nữa cơ chứ. Lừa gạt anh bấy lâu mà tưởng được chết dễ dàng sao.

Những vết máu bắn ra sàn, bắn lên cả người anh. Nếu là người bình thường thấy đã sớm ngất rồi. Cao Việt Xuân nhăn mày ra lệnh cho vệ sĩ chuẩn bị một bộ quần áo mới để anh đi tắm rửa qua. Anh không thể để cho Mặc Kỳ Tuyết thấy bộ dạng lúc này của anh được. Vợ mà nhìn thấy thì đánh giá anh sao đây?

Còn Giai Kỳ bị vứt lại vẫn còn chút hơi thở, nhìn khuôn mặt ả đã lem luốc từ lâu. Nước mắt đã hòa vào máu chẳng còn biết ả có đang khóc hay là không nữa.

Sau ít phút, Cao Việt Xuân bước ra. Hắn đã nhanh chóng tắm rửa thay bộ đồ mới tinh như một con người hoàn toàn mới. Nhìn như kiểu hắn chưa bao giờ tham gia vào việc ở đây và ác ma vừa nãy thẳng tay đập nát cô ta cũng không phải là hắn.

Cao Việt Xuân còn vuốt vuốt chỉnh trang lại tóc cho bảnh bao, xịt thêm chút nước hoa cho thơm để đi gặp người vợ yêu dấu của mình. Sai trợ lý đi mua một bó hoa được nhập khẩu bên Mỹ thật đẹp. Anh phải thể hiện cho cô biết rằng anh nghiêm túc theo đuổi cô.

Giai Kỳ nằm dưới đất cố hé mở đôi mắt nhìn Cao Việt Xuân, thấy hắn làm như không có chuyện gì như vậy sau khi làm vậy với cô ta thì ả cố gằn ra từng chữ đứt quãng:



- Tôi hận anh, hận … cô ta. Các người … cứ đợi đấy.

Tiếng nói của Giai Kỳ đã làm cho Cao Việt Xuân chú ý. Anh cũng đang tính việc tiếp theo xử lý cô ả như thế nào. Chưa kịp ra quyết định thì cô ta đã làm cho anh phải chú ý tới. Nếu không xử lý cho thỏa đáng lỡ như ả làm hại đến Mặc Kỳ Tuyết thì sao.

Nghĩ vậy, Cao Việt Xuân nhìn Giai Kỳ với ánh mắt âm trầm, sát khí trong mắt lại nổi lên bắn thẳng đến chỗ Giai Kỳ đã nằm. Điều đó đã làm cho Giai Kỳ phải giật mình sợ hãi: Anh. Anh ta định làm cái gì?

Cao Việt Xuân dứt khoát ra lệnh cho vệ sĩ:

- Lôi ả đến nơi đó đi. Nhớ làm cho sạch sẽ, đừng để xuất hiện trước mặt tôi.

Đám vệ sĩ dạ vâng rồi nhanh chóng lôi Giai Kỳ đi. Lúc này ả cố gắng cựa quậy, dùng hết sức còn lại mà gào thét muốn thoát khỏi ra chiếc bao tải đang bị lôi đi một cách không thương tiếc của đám vệ sĩ.

- Cao Việt Xuân, Mặc Kỳ Tuyết. Tao sẽ không tha cho chúng mày…

Cao Việt Xuân nhanh chóng bước ra xe, ngắm nghía bó hoa vừa được mua về xem có đạt tiêu chuẩn không ròi lái xe đến studio Bích Lam nơi Mặc Kỳ Tuyết đang làm việc. Anh đoán hiện tại cô vẫn đang ở công ty chứ chưa về nhà. Nếu thích hợp thì anh và cô sẽ đi ăn trưa cùng nhau. Thật là hạnh phúc. Mong rằng Mặc Kỳ Tuyết sẽ không từ chối.



Cao Việt Xuân anh đường đường là Cao đại thiếu gia, niềm tự hào đứng đầu lại bị một ả đàn bà thấp kém lừa gạt suốt bao năm để rồi đánh mất người vợ hiền mà đáng được anh yêu thương. Đúng thật là ngu xuẩn cơ mà. Hiện tại không biết anh đã tự chửi bản thân mình ngu ngốc biết bao lần.

- Mặc Kỳ Tuyết. Anh sẽ không để em đi đâu. Anh nhớ em.

Cao Việt Xuân nằm trong tay chiếc nhẫn cưới của Mặc Kỳ Tuyết. Chiếc nhẫn mà cô đã từng nâng niu trong tay nhưng ở lễ cưới anh chưa bao giờ chính thức đeo lên cho cô mà cô vẫn trân trọng nó từng ngày. Nhưng mà lúc Mặc Kỳ Tuyết đã dứt khoát ly hôn đã gửi nó cho luật sư Cảnh được cô ủy quyền đem đến cho Cao Việt Xuân. Từ lúc đó đến giờ Cao Việt Xuân vẫn giữ. Và anh đã lục lọi tủ của mình tìm lại chiếc nhẫn đôi thuộc về anh đeo lên tay.

- Mặc Kỳ Tuyết. Anh thật sự xin lỗi vì chưa từng đối xử tốt với em. Hiện tại anh hối hận rồi. Chỉ mong em tha thứ cho anh...

Cao Việt Xuân vừa hôn lên chiếc nhẫn của Mặc Kỳ Tuyết vừa lẩm nhẩm và phóng xe đến biệt thự của Mặc thị. Bây giờ, anh quyết tâm sẽ làm cô tình nguyện quay trở lại bên anh. Cao Việt Xuân đã nhận ra tình cảm của bản thân, đã nhận ra được trái tim anh luôn hướng về ai.

Liệu Mặc Kỳ Tuyết có chịu tha thứ cho một kẻ đã từng tệ bạc này không?

Chiếc xe cứ băng băng đi với tốc độ cao chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Bích Lam. Nếu không phải là biển số xe của Cao thị thì không biết anh ta đã phải bị cảnh sát giao thông bắt đi mấy lần rồi. Đúng là người có tiền thì có quyền mà.

Những người bạn trong công ti của Mặc Kỳ Tuyết đã thấy tiếng xe phanh lại rõ lớn thì đều ngẩng đầu ra mà hú hồn. Bọn họ nhận ra đó là xe của Cao thị. Rốt cuộc là thành viên nào của Cao thị đích thân đến studio nhỏ này cơ chứ? Không lẽ là phụ nữ nào trong Cao thị cảm thấy hứng thú nên đến để bàn kế hoạch thu mua lại.

Một đống ý nghĩ trôi qua trong đầu họ nhưng được ít phút sau thì người bước xuống xe đã làm cho đám người phải sửng sốt thêm.

- Là… Là Cao Việt Xuân. Ôi trời ơi. Anh ta còn đang ôm thêm một bó hoa kìa.

- Trời đất. Anh ta xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ.

- Không nhìn tay anh ta hả. Một bó hoa? Có phải là đến tặng cho Tuyết Tuyết không?

Việt Bân thấy thì hừ một tiếng khinh bỉ:

- Hừ. Không lẽ đến tìm cách nối lại tình xưa với Mặc Kỳ Tuyết sao? Đừng mơ mà ông cho phép nhá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK