Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1833

Nàng tự mình tiễn những người dân đã khỏi bệnh này ra đến tận cửa, không biết từ khi nào mà Mộ Dung Bắc Uyên cũng đi theo sau.

“Sao mắt lại hồng hồng thế kia, hơn một trăm người có thể khỏi bệnh rời đi rồi, đây là chuyện tốt trời ban đó!”

Triệu Khương Lan khịt mũi một cái: “Là ta vui mừng nên chảy nước mắt mà. Thứ nhất là bởi hai mẹ con bọn họ cuối cùng cũng đoàn viên rồi nên ta thấy rất vui, thứ hai là vì ta mừng vì nhiều người được trở về nhà bình an như thế, mong là sẽ có thêm nhiều người có thể hồi phục sức khỏe.”

Mộ Dung Bắc Uyên sờ đầu nàng: “Bọn họ có thể rời đi như thế, công lao của nàng cũng không nhỏ.”

Triệu Khương Lan thở dài: “Đáng tiếc, vẫn có hơn ba trăm người phải ra đi.”

Khoảng thời gian này, đã có liên tục gần một nghìn người bị lây nhiễm.

Để có thể khống chế ở con số này, không thể không nói đến công lao của quân đội và những chính sách nghiêm khắc.

Nếu như lúc đó Triệu Khương Lan quyết định chậm trễ một bước hoặc là những người phía dưới thì hành không nghiêm ngặt, thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.

Dĩ nhiên, cũng phải kể công Mộ Dung Bắc Uyên khi đó phát hiện ra nguồn lây bệnh là ở chuột, sau đó ra lệnh khắp thành diệt chuột mới có tác dụng tốt đến ngày hôm nay.

Mặc dù vậy, con số người tử vong vẫn vượt quá ba trăm người.

Hơn nữa còn có một số người bị bệnh nặng, vẫn đang phải chiến đấu giữa ranh giới sinh tử.

Vừa nghĩ đến bóng lưng của những người vừa mới rời khỏi đây, ánh mắt Triệu Khương Đan lại sáng lên.

“Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Hoàng cung Vinh Dương, không có chút dấu hiệu nào là sẽ có mưa.

Vũ Mạc đóng hết cửa sổ trong Vị Ương Cung, sau đó lấy một cái áo khoác ngoài từ trong tủ ra cho Hoắc Hoa Quý.

“Nương nương, thời tiết ngày càng lạnh rồi, ngày hôm qua người còn cảm thấy buồn nôn, người đừng để mình bị cảm lạnh.”

Hoắc Hoa Quý thấp giọng cảm ơn, nàng ta nghĩ đến gì đó nên đột nhiên hỏi: “Mấy hôm trước nghe Cẩn Thư nói là Giang Nam ở Thịnh Khang đang có dịch bệnh, không biết là tình huống thế nào rồi.”

Vũ Mạc thở dài, nói như đang an ủi chính mình: “Y thuật của chủ thượng vẫn luôn rất giỏi, có chủ thượng ở đó, có lẽ sẽ có thể gặp dữ hóa lành.”

Nói xong, nàng ấy lại nhắc nhở Hoắc Hoa Quý: “Nương nương đừng nên nói chuyện này với bệ hạ, tin tức mà bệ hạ nhận được chắc chắn là còn nhanh hơn cả chúng ta. Ngài ấy không muốn nói chuyện đó trước mắt người đơn giản là vì sợ người nghĩ đến Thần vương.”

Những lời này của Vũ Mạc hơi kỳ quái.

Hoắc Hoa Quý không có tình ý với Mộ Dung Bắc Uyên, nên dĩ nhiên sẽ không nhớ tới Thần vương.

Có thể là ở trong mắt Lý Mặc, nàng ta vẫn luôn là Lý Hân, từng là Thần Vương phi Triệu Khương Lan.

Vì thế nên “nàng ta” vẫn luôn nhớ về Thịnh Khang và Giang Nam, cũng là điều hợp tình hợp lý.

Mấy ngày hôm nay, để nhập vai cho tốt, Hoắc Hoa Quý luôn ép mình không được nghĩ về Triệu Khương Lan.

Nàng ta thật lòng yêu Lý Mặc, mà sau khi mất đi lại tìm lại được, Lý Mặc vì mắc nợ “nàng” nên càng thêm dịu dàng thắm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK