Lý Hùng Phi là bị đích thân nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết yêu cầu bắt giữ. Ai dám tỏ ra thiên vị trước mặt nữ chiến thần đây?
Cho dù Vương Hạo Thiên có bản lĩnh lớn hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với nữ chiến thần.
Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
“Tổng giám đốc Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi về trước đây.”
Vương Hạo Thiên mỉm cười chào tạm biệt, Lâm Thanh Nham đích thân tiễn ông ra ra ngoài.
Đúng lúc này Diệp Huyền cũng vừa mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong.
“Ngài…” Đồng tử của Vương Hạo Thiên co rút lại, trong lòng không khỏi căng thẳng!
Tuy nhiên không ngờ Diệp Huyền lại chủ động mỉm cười hỏi: “Giám đốc Vương chuẩn bị rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Vương Hạo Thiên cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Vương Hạo Thiên đang nghĩ gì, Lâm Thanh Nham lại không biết.
Vương Hạo Thiên cảm kích Diệp Huyền cùng ông ta nói chuyện trước. Nếu không ông ta thật sự không biết có nên cùng Diệp Huyền nói chuyện hay không!
Sau khi tiễn Vương Hạo Thiên đi, Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
Nói xong cô nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: “Cái đó… Cảm ơn anh hôm nay trong phòng họp đã bảo vệ tôn nghiêm cho tôi.”
Diệp Huyền đã tát Lục Kiên trong phòng họp, điều này làm cho Lâm Thanh Nham nhớ rất sâu sắc và vô cùng cảm động.
“Ha.” Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười: “Thì ra cô cũng biết nói lời cảm ơn nha. Vậy giờ xem ra tôi cũng không quá khó ưa, vẫn còn có chút nam tính đúng không?”
“Phốc.”
Lâm Thanh Nham bật cười, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng lên xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của Diệp Huyền!
“Này, anh đang nhìn ở đâu vậy hả?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, thấp giọng mắng: “Vừa rồi tôi mới có chút ấn tượng tốt với anh, hiện tại lại trở nên không đứng đắn như vậy?”
“Sao cô có thể trách tôi được?” Diệp Huyền không khỏi cười khổ:
“Đây là bởi vì dáng người của cô quá nổi bật thôi. Nhất là khi cô mặc đồ công sở trên người, cô không biết dáng người mình đẹp đến thế nào phải không?”
Nghe được lời khen đột ngột này, mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, trong khoảnh khắc cô cảm thấy Diệp Huyền này cũng khá tốt, ít nhất là người thật thà.
Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đến một tiếng rống giận: “Diệp Huyền, tao cuối cùng cũng tìm được mày!”
Diệp Huyền quay đầu lại nhìn thấy Lục Kiên đang cầm một thanh sắt lao nhanh về phía mình.
Rõ ràng là anh ta đang muốn báo thù việc bị Diệp Huyền tát trong phòng họp!
Lục Kiên lao đến, trong tay cầm một thanh sắt dài bốn mươi centimet, anh ta muốn báo thù Diệp Huyền.
Cả tòa nhà tập đoàn Lâm thị lập tức chấn động.
Lục Kiên bị Diệp Huyền công khai tát hai cái trong phòng họp, sau đó lại bị Vương Hạo Thiên công khai mắng ở sảnh tòa nhà!
Những chuyện này cộng lại khiến Lục Kiến càng nghĩ càng tức giận!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Nhưng anh ta không dám khiêu chiến giám đốc Vương Hạo Thiên cũng không thể công khai trả đũa Lâm Thanh Nham.
Vậy thì anh ta chỉ có thể hướng ‘quả hồng mềm’ để ức hiếp!
Sự tức giận này phải có chỗ xả!
Nếu không tất cả mọi người trong công ty đều cho rằng Lục Kiên anh ta là một khúc xương mềm!
Anh muốn mọi người trong công ty biết rằng chống lại anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Thế nhưng Lục Kiên lại không biết rằng Diệp Huyền lại không phải là một quả hồng mềm, hắn là một quả hồng cứng – cứng như kim cương!
“Lục Kiên?”
Nhìn thấy Lục Kiên lao về phía Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt:
“Diệp Huyền, chạy đi!”