Mặc Kỳ Tuyết đến công ti với một bộ váy trắng đen xen kẽ nhau do chính tay cô tự thiết kế riêng, mắt phượng xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo toát lên khí chất của cô chủ nhà họ Mặc danh giá.
Đồng nghiệp gặp Mặc Kỳ Tuyết đều chào hỏi một cách nhiệt tình. Ở đây mọi người đều là người một nhà. Nhớ lúc trước cô cùng những người bạn thân tự lập nên hãng thời trang này. Bắt đầu từ một studio nhỏ bé không danh tiếng cùng nhau từng bước vượt qua khó khăn để có được thành tựu như ngày hôm nay. Vậy nên có thể nói studio này nó còn ấm áp hơn cả căn nhà của cô đang ở hiện tại nữa.
Vừa đẩy cửa phòng thiết kế thì một chồng giấy tờ đặt ngay trước mặt Mặc Kì Tuyết:
- Ây! Tuyết Tuyết cô lại tới muộn rồi. Mau xử lí đống đề tài thiết kế này đi để tuần sau còn nộp lên nữa. Chủ đề lần này là Rừng xanh đó. Mau mau đi.
Người nói là một trong những người bạn thân của cô: Việt Bân – thiên tài về thiết kế thời trang
Cô giả vờ khổ sở:
- Này này! Đại thiên tài ơi sao cậu lúc nào cũng đẩy công việc lên cho tôi hết vậy. Đồ lười nhà cậu tự làm đi.
Việt Bân trêu lại còn kèm theo một biểu cảm nước mắt rưng rưng chỉ thiếu còn bước nằm ra đất mà lăn lộn như ai đó thiếu tiền của cậu ta nữa thôi:
- Tuyết Tuyết lên làm đại thiếu phu nhân nhà giàu liền bỏ rơi tôi rồi sao? Huhu đồ phản bội.
Mặc Kỳ Tuyết bất đắc dĩ dỗ dành cái tên ăn vạ này mà thấy mệt mỏi vừa xua đuổi cậu ta:
- Được rồi được rồi. Để tôi xử lí đề tài này cho. Cậu muốn đi tán em nào thì đi nhanh giùm
- Ấy Ây! Tuyết Tuyết hiểu lầm rồi. Trong lòng tôi chỉ có mình cậu thôi. Tâm hồn tôi luôn hướng về cậu mà. Có cảm động không? Mau lại đây ôm tôi tý nào.
Cậu ta vừa dang tay biểu cảm như mời gọi cô làm cho cả phòng làm việc ai nấy cũng bật cười:
- Việt Bân! Trông cậu xấu chết đi được. Tuyết Tuyết sao thèm chứ?
Câu này lọt vào tai Việt Bân làm cậu ta tức điên quay lại mắng một đám người có mắt như mù kia:
- Chậc! Đứa nào dám bảo ông xấu hả. Ông đây là mỹ nam số 1 đấy. Khuôn mặt đẹp trai thế này mà còn chê. Mắt mấy người bị mù à?
Mặc Kỳ Tuyết mặc kệ cậu ta với đám người mắng nhau mà đem tài liệu kèm theo giấy bút ra nhà kính phía sau để tìm linh cảm. Studio luôn quan tâm đến các nhà thiết kế nên đầu tư xây một khu nhà kính ở phía sau vừa yên tĩnh vừa chìm ngập trong thiên nhiên để dễ tìm được cảm hứng. Chủ đề lần này là Rừng xanh, lại còn 10 bộ khác nhau nữa. Thôi không sao, bận rộn mới quên được việc buồn trong lòng chứ.
Mặc Kỳ Tuyết ở trong nhà kính tập trung chăm chú làm việc. Mùi thoang thoảng của giấy viết cộng hưởng với mùi của hoa cỏ xung quanh thật là dễ chịu khiến đầu óc thanh tĩnh. Tiếng bút cứ liên tiếp xoàn xoạt. Một khung cảnh thật yên bình, chỉ ước khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi. Sau cánh cửa kính có một người đang đứng ngắm nhìn nó một cách say mê rồi cười nhẹ một cách thỏa mãn và rời đi lúc nào không ai hay.
Tan ca rồi. Mặc Kỳ Tuyết vươn vai một cách thỏa mãn. Ôi! Cứ làm việc yên tĩnh kiểu này thì ai chả thích nhưng phải về nhà thôi vì còn phải dọn dẹp của tòa biệt thự kia nữa.
Bỗng chuông điện thoại reo lên. Là Cao Việt Xuân.
Đầu máy bên kia nói như ra lệnh đối phương:
- Mẹ gọi về nhà lớn. Tôi sẽ đến đón. Cho cô 10 phút.
Mặc Kỳ Tuyết khó hiểu sao Cao phu nhân lại gọi về gấp gáp đến như vậy. Cô vội vàng thu xếp đống tài liệu rồi nhanh tay nhanh chân đi xuống. Cao Việt Xuân là một kẻ không thích chờ đợi người khác. Cô không muốn hắn lại thêm phần chán ghét cô nên nhanh chóng sửa soạn một cách đơn giản nhất có thể.
Mặc Kỳ Tuyết xuống dưới cửa đã thấy một chiếc BMW đợi sẵn. Cao Việt Xuân hạ thấp cửa kính nói một cách khó chịu:
- Lên xe.
Cô không dám chậm chễ đi đến cửa ngay bên cạnh định mở cửa đột nhiên một kí ức hiện lên: đó lời cảnh cáo của Cao Việt Xuân lúc trước:
- Cô mà cũng xứng ngồi ở ghế bên cạnh sao? Chỉ cần cô bước lên xe đã thấy bẩn. Cút ra ghế phía sau ngồi.
Kí ức nhắc nhở trong chốc lát nên Mặc Kỳ Tuyết đành ngậm ngùi ngồi ở ghế sau. Cả đường đi hai người không nói với nhau một câu nào. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Cao Việt Xuân đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với giọng ngọt ngào:
- Anh có chút chuyện phải về nhà lớn. Lát anh đón em nhé.
Khỏi đoán Mặc Kỳ Tuyết cũng biết là đang nói với Giai Kỳ. Trước giờ hắn chỉ nói giọng nhẹ nhàng với bạch nguyệt quang của hắn. Lúc nào đối với cô cũng là một giọng chán ghét.
Vừa bước đến cửa nhà lớn Cao gia Mặc Kỳ Tuyết đã được một cái ôm chầm của Cao phu nhân
- Tuyết Tuyết! Lâu lắm rồi con mới chịu về. Nếu ta mà không bảo Việt Xuân đưa con về thì con tính lúc nào mới gặp bà già này hả?
Từ trước đến giờ Cao phu nhân luôn ủng hộ Mặc Kỳ Tuyết và Cao Việt Xuân. Đối với bà đây là người con dâu vừa khéo léo vừa dễ làm người khác yêu thương nhất. Vậy mà cái thằng con trời đánh kia dám ức hiếp con bé.
Cao phu nhân vừa rời Mặc Kỳ Tuyết xong thì ánh mắt bà liếc đến Cao Việt Xuân ném cái điện thoại vào mặt hắn:
- Cái thằng trời đánh kia! Ai cho mày dám ức hiếp Tuyết Tuyết hả? Mày xem mày đã làm ra cái chuyện gì đây?
Trên màn hình điện thoại là bài đăng: Thiếu phu nhân Cao gia bị chính chồng mình sỉ nhục ở bữa tiệc thượng lưu kèm theo bức ảnh thời điểm Cao Việt Xuân đổ ly rượu lên đầu Mặc Kỳ Tuyết.
Đối với cơn thịnh nộ của Cao phu nhân, Cao Việt Xuân chỉ có thể biện hộ:
- Mẹ! Chúng con chỉ là chơi đùa với nhau một chút thôi.
- Mày tưởng tao tin được à. Mày làm như vậy thì danh dự của con bé mày để ở đâu? Giờ trên mạng toàn là câu chửi khó nghe đối với nó. Mày còn nhớ nó là vợ của mày không hả?
Cao phu nhân ra lệnh:
- Ngay lập tức xin lỗi Tuyết Tuyết cho tao. Còn nữa, mày phải đăng một bài lên thể hiện tình cảm với nó. Nếu không, mày đừng hòng bước chân vào cái nhà này, đừng bao giờ gọi tao là mẹ.
Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy chuyện này sẽ càng cho Cao Việt Xuân thêm chán ghét cô nên khuyên ngăn:
- Mẹ ơi! Không cần phải thế đâu ạ. Chúng con chỉ là đùa với nhau.
Cao phu nhân đặt lên tay cô để an ủi còn mặt vẫn hướng Cao Việt Xuân kiên quyết nói:
- Còn không mau xin lỗi Tuyết Tuyết.
Cao Việt Xuân đành nghe theo mẹ mình mà bước lại gần cô. Càng bước càng gần, khoảng cách càng rút ngắn thì đôi mắt của anh nhìn cô càng hung dữ khiến người Mặc Kỳ Tuyết phải run lên.
- Xin lỗi.
Cao phu nhân vẫn không hay biết gì mà nhầm tưởng hai vợ chồng đang tình tứ với nhau:
- Tuyết Tuyết à! Chồng con biết lỗi rồi thì mong con hãy tha thứ cho nó. Hai đứa là vợ chồng mới cưới giận dỗi nhau thì nên làm hòa nhẹ nhàng để mẹ còn có cháu bế.
Cao phu nhân vui vẻ dắt tay hai người vào trong nhà:
- Mau mau! Vào nhà ăn cơm. Bố các con đang đợi đấy.
Đồng nghiệp gặp Mặc Kỳ Tuyết đều chào hỏi một cách nhiệt tình. Ở đây mọi người đều là người một nhà. Nhớ lúc trước cô cùng những người bạn thân tự lập nên hãng thời trang này. Bắt đầu từ một studio nhỏ bé không danh tiếng cùng nhau từng bước vượt qua khó khăn để có được thành tựu như ngày hôm nay. Vậy nên có thể nói studio này nó còn ấm áp hơn cả căn nhà của cô đang ở hiện tại nữa.
Vừa đẩy cửa phòng thiết kế thì một chồng giấy tờ đặt ngay trước mặt Mặc Kì Tuyết:
- Ây! Tuyết Tuyết cô lại tới muộn rồi. Mau xử lí đống đề tài thiết kế này đi để tuần sau còn nộp lên nữa. Chủ đề lần này là Rừng xanh đó. Mau mau đi.
Người nói là một trong những người bạn thân của cô: Việt Bân – thiên tài về thiết kế thời trang
Cô giả vờ khổ sở:
- Này này! Đại thiên tài ơi sao cậu lúc nào cũng đẩy công việc lên cho tôi hết vậy. Đồ lười nhà cậu tự làm đi.
Việt Bân trêu lại còn kèm theo một biểu cảm nước mắt rưng rưng chỉ thiếu còn bước nằm ra đất mà lăn lộn như ai đó thiếu tiền của cậu ta nữa thôi:
- Tuyết Tuyết lên làm đại thiếu phu nhân nhà giàu liền bỏ rơi tôi rồi sao? Huhu đồ phản bội.
Mặc Kỳ Tuyết bất đắc dĩ dỗ dành cái tên ăn vạ này mà thấy mệt mỏi vừa xua đuổi cậu ta:
- Được rồi được rồi. Để tôi xử lí đề tài này cho. Cậu muốn đi tán em nào thì đi nhanh giùm
- Ấy Ây! Tuyết Tuyết hiểu lầm rồi. Trong lòng tôi chỉ có mình cậu thôi. Tâm hồn tôi luôn hướng về cậu mà. Có cảm động không? Mau lại đây ôm tôi tý nào.
Cậu ta vừa dang tay biểu cảm như mời gọi cô làm cho cả phòng làm việc ai nấy cũng bật cười:
- Việt Bân! Trông cậu xấu chết đi được. Tuyết Tuyết sao thèm chứ?
Câu này lọt vào tai Việt Bân làm cậu ta tức điên quay lại mắng một đám người có mắt như mù kia:
- Chậc! Đứa nào dám bảo ông xấu hả. Ông đây là mỹ nam số 1 đấy. Khuôn mặt đẹp trai thế này mà còn chê. Mắt mấy người bị mù à?
Mặc Kỳ Tuyết mặc kệ cậu ta với đám người mắng nhau mà đem tài liệu kèm theo giấy bút ra nhà kính phía sau để tìm linh cảm. Studio luôn quan tâm đến các nhà thiết kế nên đầu tư xây một khu nhà kính ở phía sau vừa yên tĩnh vừa chìm ngập trong thiên nhiên để dễ tìm được cảm hứng. Chủ đề lần này là Rừng xanh, lại còn 10 bộ khác nhau nữa. Thôi không sao, bận rộn mới quên được việc buồn trong lòng chứ.
Mặc Kỳ Tuyết ở trong nhà kính tập trung chăm chú làm việc. Mùi thoang thoảng của giấy viết cộng hưởng với mùi của hoa cỏ xung quanh thật là dễ chịu khiến đầu óc thanh tĩnh. Tiếng bút cứ liên tiếp xoàn xoạt. Một khung cảnh thật yên bình, chỉ ước khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi. Sau cánh cửa kính có một người đang đứng ngắm nhìn nó một cách say mê rồi cười nhẹ một cách thỏa mãn và rời đi lúc nào không ai hay.
Tan ca rồi. Mặc Kỳ Tuyết vươn vai một cách thỏa mãn. Ôi! Cứ làm việc yên tĩnh kiểu này thì ai chả thích nhưng phải về nhà thôi vì còn phải dọn dẹp của tòa biệt thự kia nữa.
Bỗng chuông điện thoại reo lên. Là Cao Việt Xuân.
Đầu máy bên kia nói như ra lệnh đối phương:
- Mẹ gọi về nhà lớn. Tôi sẽ đến đón. Cho cô 10 phút.
Mặc Kỳ Tuyết khó hiểu sao Cao phu nhân lại gọi về gấp gáp đến như vậy. Cô vội vàng thu xếp đống tài liệu rồi nhanh tay nhanh chân đi xuống. Cao Việt Xuân là một kẻ không thích chờ đợi người khác. Cô không muốn hắn lại thêm phần chán ghét cô nên nhanh chóng sửa soạn một cách đơn giản nhất có thể.
