Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438

Con dê kia nhìn thấy nụ cười kì quái trên mặt Triệu Khương Lan thì run rẩy, còn chẳng bằng con lúc trước.

Thậm chí nó còn chẳng dám tới gần, cho dù cai ngục có nắm kéo dây thừng như thế nào thì nó cũng không chịu nhấc chân lên.

Ninh thân vương tức tới sắp phát điện: “Có phải là bối mật ong chưa đủ nhiều không, lại bồi thêm mấy lần.”

Bởi vậy nên lòng bàn chân của Bắc Uyên toàn là mật ong, ngửi thôi cũng thấy ngọt ngấy. Vốn dê rất thích mật ong, thậm chí có một con còn chảy cả nước miếng. Nhưng chúng vừa nhìn tới ánh mắt của Bắc Uyên thì đã sợ chết khiếp.

Người phụ nữ này nhìn đáng sợ quá, còn hiểu được bọn chúng nói cái gì, vừa rồi còn lén lút uy hiếp bọn chúng. Lỡ như bọn chúng nhất thời tham ăn thì nói không chừng khó giữ được tính mạng, bọn chúng cũng đầu ngốc.

Triệu Khương Lan lười biếng ngã đầu ra sau, bàn chân còn tùy tiện lay qua lay lại mấy lần.

“Vương thúc, không phải vừa rồi thúc nói để cho cháu xem tác dụng của chúng nó sao? Xảy ra chuyện gì thế, đến bây giờ còn không phát huy tác dụng, kỳ lạ thật đấy”

Ninh thân vương cắn răng, trừng mắt nhìn nàng: “Có phải là người làm cái gì đó hay không?”

“Oan uổng quá, cháu còn có thể làm cái gì được! Dê này do các người nuôi, mật ong cũng do các người nuôi, cháu còn bị giữ chân lại, chẳng lẽ có quỷ đang núp trong bóng tối, các người sợ à?”

Triệu Khương Lan nói xong thì giả vờ hít sâu một hơi.

“Nhưng mà dường như trong Đại Tông Chính Viện này có chút âm u. Cháu dâu luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, như là xung quanh có cái gì đó đang nhìn chằm chằm nơi đây vậy. Ngài đừng có làm chuyện gì trái với lương tâm né, nếu không những âm hồn kia tìm tới thì đáng sợ lắm”

Ninh thân vương tức giận tới nỗi siết chặt tay: “Câm mồm! Đừng nói mấy cái chuyện lung tung đó, bản vương không tin thần vật, người đừng có lừa người”

“Vậy sao đang yên đang lành hai con dế này không dám động đậy chứ. Cháu thấy chắc chắn là có tà ma gì đó.” Ninh thần vương thấy Bắc Uyên nói với vẻ mặt đắc ý thì càng thêm tức giận.

Ông ta đầy một tên ngục tốt xấu xí tới nói: “Đi tới chỗ kia nằm sấp xuống, hai con dê này không dùng được thì người làm súc sinh cho bản vương một lần, phải hầu hạ gan bàn chân của Thần vương phi cho tốt.”

Triệu Khương Lan nghe ông ta nói thế thì không kìm được mà cười. Ông ta cũng dám để người khác liếm chân mình ư?

Triệu Khương Lan trợn mắt mà nói: “Vương thức bắt ép người quá đáng. Dù gì thì cháu cũng là Vương phi, ngài để cho người khác cởi giày của cháu cũng chẳng nói làm gì, lại còn để người liếm lòng bàn chân cháu ư. Nếu để Vương gia nhà ta Vương gia nhà ta thì chắc chắn chàng sẽ trả lại gấp bội.”

Ninh thần vương cười rồi nói: “Sợ rằng đưa người Thần vương tạm thời còn chưa thể cứu người ra khỏi nơi này, hắn chỉ nói là đừng dùng hình phạt khắc nghiệt mà tra tấn người, cũng không nói là không thể làm những chuyện khác. Bản vương cũng chưa từng ngược đãi người, chỉ để cho người hầu hạ ngươi một lần, chẳng lẽ còn nói là bắt nạt người rồi?”

Cai ngục kia nhìn thấy bàn chân trắng trẻo mịn màng của Bắc Uyên thì cảm thấy khí huyết dâng trào.

Hắn sao mà nhớ được cái gì gọi là lòng tự trọng nữa, chỉ hận không thể nâng bàn chân nhỏ kia trong lòng bàn tay mà chà đạp, dày vò.

Bây giờ lại được quét thêm một lớp mật ong, chắc chắn sẽ càng thêm ngọt ngào. Nếu như có thể hôn, có thể nếm thì còn gì sướng hơn. Hắn nghĩ như thế thì vội vàng nằm xuống rồi bò tới gần.

Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt âm u rồi nói: “Ngươi dám, nếu người dám tới gần bản cung thêm một bước nữa thì bạn cũng sẽ để cho người phải hối hận, bản cũng sẽ cắt lưỡi của ngươi, chặt chân của ngươi, khiến người muốn sống không được muốn chết không xong!”

Người này có chút do dự.

Ninh thân vương lại hừ một tiếng rồi nói: “Do dự cái gì, đây là mệnh lệnh của bản vương, chẳng lẽ ngươi còn dám chống lại ư? Ngươi còn sợ những gì người phụ nữ này nói à? Bây giờ chính nàng ta còn khó bảo vệ được mình, chỉ cần nàng ta nhận tội thì chẳng ai cứu được nàng ta cả, ngươi sợ cái gì chứ?”

Ngục tốt nghe vậy thì nụ cười trên mặt lại càng đê hèn.

“Tiểu nhân có cơ hội liếm chân cho Vương phi một lần cũng coi là có phúc. Vương phi đừng sợ, tiểu nhân thề rằng sẽ hầu hạ ngài, rất thoải mái, khiến cho ngài cả đời khó quên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK