Chương 347
Triệu Khương Lan nghĩ đến thân phận đời này của bản thân, trong nhà không có huynh trưởng.
Chỉ có hai đệ đệ không thân thiết, đều không ở kinh thành.
Nhưng cuộc đời trước của nàng ở Vinh Dương, thân là Lý Hâm, trước khi vào cung, trong nhà có hai ca ca rất thân thiết.
Tổ phụ của nàng từng là ngự y trong cung.
Phụ thân dù chưa từng vào cung nhưng cũng là một danh y rất có uy tín trong dân gian.
Nàng đã quên nhiều thứ khi còn nhỏ, nhưng phụ mẫu trong nhà rất hoà thuận, huynh muội gần gũi, là một khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Đáng tiếc, vì một tai nạn, người nhà của nàng ở cuộc đời trước đều bị giết.
Chỉ có một mình nàng được Lý Mặc cứu, đưa vào cung, bắt đầu một cuộc sống oanh liệt.
Nếu có cơ hội được chọn lại, nàng thà rằng đừng bao giờ gặp Lý Mặc.
Nàng chỉ muốn ở bên phụ mẫu, huynh đệ mà bình yên sống qua ngày.
Sau khi trở lại Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan gọi Hồng Mai đến bên cạnh.
Nàng nhìn cô nương đang quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng đỡ người đứng lên.
“Được rồi, quỳ xuống làm gì?”
“Vương phi, nô tỳ biết Sơn vương điện hạ đã trở về, không biết sau này nô tỳ phải làm sao?”
Triệu Khương Lan sờ sờ đầu nàng ấy: “Hồng Mai, từ trước tới nay, bổn cung đều rất thích ngươi, ta hy vọng người có thể vĩnh viễn ở lại cùng của ta. Chỉ vì lần trước cứu ngươi, ngoài mặt, người đã là thiếp của Sơn vương rồi. Vì vậy, hãy đi theo Sơn vương trở về phủ, đợi tình thế ổn định, huynh ấy sẽ bố trí ổn thoả nơi mà người đi, sẽ không bỏ rơi người”
Hồng Mai cố kìm nước mắt, dập đầu với nàng: “Vương phi và vương gia đại ân, cả đời này nổ tỳ sẽ không quên. Kiếp này nô tỳ mãi mãi là người của vương phi, chỉ cần có việc cần dùng đến nô tỳ, nô tỳ sẽ xông pha khói lửa, không chút do dự”
Triệu Khương Lan bất đắc dĩ cười nhẹ, nói với Sở Sở và Mai Hương: “Nhìn xem, cô nương này. thật dũng cảm, bổn cung còn có thể cam lòng để nàng ấy xông pha khói lửa. Người đó, chăm sóc tốt cho bản thân hộ bổn cung, không được ăn ít mặc ít, là bổn cung yên tâm rồi”
Sau vài lời quan tâm, Triệu Khương Lan yêu cầu Sở Sở chuẩn bị cho Hồng Mai một bọc thật dày, sau đó mới cho người tiễn nàng ấy đi.
Đối với cuộc sống này mà nói, Hồng Mai là mối quan tâm đầu tiên của nàng sau khi vào đây.
Vào lúc tất cả mọi người ghét bỏ và tổn thương nàng, chính nô tỳ này đã dùng thân hình mỏng manh bảo vệ cho nàng.
Cho nên, Triệu Khương Lan hy vọng rằng nàng ấy có thể sống một cách vui vẻ.
Sau khi Hồng Mai đến Sơn Vương phủ, quản gia rất khách khí sắp xếp cuộc sống hàng ngày cho nàng.
Thấy rằng quản gia định cho nàng một cái viện tử riêng, còn để cho người bên cạnh hầu hạ, Hồng Mai vội vàng từ chối.
“Nô tỳ luôn ghi nhớ thân phận, không dám vượt quá. Vào Sơn Vương phủ vẫn nguyện ý làm tỳ nữ, xin quản gia nói với vương gia một tiếng, để nô tỳ giúp đỡ một số việc, nếu không nô tỳ sẽ khó mà yên lòng”
Thấy nàng ấy không nguyện ý được hầu hạ, quản gia đành phải đi hỏi Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Nàng ấy đã cảm thấy không được tự nhiên thì cứ thuận theo nàng ấy đi. Ngươi để nàng ấy làm một số công việc nhẹ nhàng một chút, dặn dò một số nhân sự đơn giản để cho nàng ấy phụ trách. Bằng cách này, người trong nhà sẽ không không khinh thường nàng ấy. Về phần chỗ ở, nên bố trí một phòng riêng, nhớ để ý nhiều một chút.”
Quản gia nhanh chóng đáp ứng.
Tin tức về việc Sơn vương rời khỏi phủ Thần Vương được lan truyền nhanh chóng.
Đương nhiên, trong hoàng cung cũng biết.
Hoàng đế và hoàng hậu đều có chút lo lắng, nhưng bọn họ hiểu rõ đó là ý tứ của Mộ Dung Bắc Hải.
Là một vương gia, quả thực không thích hợp khi cứ ở trong phủ của đệ đệ mình, cho nên bọn họ cũng không bày tỏ thái độ.