- Có thể chết ở trên tay ta là vinh hạnh của ngươi.
Kim Phong Thánh Tử bước về phía Diệp Trần, thần tình thập phần ung dung. Theo hắn thấy, tự mình đối phó Diệp Trần đã đại tài tiểu dụng, giết gà dùng dao mổ trâu. Bất quá hắn cũng đang nhàn rỗi, sao không tìm chút chuyện vui.
Diệp Trần nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng không có nghĩa là nhìn không ra sự coi thường của đối phương. Hắn đứng nguyên tại chỗ, lưng thẳng tắp phảng phất như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ. Khí tức sắc bén thuộc về kiếm khách tràn ngập bốn phía.
Kim Phong Thánh Tử lạnh lùng cười, bỗng nhiên giơ tay lên.
Phốc xuy!
Vô hình ý niệm chi nhận chém vào cổ Diệp Trần, tại đồi núi vẽ ra một đạo vết nứt dài gần trăm thước. Về phần vì sao không có trúng mục tiêu, không phải Kim Phong Thánh Tử thủ hạ lưu tình, mà là Diệp Trần tại thời khắc mấu chốt, quay đầu đi, hiểm trở né tránh được công kích.
- Cũng không tệ lắm.
Kim Phong Thánh Tử bĩu môi.
- Ngươi cũng tiếp một kiếm của ta.
Diệp Trần mặc kệ đối phương có nghe hiểu chính mình nói gì hay không, Phá Phôi Kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, khua xuống phía dưới một cái, kiếm quang đại thịnh.
Ầm ầm!
Kim Phong Thánh Tử rốt cuộc coi thường Diệp Trần, không có ngờ tới tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh như vậy, nằm ngoài dự đoán của, lại không kịp né tránh, hắn đành ở trước người bố trí một tầng lá chắn ý niệm không thể phá vỡ. Đồng thời cấp tốc tăng dày thêm rộng.
Vô hình kiếm quang do Hủy Diệt Kiếm Ý ngưng tụ thành trùng kích với lá chắn ý niệm, mặt đất bắt đầu sụt lở, rạn nứt. Cây cối xung quanh ba một tiếng tứ phân ngũ liệt, hóa thành tro bụi. Bản thân Kim Phong Thánh Tử dưới bất ngờ không kịp đề phòng, lui liền hơn mười bước, mới hóa giải hết Kiếm Ý trùng kích.
Bàn tay ngăn lại, Kim Phong Thánh Tử liếc mắt vai trái, nơi đó áo lông kim sắc bị cắt đứt một mảnh, lông vụn bay lượn trước người, vẻ mặt thập phần khó coi.
- Tốt, cuối cùng ngươi cũng để ta nhấc lên chút hứng thú, không một chiêu kế tiếp này, ngươi ngăn cản thế nào?
Thần tình Kim Phong Thánh Tử hơi ngưng trọng, Diệp Trần cũng không phải dễ giải quyết như trong tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, hắn còn không có để Diệp Trần coi là kình địch, chỉ hơi chăm chú một chút mà thôi.
- Kim Phong Bạo!
Kim Phong Thánh Tử há mồm vừa quát, không khí phía trước lập tức bị khu trừ, từng đạo ý niệm chi nhận tựa như cuồng phong bạo vũ, không có quy tắc kích bắn ra.
Đinh đinh đang đang!
Tiếng kim chúc nổ tung vang lên, Diệp Trần một kiếm lại một kiếm kích tới ý niệm chi nhận. Bởi vì kiếm tốc quá nhanh, làm cho như là ra ba bốn kiếm, nhưng trên thực tế, hắn chí ít đã xuất mười bảy kiếm. Mỗi một kiếm đều để một cái ý niệm chi nhận bị trảm khai.
- Hỗn đản, chết cho ta!
Dưới chân bùn đất sụt lở, Kim Phong Thánh Tử bước ra phía trước một bước. Theo một bước này bước ra, càng nhiều ý niệm chi nhận hình thành, cũng lấy một điểm làm trung tâm, điên cuồng xoay tròn, tạo ra nhất dụng ý niệm chi nhận tổ hợp thành long quyển phong vắt ngang. Đầu trước của long quyển phong hình chùy, nhanh chóng trùng kích hướng Diệp Trần.
- Thiên Lôi Thiết!
Hai tay cầm Phá Phôi Kiếm, Diệp Trần lấy Hủy Diệt Kiếm Ý thôi động ra Thiên Lôi Thiết am hiểu nhất, lăng lệ nhất. Một kiếm chém ra tựa như thiên địa bị liệt khai, long quyển phong vắt ngang do ý niệm chi nhận cấu thành theo đó liệt khai, một phân thành hai, để công kích của Kim Phong Thánh Tử sắp thành lại bại.
- Không có khả năng, Kiếm Ý của hắn sao lại mạnh như vậy?
Kim Phong Thánh Tử rốt cục biến sắc, tại Ba Lan Thánh Tộc, từ một năm trước, hắn ngưng luyện được Võ Hồn. Võ Hồn vừa thành, ý chí của hắn tương đương với Linh Hải Cảnh đại năng của thế giới bên ngoài. Mà ý chí trải qua vận dụn, biến thành ý niệm, tính công kích đề thăng mấy lần. Tuyệt đối không kém võ đạo ý chí Tông Sư Cấp. Diệp Trần có thể ngăn trở một kích toàn lực của hắn. Chẳng phải là nói, Kiếm Ý của đối phương là Kiếm Ý Tông Sư Cấp. Hơn hai mươi tuổi đã có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, chí ít ở trên lịch sử của thế giới dưới lòng đất, đều rất ít xuất hiện người như vậy.
Bởi hai người chiến đấu động tĩnh quá lớn, Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông phân biệt chú ý tới một màn này. Biểu tình trên mặt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển thành thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Khiếp sợ còn có đám Linh Hải Cảnh đại năng Thiết Mộc Chân Nhân, Thiên Ưng Lão Nhân. Tuy rằng bọn họ biết Diệp Trần không phải cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường. Tựa hồ sớm ngưng luyện Kiếm Hồn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, uy lực Kiếm Ý có thể đạt được trình độ như vậy. Lẽ nào hắn tại ý chí thiên phú, là thiên tài vạn năm khó gặp, cùng Thượng cổ Kiếm Vương như nhau. Tư chất kiếm đạo được trời ưu ái.
- Thật hay giả? Trong chúng ta cư nhiên hỗn tạp một vị thiên tài cấp Chân Long. Nếu truyền ra ngoài, đủ để khiến cho sóng to gió lớn.
- Thiên tài cấp Chân Long có thể đánh giá quá cao hay không?
- Tuyệt đối không có đánh giá cao, lấy tu vi Tinh Cực Cảnh, lại có kiếm đạo ý chí Tông Sư Cấp, nói hắn không phải thiên tài cấp Chân Long, đánh chết ta cũng không tin.
- Ừm, xác thực xứng đáng thiên tài cấp Chân Long, cả Nam Phương Vực Quần được xưng là thiên tài cấp Chân Long bất quá năm người. Trong đó có hai người miễn cưỡng đủ tư cách, chi gần chuẩn mực của thiên tài cấp Chân Long.
Mặc dù chiến đấu thập phần kịch liệt, chúng Linh Hải Cảnh đại năng vẫn nói chuyện với nhau, Diệp Trần mang cho bọn hắn chấn động thực sự quá lớn.
Phải biết rằng ở trong mỗi vực, tuyệt đỉnh thiên tài chính là thiên tài cấp cao nhất, số lượng khoảng chừng năm người. Khi lên tới một Vực Quần, tuyệt đỉnh thiên tài liền không quá đủ nhìn. Dù sao một vực có khoảng năm thơ ngũ tuyệt thiên tài, quần vực chính là khoảng bốn năm mươi người. Hiển nhiên quá tràn lan, không thể hiện sự hiếm có.
Do đó tuyệt đỉnh thiên tài cũng phân đẳng cấp, đẳng cấp thứ nhất là tuyệt đỉnh thiên tài bình thường. Cấp bậc thiên tài này không cần nhiều lời, chỉ có các nhân tài phương diện tư chất cực cao mới có thể liệt vào, thực lực cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất bình phán; Đẳng cấp thứ hai là thiên tài cấp Chân Long. Cái gọi là Chân Long phải có tiềm lực trùng kích Sinh Tử Cảnh, về phần bình phán như thế nào, kỳ thực rất đơn giản, trừ các phương diện tố chất đạt được cấp bậc tuyệt đỉnh thiên tài ra, còn phải có năng lực kinh thế hãi tục, tỷ như Diệp Trần tại trình tự Tinh Cực Cảnh có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, vậy cũng đủ kinh thế hãi tục.
- Cho dù ngươi có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, ta cũng sẽ đánh bại ngươi.
Kim Phong Thánh Tử nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay mở ra, phảng phất như vây quang một viên đại cầu vô hình, hướng phía Diệp Trần hung hăng đánh tới.
Tạp sát!
Mặt đất bị cày ra một vết tích nửa hình tròn. Vết tích này hình thành nhanh như vậy, nhìn lại như đột ngột hình thành, không chút dấu hiệu báo trước. Một khắc kia, Diệp Trần cùng với người đứng gần, tất cả đều cảm giác thời gian tựa như ngưng trệ. Không gian bị đông lại, Kim Phong Thánh Tử ý niệm trùng kích để tư duy đều trở nên trì độn.
- Ý niệm mật độ cao!
Trong lòng Diệp Trần căng thẳng, Kim Phong Thánh Tử thực lực thật đúng là không thể coi thường, một ý niệm trùng kích này chứng thực, bất tử cũng tàn.
- Bất quá không có nghĩa là không có nhược điểm.
Ý niệm ngưng tụ thành hình cầu, lực phá hoại cực mạnh, nhưng nguyên nhân chính là vì hình cầu, nên khó có thể tận thiện tận mỹ. Linh hồn lực thôi động đến mức tận cùng, Diệp Trần một kiếm bắn trúng chỗ yếu của ý niệm hình cầu, nơi đó là chỗ nối liền không hoàn mỹ nhất, không ổn định nhất.
Ba!
Ý niệm hình cầu tan rã, nổ ra một hố to.
Kim Phong Thánh Tử xoay ngang một kích cũng không có mang đến bao nhiêu uy hiếp cho Diệp Trần, chỉ tạo chút ảo giác như lôi thanh đại vũ.
Một kiếm có hiệu quả, Diệp Trần bước ra một bước, đệ nhị kiếm chém về phía trước Kim Phong Thánh Tử.
Phốc!
Phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt Kim Phong Thánh Tử trắng bệch bay ngược ra ngoài.
- Thánh Tử!
Tang Thanh và Bá Nhan thất kinh, Kim Phong Thánh Tử thực lực bọn họ rõ ràng nhất, tuyệt đối không dưới bọn họ. Ở trong tộc có thể bài đến tiền thập, bằng không cũng không có khả năng trở thành đệ nhất cao thủ tuổi còn trẻ một đời tại Ba Lan Thánh Tộc, không ngờ lại thua dưới tay một áo lam kiếm khách so với hắn còn muốn trẻ hơn.
Hai người muốn tới trợ giúp Kim Phong Thánh Tử. Thế nhưng Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, lực công kích có thể yếu hơn Diệp Trần. Thế nhưng tốc độ và phòng ngự lại khủng bố. Hai người miễng cưỡng có thể duy trì cục diện, khó có thể thoát thân.
- Bắn!
Kim Phong Thánh Tử mang theo nhân thủ chung quy vượt qua đám người Diệp Trần. Một vài người thấy hắn gặp nguy hiểm, từ phía sau phía sau đoản mâu dự bị, phóng cả về phía Diệp Trần.
Diệp Trần không có không nhìn đoản mâu xạ kích, phòng ngự của hắn có hể nói là yếu. So với bất kỳ Linh Hải Cảnh đại năng ngưng luyện Võ Hồn nào đều yếu hơn, có ý niệm tăng phúc, những đoản mâu này dù bắn không chết hắn, cũng có thể khiến hắn trọng thương, không đáng đi mạo hiểm.
Phá Phôi Kiếm vũ ra mấy đoàn quang mang. Những đoản mâu phóng tới kia đều bị chặt đứt. Diệp Trần đầu gối hơi khom, chợt bắn lên, sau một khắc, chỗ hắn đứng lúc trước nổ ra một đạo vết nứt thật lớn. Ra tay không phải ai khác, mà chính là kẻ bị Diệp Trần đánh thổ huyết, Kim Phong Thánh Tử. Có thuộc hạ chi trì, Kim Phong Thánh Tử rốt cuộc nhằm lúc Diệp Trần đang bận chống đỡ, nắm cơ hội ngưng tụ ý niệm trùng kích, muốn đánh hắn trở tay không kịp. Thực sự không ngờ đến Diệp Trần phản ứng nhanh như vậy, đơn giản thoát được một kích phải giết.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Lắc mình tránh khỏi Kim Phong Thánh Tử đánh lén, Diệp Trần không có lập tức phóng đi, mà cùng đối phương quyết sinh tử. Theo quán tính ngược lại, thoáng cái bay tới phụ cận một đám nhân loại dưới lòng đất vây công hắn, tay phải giương lên, kiếm quang hùng hậu vô cùng, tiên huyết tung tóe.
- Ý Niệm Tù Lung!
Mắt thấy Diệp Trần giết thuộc hạ như chém sắt. Kim Phong Thánh Tử cắn chặt hàm răng, tại bốn phương tám hướng của Diệp Trần tạo ra một cái lá chắn ý niệm phong bế, muốn nhốt hắn ở bên trong. Sau đó tập trung nhân mã, điên cuồng phóng chết hắn. ngôn tình sủng
Chỉ là Ý Niệm Tù Lung vừa mới hình thành, Diệp Trần đã đạp Kiếm Bộ đi tới, tầng lá chắn ý nieemj hơi mỏng kia căn bản không chịu nổi một kiếm tùy ý của hắn.
- Quá mạnh mẽ, hắn có còn là cường giả Tinh Cực Cảnh không?
Diệp Trần giết không ít nhân loại dưới lòng đất, giết được nhiều khó tránh khỏi cứu mấy cường giả Tinh Cực Cảnh. Mà mấy cường giả Tinh Cực Cảnh này thấy Diệp Trần tàn sát nhân loại dưới lòng đất dễ dàng như vậy, lại đơn giản xé rách tuyệt chiêu của Kim Phong Thánh Tử, không khỏi trợn mắt há miệng. Ở trong mắt bọn họ, tựa hồ Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không có mạnh như vậy, Kiếm Ý Tông Sư Cấp cũng không giải thích được sự cường đại của Diệp Trần.
Thoát khỏi Ý Niệm Tù Lung ràng buộc, thân hình Diệp Trần nhoáng lên, bỗng nhiên đi tới phương hướng Mộ Dung Khuynh Thành.
- Ngươi...
Một người vây công Mộ Dung Khuynh Thành dư quang thoáng nhìn, trong lòng kinh hãi, thế nhưng còn không chờ hán nói được từ thứ hai, đã bị một kiếm phong, chết đứng.
Còn lại hai người có chút kinh hoảng, muốn tiến sát về hướng Kim Phong Thánh Tử, Mộ Dung Khuynh Thành nhanh tay nhanh mắt, đi ra ngoài xuyên hoa hồ điệp, một chưởng đánh trúng ngực người ở bên trái.
Chỉ nghe tạp sát một tiếng, người bị bắn trúng ngực, hõm sâu vào. Trong miệng tiên huyết và thịt nát phun cả ra, thoáng cái thụ trọng thương nguy hiểm tới tính mạng. Sức chiến đấu hoàn toàn biến mất, tên còn lại thì bị bộ pháp quỉ dị của Diệp Trần truy đuổi, một kiếm đâm thủng cổ.
Diệp Trần đang muốn đi giải quyết Kim Phong Thánh Tử, nhưng trong linh hồn lực cảm ứng có một số đông nhân mãn đang chạy nhanh về phía này. Người dẫn đầu khí tức vô cùng cường đại, chỉ là ánh mắt đã làm hắn có cảm giác áp bách.
- Có cao thủ tuyệt đỉnh qua đây!
Sắc mặt hơi đổi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành hít sâu một hơi, tốc độ đề thăng tới đề thăng tới, hướng phía giải đất trống trải không người lao đi, vài lần chớp mắt, đã đi ra ngoài một dặm.
Kim Phong Thánh Tử nghĩ đến cái gì, quát:
- Một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
- Rõ.
Đông đảo nhân loại dưới lòng đất phân tán ra, để đám người Âm Ma Tông phong tỏa ở bên trong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông liếc nhau, không hẹn mà cùng bỏ lại đối thủ, thoát khỏi chiến trường. Bọn họ phi thường rõ ràng, người kia so với hai người bọn hắn liên thủ đều cường đại hơn, ý chí chí ít là tương đương với đại năng Chân Nhân Cấp. Mà ý chí một khi chuyển biến thành ý niệm, cường đại đâu chỉ gấp ba bốn lần, đủ để quét ngang mọi người ở đây.
Phanh phanh phanh!
Nhân loại dưới lòng đất vây quanh mọi người sao là đối thủ của Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông, dễ dàng sụp đổ, vòng vây bị đánh ra một lỗ hổng.
Đám Linh Hải Cảnh đại năng Thiên Ưng Lão Nhân cùng với Hắc Xà Chân Nhân cũng nhìn ra không thích hợp. Theo sát phía sau Âm Ma Tông, Bích Thủy Linh Tông điên cuồng bay vút.
Cự Nham Linh Giả cùng với Nguyên Kim Linh Giả vận khí không tốt lắm, vừa muốn nhích người, đã bị Kim Phong Thánh Tử chặn lại. Kết quả không cần nói cũng biết chết thảm tại chỗ.
Kim Phong Thánh Tử bước về phía Diệp Trần, thần tình thập phần ung dung. Theo hắn thấy, tự mình đối phó Diệp Trần đã đại tài tiểu dụng, giết gà dùng dao mổ trâu. Bất quá hắn cũng đang nhàn rỗi, sao không tìm chút chuyện vui.
Diệp Trần nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng không có nghĩa là nhìn không ra sự coi thường của đối phương. Hắn đứng nguyên tại chỗ, lưng thẳng tắp phảng phất như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ. Khí tức sắc bén thuộc về kiếm khách tràn ngập bốn phía.
Kim Phong Thánh Tử lạnh lùng cười, bỗng nhiên giơ tay lên.
Phốc xuy!
Vô hình ý niệm chi nhận chém vào cổ Diệp Trần, tại đồi núi vẽ ra một đạo vết nứt dài gần trăm thước. Về phần vì sao không có trúng mục tiêu, không phải Kim Phong Thánh Tử thủ hạ lưu tình, mà là Diệp Trần tại thời khắc mấu chốt, quay đầu đi, hiểm trở né tránh được công kích.
- Cũng không tệ lắm.
Kim Phong Thánh Tử bĩu môi.
- Ngươi cũng tiếp một kiếm của ta.
Diệp Trần mặc kệ đối phương có nghe hiểu chính mình nói gì hay không, Phá Phôi Kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, khua xuống phía dưới một cái, kiếm quang đại thịnh.
Ầm ầm!
Kim Phong Thánh Tử rốt cuộc coi thường Diệp Trần, không có ngờ tới tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh như vậy, nằm ngoài dự đoán của, lại không kịp né tránh, hắn đành ở trước người bố trí một tầng lá chắn ý niệm không thể phá vỡ. Đồng thời cấp tốc tăng dày thêm rộng.
Vô hình kiếm quang do Hủy Diệt Kiếm Ý ngưng tụ thành trùng kích với lá chắn ý niệm, mặt đất bắt đầu sụt lở, rạn nứt. Cây cối xung quanh ba một tiếng tứ phân ngũ liệt, hóa thành tro bụi. Bản thân Kim Phong Thánh Tử dưới bất ngờ không kịp đề phòng, lui liền hơn mười bước, mới hóa giải hết Kiếm Ý trùng kích.
Bàn tay ngăn lại, Kim Phong Thánh Tử liếc mắt vai trái, nơi đó áo lông kim sắc bị cắt đứt một mảnh, lông vụn bay lượn trước người, vẻ mặt thập phần khó coi.
- Tốt, cuối cùng ngươi cũng để ta nhấc lên chút hứng thú, không một chiêu kế tiếp này, ngươi ngăn cản thế nào?
Thần tình Kim Phong Thánh Tử hơi ngưng trọng, Diệp Trần cũng không phải dễ giải quyết như trong tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, hắn còn không có để Diệp Trần coi là kình địch, chỉ hơi chăm chú một chút mà thôi.
- Kim Phong Bạo!
Kim Phong Thánh Tử há mồm vừa quát, không khí phía trước lập tức bị khu trừ, từng đạo ý niệm chi nhận tựa như cuồng phong bạo vũ, không có quy tắc kích bắn ra.
Đinh đinh đang đang!
Tiếng kim chúc nổ tung vang lên, Diệp Trần một kiếm lại một kiếm kích tới ý niệm chi nhận. Bởi vì kiếm tốc quá nhanh, làm cho như là ra ba bốn kiếm, nhưng trên thực tế, hắn chí ít đã xuất mười bảy kiếm. Mỗi một kiếm đều để một cái ý niệm chi nhận bị trảm khai.
- Hỗn đản, chết cho ta!
Dưới chân bùn đất sụt lở, Kim Phong Thánh Tử bước ra phía trước một bước. Theo một bước này bước ra, càng nhiều ý niệm chi nhận hình thành, cũng lấy một điểm làm trung tâm, điên cuồng xoay tròn, tạo ra nhất dụng ý niệm chi nhận tổ hợp thành long quyển phong vắt ngang. Đầu trước của long quyển phong hình chùy, nhanh chóng trùng kích hướng Diệp Trần.
- Thiên Lôi Thiết!
Hai tay cầm Phá Phôi Kiếm, Diệp Trần lấy Hủy Diệt Kiếm Ý thôi động ra Thiên Lôi Thiết am hiểu nhất, lăng lệ nhất. Một kiếm chém ra tựa như thiên địa bị liệt khai, long quyển phong vắt ngang do ý niệm chi nhận cấu thành theo đó liệt khai, một phân thành hai, để công kích của Kim Phong Thánh Tử sắp thành lại bại.