Mặc Kỳ Tuyết xuống dưới cửa đã thấy một chiếc BMW đợi sẵn. Cao Việt Xuân hạ thấp cửa kính nói một cách khó chịu:
- Lên xe.
Cô không dám chậm chễ đi đến cửa ngay bên cạnh định mở cửa đột nhiên một kí ức hiện lên: đó lời cảnh cáo của Cao Việt Xuân lúc trước:
- Cô mà cũng xứng ngồi ở ghế bên cạnh sao? Chỉ cần cô bước lên xe đã thấy bẩn. Cút ra ghế phía sau ngồi.
Kí ức nhắc nhở trong chốc lát nên Mặc Kỳ Tuyết đành ngậm ngùi ngồi ở ghế sau. Cả đường đi hai người không nói với nhau một câu nào. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Cao Việt Xuân đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với giọng ngọt ngào:
- Anh có chút chuyện phải về nhà lớn. Lát anh đón em nhé.
Khỏi đoán Mặc Kỳ Tuyết cũng biết là đang nói với Giai Kỳ. Trước giờ hắn chỉ nói giọng nhẹ nhàng với bạch nguyệt quang của hắn. Lúc nào đối với cô cũng là một giọng chán ghét.
Vừa bước đến cửa nhà lớn Cao gia Mặc Kỳ Tuyết đã được một cái ôm chầm của Cao phu nhân
- Tuyết Tuyết! Lâu lắm rồi con mới chịu về. Nếu ta mà không bảo Việt Xuân đưa con về thì con tính lúc nào mới gặp bà già này hả?
Từ trước đến giờ Cao phu nhân luôn ủng hộ Mặc Kỳ Tuyết và Cao Việt Xuân. Đối với bà đây là người con dâu vừa khéo léo vừa dễ làm người khác yêu thương nhất. Vậy mà cái thằng con trời đánh kia dám ức hiếp con bé.
Cao phu nhân vừa rời Mặc Kỳ Tuyết xong thì ánh mắt bà liếc đến Cao Việt Xuân ném cái điện thoại vào mặt hắn:
- Cái thằng trời đánh kia! Ai cho mày dám ức hiếp Tuyết Tuyết hả? Mày xem mày đã làm ra cái chuyện gì đây?
Trên màn hình điện thoại là bài đăng: Thiếu phu nhân Cao gia bị chính chồng mình sỉ nhục ở bữa tiệc thượng lưu kèm theo bức ảnh thời điểm Cao Việt Xuân đổ ly rượu lên đầu Mặc Kỳ Tuyết.
Đối với cơn thịnh nộ của Cao phu nhân, Cao Việt Xuân chỉ có thể biện hộ:
- Mẹ! Chúng con chỉ là chơi đùa với nhau một chút thôi.
- Mày tưởng tao tin được à. Mày làm như vậy thì danh dự của con bé mày để ở đâu? Giờ trên mạng toàn là câu chửi khó nghe đối với nó. Mày còn nhớ nó là vợ của mày không hả?
Cao phu nhân ra lệnh:
- Ngay lập tức xin lỗi Tuyết Tuyết cho tao. Còn nữa, mày phải đăng một bài lên thể hiện tình cảm với nó. Nếu không, mày đừng hòng bước chân vào cái nhà này, đừng bao giờ gọi tao là mẹ.
Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy chuyện này sẽ càng cho Cao Việt Xuân thêm chán ghét cô nên khuyên ngăn:
- Mẹ ơi! Không cần phải thế đâu ạ. Chúng con chỉ là đùa với nhau.
Cao phu nhân đặt lên tay cô để an ủi còn mặt vẫn hướng Cao Việt Xuân kiên quyết nói:
- Còn không mau xin lỗi Tuyết Tuyết.
Cao Việt Xuân đành nghe theo mẹ mình mà bước lại gần cô. Càng bước càng gần, khoảng cách càng rút ngắn thì đôi mắt của anh nhìn cô càng hung dữ khiến người Mặc Kỳ Tuyết phải run lên.
- Xin lỗi.
Cao phu nhân vẫn không hay biết gì mà nhầm tưởng hai vợ chồng đang tình tứ với nhau:
- Tuyết Tuyết à! Chồng con biết lỗi rồi thì mong con hãy tha thứ cho nó. Hai đứa là vợ chồng mới cưới giận dỗi nhau thì nên làm hòa nhẹ nhàng để mẹ còn có cháu bế.
Cao phu nhân vui vẻ dắt tay hai người vào trong nhà:
- Mau mau! Vào nhà ăn cơm. Bố các con đang đợi đấy.