- Không có khả năng, Kiếm Ý của hắn sao lại mạnh như vậy?
Kim Phong Thánh Tử rốt cục biến sắc, tại Ba Lan Thánh Tộc, từ một năm trước, hắn ngưng luyện được Võ Hồn. Võ Hồn vừa thành, ý chí của hắn tương đương với Linh Hải Cảnh đại năng của thế giới bên ngoài. Mà ý chí trải qua vận dụn, biến thành ý niệm, tính công kích đề thăng mấy lần. Tuyệt đối không kém võ đạo ý chí Tông Sư Cấp. Diệp Trần có thể ngăn trở một kích toàn lực của hắn. Chẳng phải là nói, Kiếm Ý của đối phương là Kiếm Ý Tông Sư Cấp. Hơn hai mươi tuổi đã có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, chí ít ở trên lịch sử của thế giới dưới lòng đất, đều rất ít xuất hiện người như vậy.
Bởi hai người chiến đấu động tĩnh quá lớn, Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông phân biệt chú ý tới một màn này. Biểu tình trên mặt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển thành thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Khiếp sợ còn có đám Linh Hải Cảnh đại năng Thiết Mộc Chân Nhân, Thiên Ưng Lão Nhân. Tuy rằng bọn họ biết Diệp Trần không phải cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường. Tựa hồ sớm ngưng luyện Kiếm Hồn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, uy lực Kiếm Ý có thể đạt được trình độ như vậy. Lẽ nào hắn tại ý chí thiên phú, là thiên tài vạn năm khó gặp, cùng Thượng cổ Kiếm Vương như nhau. Tư chất kiếm đạo được trời ưu ái.
- Thật hay giả? Trong chúng ta cư nhiên hỗn tạp một vị thiên tài cấp Chân Long. Nếu truyền ra ngoài, đủ để khiến cho sóng to gió lớn.
- Thiên tài cấp Chân Long có thể đánh giá quá cao hay không?
- Tuyệt đối không có đánh giá cao, lấy tu vi Tinh Cực Cảnh, lại có kiếm đạo ý chí Tông Sư Cấp, nói hắn không phải thiên tài cấp Chân Long, đánh chết ta cũng không tin.
- Ừm, xác thực xứng đáng thiên tài cấp Chân Long, cả Nam Phương Vực Quần được xưng là thiên tài cấp Chân Long bất quá năm người. Trong đó có hai người miễn cưỡng đủ tư cách, chi gần chuẩn mực của thiên tài cấp Chân Long.
Mặc dù chiến đấu thập phần kịch liệt, chúng Linh Hải Cảnh đại năng vẫn nói chuyện với nhau, Diệp Trần mang cho bọn hắn chấn động thực sự quá lớn.
Phải biết rằng ở trong mỗi vực, tuyệt đỉnh thiên tài chính là thiên tài cấp cao nhất, số lượng khoảng chừng năm người. Khi lên tới một Vực Quần, tuyệt đỉnh thiên tài liền không quá đủ nhìn. Dù sao một vực có khoảng năm thơ ngũ tuyệt thiên tài, quần vực chính là khoảng bốn năm mươi người. Hiển nhiên quá tràn lan, không thể hiện sự hiếm có.
Do đó tuyệt đỉnh thiên tài cũng phân đẳng cấp, đẳng cấp thứ nhất là tuyệt đỉnh thiên tài bình thường. Cấp bậc thiên tài này không cần nhiều lời, chỉ có các nhân tài phương diện tư chất cực cao mới có thể liệt vào, thực lực cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất bình phán; Đẳng cấp thứ hai là thiên tài cấp Chân Long. Cái gọi là Chân Long phải có tiềm lực trùng kích Sinh Tử Cảnh, về phần bình phán như thế nào, kỳ thực rất đơn giản, trừ các phương diện tố chất đạt được cấp bậc tuyệt đỉnh thiên tài ra, còn phải có năng lực kinh thế hãi tục, tỷ như Diệp Trần tại trình tự Tinh Cực Cảnh có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, vậy cũng đủ kinh thế hãi tục.
- Cho dù ngươi có Kiếm Ý Tông Sư Cấp, ta cũng sẽ đánh bại ngươi.
Kim Phong Thánh Tử nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay mở ra, phảng phất như vây quang một viên đại cầu vô hình, hướng phía Diệp Trần hung hăng đánh tới.
Tạp sát!
Mặt đất bị cày ra một vết tích nửa hình tròn. Vết tích này hình thành nhanh như vậy, nhìn lại như đột ngột hình thành, không chút dấu hiệu báo trước. Một khắc kia, Diệp Trần cùng với người đứng gần, tất cả đều cảm giác thời gian tựa như ngưng trệ. Không gian bị đông lại, Kim Phong Thánh Tử ý niệm trùng kích để tư duy đều trở nên trì độn.
- Ý niệm mật độ cao!
Trong lòng Diệp Trần căng thẳng, Kim Phong Thánh Tử thực lực thật đúng là không thể coi thường, một ý niệm trùng kích này chứng thực, bất tử cũng tàn.
- Bất quá không có nghĩa là không có nhược điểm.
Ý niệm ngưng tụ thành hình cầu, lực phá hoại cực mạnh, nhưng nguyên nhân chính là vì hình cầu, nên khó có thể tận thiện tận mỹ. Linh hồn lực thôi động đến mức tận cùng, Diệp Trần một kiếm bắn trúng chỗ yếu của ý niệm hình cầu, nơi đó là chỗ nối liền không hoàn mỹ nhất, không ổn định nhất.
Ba!
Ý niệm hình cầu tan rã, nổ ra một hố to.
Kim Phong Thánh Tử xoay ngang một kích cũng không có mang đến bao nhiêu uy hiếp cho Diệp Trần, chỉ tạo chút ảo giác như lôi thanh đại vũ.
Một kiếm có hiệu quả, Diệp Trần bước ra một bước, đệ nhị kiếm chém về phía trước Kim Phong Thánh Tử.
Phốc!
Phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt Kim Phong Thánh Tử trắng bệch bay ngược ra ngoài.
- Thánh Tử!
Tang Thanh và Bá Nhan thất kinh, Kim Phong Thánh Tử thực lực bọn họ rõ ràng nhất, tuyệt đối không dưới bọn họ. Ở trong tộc có thể bài đến tiền thập, bằng không cũng không có khả năng trở thành đệ nhất cao thủ tuổi còn trẻ một đời tại Ba Lan Thánh Tộc, không ngờ lại thua dưới tay một áo lam kiếm khách so với hắn còn muốn trẻ hơn.
Hai người muốn tới trợ giúp Kim Phong Thánh Tử. Thế nhưng Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, lực công kích có thể yếu hơn Diệp Trần. Thế nhưng tốc độ và phòng ngự lại khủng bố. Hai người miễng cưỡng có thể duy trì cục diện, khó có thể thoát thân.
- Bắn!
Kim Phong Thánh Tử mang theo nhân thủ chung quy vượt qua đám người Diệp Trần. Một vài người thấy hắn gặp nguy hiểm, từ phía sau phía sau đoản mâu dự bị, phóng cả về phía Diệp Trần.
Diệp Trần không có không nhìn đoản mâu xạ kích, phòng ngự của hắn có hể nói là yếu. So với bất kỳ Linh Hải Cảnh đại năng ngưng luyện Võ Hồn nào đều yếu hơn, có ý niệm tăng phúc, những đoản mâu này dù bắn không chết hắn, cũng có thể khiến hắn trọng thương, không đáng đi mạo hiểm.
Phá Phôi Kiếm vũ ra mấy đoàn quang mang. Những đoản mâu phóng tới kia đều bị chặt đứt. Diệp Trần đầu gối hơi khom, chợt bắn lên, sau một khắc, chỗ hắn đứng lúc trước nổ ra một đạo vết nứt thật lớn. Ra tay không phải ai khác, mà chính là kẻ bị Diệp Trần đánh thổ huyết, Kim Phong Thánh Tử. Có thuộc hạ chi trì, Kim Phong Thánh Tử rốt cuộc nhằm lúc Diệp Trần đang bận chống đỡ, nắm cơ hội ngưng tụ ý niệm trùng kích, muốn đánh hắn trở tay không kịp. Thực sự không ngờ đến Diệp Trần phản ứng nhanh như vậy, đơn giản thoát được một kích phải giết.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Lắc mình tránh khỏi Kim Phong Thánh Tử đánh lén, Diệp Trần không có lập tức phóng đi, mà cùng đối phương quyết sinh tử. Theo quán tính ngược lại, thoáng cái bay tới phụ cận một đám nhân loại dưới lòng đất vây công hắn, tay phải giương lên, kiếm quang hùng hậu vô cùng, tiên huyết tung tóe.
- Ý Niệm Tù Lung!
Mắt thấy Diệp Trần giết thuộc hạ như chém sắt. Kim Phong Thánh Tử cắn chặt hàm răng, tại bốn phương tám hướng của Diệp Trần tạo ra một cái lá chắn ý niệm phong bế, muốn nhốt hắn ở bên trong. Sau đó tập trung nhân mã, điên cuồng phóng chết hắn. ngôn tình sủng
Chỉ là Ý Niệm Tù Lung vừa mới hình thành, Diệp Trần đã đạp Kiếm Bộ đi tới, tầng lá chắn ý nieemj hơi mỏng kia căn bản không chịu nổi một kiếm tùy ý của hắn.
- Quá mạnh mẽ, hắn có còn là cường giả Tinh Cực Cảnh không?
Diệp Trần giết không ít nhân loại dưới lòng đất, giết được nhiều khó tránh khỏi cứu mấy cường giả Tinh Cực Cảnh. Mà mấy cường giả Tinh Cực Cảnh này thấy Diệp Trần tàn sát nhân loại dưới lòng đất dễ dàng như vậy, lại đơn giản xé rách tuyệt chiêu của Kim Phong Thánh Tử, không khỏi trợn mắt há miệng. Ở trong mắt bọn họ, tựa hồ Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không có mạnh như vậy, Kiếm Ý Tông Sư Cấp cũng không giải thích được sự cường đại của Diệp Trần.
Thoát khỏi Ý Niệm Tù Lung ràng buộc, thân hình Diệp Trần nhoáng lên, bỗng nhiên đi tới phương hướng Mộ Dung Khuynh Thành.
- Ngươi...
Một người vây công Mộ Dung Khuynh Thành dư quang thoáng nhìn, trong lòng kinh hãi, thế nhưng còn không chờ hán nói được từ thứ hai, đã bị một kiếm phong, chết đứng.
Còn lại hai người có chút kinh hoảng, muốn tiến sát về hướng Kim Phong Thánh Tử, Mộ Dung Khuynh Thành nhanh tay nhanh mắt, đi ra ngoài xuyên hoa hồ điệp, một chưởng đánh trúng ngực người ở bên trái.
Chỉ nghe tạp sát một tiếng, người bị bắn trúng ngực, hõm sâu vào. Trong miệng tiên huyết và thịt nát phun cả ra, thoáng cái thụ trọng thương nguy hiểm tới tính mạng. Sức chiến đấu hoàn toàn biến mất, tên còn lại thì bị bộ pháp quỉ dị của Diệp Trần truy đuổi, một kiếm đâm thủng cổ.
Diệp Trần đang muốn đi giải quyết Kim Phong Thánh Tử, nhưng trong linh hồn lực cảm ứng có một số đông nhân mãn đang chạy nhanh về phía này. Người dẫn đầu khí tức vô cùng cường đại, chỉ là ánh mắt đã làm hắn có cảm giác áp bách.
- Có cao thủ tuyệt đỉnh qua đây!
Sắc mặt hơi đổi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành hít sâu một hơi, tốc độ đề thăng tới đề thăng tới, hướng phía giải đất trống trải không người lao đi, vài lần chớp mắt, đã đi ra ngoài một dặm.
Kim Phong Thánh Tử nghĩ đến cái gì, quát:
- Một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
- Rõ.
Đông đảo nhân loại dưới lòng đất phân tán ra, để đám người Âm Ma Tông phong tỏa ở bên trong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông liếc nhau, không hẹn mà cùng bỏ lại đối thủ, thoát khỏi chiến trường. Bọn họ phi thường rõ ràng, người kia so với hai người bọn hắn liên thủ đều cường đại hơn, ý chí chí ít là tương đương với đại năng Chân Nhân Cấp. Mà ý chí một khi chuyển biến thành ý niệm, cường đại đâu chỉ gấp ba bốn lần, đủ để quét ngang mọi người ở đây.
Phanh phanh phanh!
Nhân loại dưới lòng đất vây quanh mọi người sao là đối thủ của Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông, dễ dàng sụp đổ, vòng vây bị đánh ra một lỗ hổng.
Đám Linh Hải Cảnh đại năng Thiên Ưng Lão Nhân cùng với Hắc Xà Chân Nhân cũng nhìn ra không thích hợp. Theo sát phía sau Âm Ma Tông, Bích Thủy Linh Tông điên cuồng bay vút.
Cự Nham Linh Giả cùng với Nguyên Kim Linh Giả vận khí không tốt lắm, vừa muốn nhích người, đã bị Kim Phong Thánh Tử chặn lại. Kết quả không cần nói cũng biết chết thảm tại chỗ.